Thảo luận vài lần xong, sau khi một giáo sư trực tiếp đứng lớp và hướng dẫn các thành viên, câu lạc bộ Tâm lý mới bắt đầu chuẩn bị cho công việc thật sự.
Tư vấn Tâm lý cho sinh viên.
Chủ yếu vẫn là các đàn anh đàn chị từ năm hai trở lên, những sinh viên năm nhất mới vào ở một bên phụ trách nghe, nhìn, học tập và giúp đỡ. Những buổi họp và liên hoan trước đó Kiều Lam có thể từ chối, nhưng lần này bất kể thế nào vẫn phải đi theo, mà hoạt động thế này cũng không ổn để Đàm Mặc tham gia lần nữa.
Quả thật là Đàm Mặc không vui cho lắm.
Kiều Lam dễ dàng nhận ra sự không vui của Đàm Mặc.
Từ sau khi cô không cho phép Đàm Mặc nói dối cô nữa, anh có tâm tình gì đều sẽ thể hiện hết lên mặt, cũng không giấu giếm cô bất kỳ thứ gì.
Kiều Lam cũng có phần bối rối.
Cô nhớ đến ý định ban đầu của mình khi đăng ký vào câu lạc bộ là bởi vì câu lạc bộ rất hữu ích cho việc học tập kiến thức chuyên môn. Sự thật chứng minh, nó thực sự hữu ích, hai ngày trước giáo sư còn đặc biệt giảng bài cho bọn họ.
Nhưng nếu như tiếp tục nghĩ về ý định ban đầu khi bắt đầu học Tâm lý học, vậy thì rất rõ ràng, chỉ có một, đó chính là Đàm Mặc.
Vậy nên, dù là đăng ký Tâm lý học hay là tham gia câu lạc bộ này, tất cả đều là vì Đàm Mặc. Bây giờ vì câu lạc bộ mà Đàm Mặc không vui, giữa câu lạc bộ và Đàm Mặc, Kiều Lam có thể đưa ra lựa chọn mà không cần nghĩ ngợi.
Nếu Đàm Mặc không thích, vậy cũng không phải là không thể từ bỏ.
Chỉ là mấy ngày này… Có thể vẫn chưa đi được. Dạo gần đây câu lạc bộ rất bận, bỏ đi đột ngột như thế này thì khó tránh khỏi quá vô trách nhiệm.
Nhìn Đàm Mặc đã trở nên im lặng vì mình phải đi làm việc, Kiều Lam sờ lên vành tai anh, nói: “Đợi mấy ngày này hoàn thành công việc xong, em sẽ đi tìm hội trưởng xin rời khỏi câu lạc bộ, xong rồi thì ngày nào cũng ở cùng anh hết.”
Mắt Đàm Mặc sáng lên: “Thật sao?”
“Đương nhiên là thật, em có lừa anh khi nào chưa?” Kiều Lam mỉm cười. “Em đi trước.”
Đàm Mặc không nhịn được mà hôn cô một cái: “Vậy buổi tối anh đến đón em.”
Kiều Lam cười, khoát khoát tay, trả lời được.
Đến câu lạc bộ, Kiều Lam vừa đi vào đã nhìn thấy La Man lại chạy tới chạy lui đi theo đằng sau Quý Túc. Thấy cô đến, La Man lên tiếng chào hỏi rồi lại đi theo anh ta.
Ban đầu ai cũng tỏ ra hứng thú xem kịch vui, nhưng La Man theo đuổi cũng sắp được hai tháng rồi, vậy nên cũng chẳng còn ngạc nhiên nữa.
Mọi người đến đông đủ rồi thì bắt đầu phân công nhiệm vụ ngày hôm nay, vẫn là các đàn anh đàn chị dẫn dắt những sinh viên mới. Các đàn anh đàn chị sắp xếp xong xuôi tự nhiên sẽ gọi bọn họ, Kiều Lam cũng không đi qua tham gia náo nhiệt, mãi đến khi Quý Túc gọi tên cô.
Kiều Lam ngẩng đầu sửng sốt, nhưng Quý Túc lại tỏ vẻ bình tĩnh: “Hôm nay em đi theo tôi và Bùi Bắc Gia.”
“A, được.” Kiều Lam liếc nhìn đàn chị đang đứng cạnh Quý Túc và mỉm cười với mình, cô cũng đáp lại cô ấy bằng một nụ cười.
Vì liên quan đến Đàm Mặc nên đối với Quý Túc, Kiều Lam quả thật “nghi thần nghi quỷ”, nhưng mấy ngày nay chính xác là mọi người vẫn thay phiên nhau, những sinh viên mới như bọn họ đều có thể tiếp xúc với mỗi một đàn anh, đàn chị. Hôm nay chỉ là trùng hợp đến Quý Túc mà thôi, huống hồ còn có một đàn chị khác.
Sau khi thu dọn đồ đạc xong, Kiều Lam đợi Quý Túc sắp xếp công việc rồi đi theo anh ta cùng với Bùi Bắc Gia ra ngoài.
Kiều Lam đi theo bên cạnh Bùi Bắc Gia, nghe Quý Túc nói chuyện với cô ấy về những vấn đề cực kỳ chuyên nghiệp. Kiều Lam nghe rất nghiêm túc. Sau khi đến nơi, Bùi Bắc Gia liếc mắt nhìn điện thoại nói mình có chút việc, đi trước một lát, không đợi Kiều Lam kịp phản ứng đã vội vã rời đi.
Kiều Lam nhíu mày, cuối cùng không nói gì, ngồi xuống một chiếc ghế khác bên cạnh bàn, liếc mắt nhìn thời gian.
Mười chín giờ mười bảy phút.
Quý Túc lật xem danh sách trong tay, hỏi cô như thể rất tùy ý: “Sao thế, có việc gấp à?”
“Không có.” Kiều Lam cất điện thoại di động. “Tiền bối, khi nào thì mọi người đến để được tư vấn?”
“Đã hẹn bảy giờ rưỡi rồi, còn mười mấy phút nữa.”
Kiều Lam gật gật đầu, không nói thêm gì nữa, chỉ vô thức nhích chiếc ghế ra xa hơn một chút.
Bút trong tay Quý Túc khựng lại, anh ta khẽ gõ ngón tay lên giấy mấy lần, ngẩng đầu liếc nhìn Kiều Lam rồi bỗng nói: “Không biết có phải là cảm giác của tôi sai hay không, tôi cảm thấy em hơi bài xích tôi một chút.”
Hửm?
Kiều Lam thật sự không ngờ Quý Túc lại tinh mắt như vậy, càng không ngờ đến việc anh ta sẽ hỏi thẳng ra như thế.
Sau một thoáng kinh ngạc, Kiều Lam khẽ cười: “Nghĩ nhiều rồi, tôi không hề bài xích tiền bối, dù sao thì chúng ta cũng chẳng trao đổi gì nhiều.” Kiều Lam nói, sắc mặt như thường.
“Vậy có vẻ như tôi đã cảm thấy sai rồi?”
“Chuyện này thật sự không hề có.” Kiều Lam lắc đầu. “Có lẽ là vì đối với bất kỳ người khác phái nào tôi cũng đều sẽ cố gắng cách xa một chút mà thôi.”
Quý Túc gật đầu một cách rất hứng thú: “Bạn trai em không thích à?”
“… Có nguyên nhân này.” Kiều Lam nói. “Nhưng tôi cảm thấy đã có bạn trai rồi thì tránh xa những người khác giới là điều mà nửa kia nên làm.”
Chẳng qua chỉ là yêu đương mà đã dùng nửa kia để gọi nhau rồi? Quý Túc không vui vẻ cho lắm, nhưng trên mặt vẫn mỉm cười như trước, không nhìn ra được gì. Anh ta tiếp tục thảo luận với Kiều Lam về vấn đề này.
“Có thể là quan điểm của chúng ta hơi khác biệt. Tôi cảm thấy cho dù có bạn trai hoặc là bạn gái thì cũng không nhất thiết phải từ bỏ hoàn toàn bạn khác phái, ngay cả nửa kia cũng không có quyền cấm người mình thích có bạn bè riêng của người đó.”
“Không có gì mâu thuẫn giữa việc có bạn khác giới và tránh xa bạn khác giới cả.” Kiều Lam nói. “Tôi nghĩ rằng bất cứ lúc nào thì một người cũng không thể sống thiếu bạn bè được. Bạn bè là một phần không thể thiếu của cuộc sống, nhưng tôi nghĩ rằng sau khi có bạn trai thì việc giữ khoảng cách nhất định với bạn khác giới cũng không thể thiếu. Tiền bối cảm thấy sao?”
Quý Túc nhìn cô gái trước mặt.
Xinh đẹp, thông minh, phóng khoáng, thẳng thắn. Bất kể là điểm gì cũng đều khiến anh ta cảm thấy cực kỳ hài lòng.
“Em nói không sai, vậy tôi còn một vấn đề muốn hỏi em. Nếu một ngày nào đó em phải đưa ra lựa chọn giữa nửa kia và một người bạn vô cùng quan trọng, em sẽ làm thế nào?”
“Nói một cách lý tính, vậy dĩ nhiên là nhằm chuyện không nhằm người [1].”
[1] Nhằm chuyện không nhằm người: Ý Kiều Lam ở đây là với câu hỏi của Quý Túc, nếu xem xét một cách lý tính, cô sẽ lựa chọn dựa theo những việc mà họ (ở đây là người yêu và bạn bè) làm. Ai làm sai thì cô sẽ không chọn người đó và ngược lại, chứ không lựa chọn theo “người”, tức là không xem xét góc độ theo chọn người yêu hay bạn bè.
“Em là một người lý tính à?”
“Tôi không phải.” Kiều Lam lắc đầu một cách quả quyết. “Tôi thì nhằm người chứ không nhằm chuyện [2], tôi rất bao che khuyết điểm, rất thiên vị.”
[2] Nhằm người không nhằm chuyện: Câu này thì ngược lại với câu trên, câu trên Kiều Lam nói là trong trường hợp xem xét một cách lý tính, còn bản thân Kiều Lam thì tất nhiên là đặt nặng vấn đề “người” hơn “chuyện”, nói cách khác cô lựa chọn người yêu.
“Thiên vị bạn trai sao?”
“Đương nhiên.”
“Ngay cả khi chuyện này thật sự là lỗi của bạn trai em?”
“Phải.”
Cho dù như thế thật sự không đúng, cho dù người khác sẽ nói cô bị mờ mắt bởi tình yêu, cho dù tình cảm đó có chút không bình thường trong mắt người khác, lựa chọn của cô mãi mãi không thay đổi.
Đối với cô mà nói, bất kỳ câu hỏi nào cũng chỉ có một câu trả lời chính xác, đó chính là Đàm Mặc.
Quý Túc bỗng không muốn nói nữa. Kiều Lam vẫn là Kiều Lam, một Kiều Lam khiến anh ta không biết phải làm sao cả.
Lúc trước là không thể nào đến gần, khó khăn lắm mới làm được thì lại nói gì cũng vô ích, cố gắng thêm chỉ làm cho tâm trạng anh ta tồi tệ mà thôi.
Cũng may là sinh viên đầu tiên đến tư vấn đã có mặt, cuộc trò chuyện của Quý Túc và Kiều Lam đến đây cũng kết thúc.
Sau khi đi theo được vài ngày, Kiều Lam thật sự kinh ngạc trước những bí mật ẩn sâu nơi đáy lòng của các sinh viên. Cô cảm thán, hóa ra trên thế giới này có nhiều người suy nghĩ nhiều và quá mức cố chấp đến như vậy. Mọi người vừa tư vấn tâm lý vừa sắp xếp lại các trường hợp, đợi mấy ngày nữa nghỉ ngơi xong tất cả sẽ ngồi lại với nhau để phân tích vụ việc.
Để bảo vệ quyền riêng tư của sinh viên, các trường hợp đều không đề tên. Quý Túc cùng một vài đàn anh đàn chị khác đã chọn ra những trường hợp tiêu biểu nhất và cũng có lẽ là cực đoan nhất để mọi người cùng nhau thảo luận.
Hôm nay trùng hợp là có một trường hợp như vậy.
Không biết là đàn anh hay đàn chị nào xử lý, dù sao Kiều Lam đi theo vài ngày cũng không gặp phải. Nhìn vấn đề rồi phân tích, nhân vật chính trong trường hợp này hẳn là một cô gái. Nói rõ trong một câu chính là cô gái này cảm thấy bạn trai quá cực đoan nên đã nói lời chia tay, người bạn trai kiên quyết không đồng ý, hơn nữa còn làm ra một loạt các hành động quá khích để ngăn cản cô ấy chia tay.
Điều khiến cô gái cuối cùng không thể chịu đựng được nữa chính là bạn trai đã đến cảnh cáo cô ấy rằng, nếu như cô ấy còn đề cập đến chuyện chia tay thì anh ta sẽ tự tử.
“Anh ta luôn mắng mỏ và hung dữ với tôi. Mắng tôi khóc, anh ta sẽ lập tức nhận mình sai, nhưng anh ta vẫn cứ mắng mỏ và hung dữ với tôi mãi. Tôi không thể nói chuyện với bất cứ người nào khác ngoài anh ta, kể các bạn nữ. Qua một phút mà không trả lời QQ thì anh ta sẽ nổi giận, tin nhắn qua một phút mà không hồi âm thì anh ta sẽ không ngừng gửi đến khi nào tôi trả lời mới thôi. Không phải lúc nào tôi cũng có thể nhìn thấy ngay lập tức được, thật sự sắp điên rồi… Mỗi lần tôi an ủi bạn bè lúc họ không vui, anh ta đều sẽ nói chuyện của người khác đừng có quan tâm, nhưng đó là bạn rất thân của tôi, anh ta đều nói hãy để bọn họ xuống địa ngục. Tôi thật sự sắp phát điên rồi nên mới muốn chia tay tìm sự giải thoát, nhưng anh ta lại uy hiếp tôi, nói muốn tự tử…”
Gần đây, trong trường xảy ra một vụ tự tử, cô gái thật sự sợ hãi trước lời đe dọa của bạn trai, tạm thời không còn dám đề cập đến việc chia tay nữa nhưng lại càng thêm sợ hãi bạn trai bởi những hành động của anh ta.
Quý Túc để thành viên câu lạc bộ phát tư liệu cho mỗi người, để mọi người cẩn thận đọc qua một lần trước.
Đối với những vấn đề như thế này, mấy cô gái vừa nghe xong thì gần như đều lập tức phát biểu, cảm thấy nhất định phải chia tay, ngay và luôn.
Mới vừa rồi, có một cô gái tính khí nóng nảy không nhịn được mà nói thẳng: “Chia tay, chia tay ngay lập tức. Tôi không tin là anh ta sẽ tự tử thật. Loại người ích kỷ như thế này hoàn toàn không nỡ tự tử đâu.”
Sau khi toàn bộ tư liệu đã được phát đến tay, lúc này mọi người mới nhận ra sự tình không hề đơn giản như vậy.
Bởi theo lời kể của cô gái, việc tự tử mà bạn trai cô ấy đề cập không phải là cố ý đe dọa, anh ta thật sự có thể tự sát.
Cô gái liệt kê một loại các hành động cực đoan của bạn trai mà người bình thường không thể nào làm được nhưng anh ta lại làm hết lần này đến lần khác.
Sau khi xem xong tư liệu, mọi người im lặng một lúc lâu. Trong sự lặng ngắt như tờ ấy, một chàng trai nói: “Cái tên này, anh ta có bị bệnh không?”
Dứt lời lại vội vàng nói: “Tôi không mắng anh ta, tôi chỉ nói sự thật thôi, nói anh ta bị bệnh có nghĩa là anh ta có vấn đề về tâm lý đó.”
Kết luận này được tất cả mọi người nhất trí tán thành, bởi vì người bình thường không thể làm được chuyện như vậy.
Kiều Lam nhìn tư liệu trong tay, nghe xung quanh xôn xao bàn tán, cô không nói gì.
Quý Túc cũng kiên nhẫn lắng nghe mọi người thảo luận một lúc lâu, sau đó mới bắt đầu nói.
“Chính xác mà nói thì du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu mạnh mẽ và cố chấp quá mức không phải là một bệnh tâm lý, nhưng cũng phải nhìn xem du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu ấy mạnh mẽ đến mức nào, có nghi ngờ thái quá hoặc có những hành vi không phù hợp như theo dõi đối phương hay không và liệu du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu có ảnh hưởng nghiêm trọng đến tình trạng của người đó hay không, đại loại như vậy. Đương nhiên, cho dù du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu quá mạnh có phải là bệnh tâm lý thì bản thân nó cũng không phải là chuyện tốt.”
“Thông thường những người có du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu mạnh mẽ đều sẽ tương đối tự ti, cảm thấy mình không tốt, sợ bị đối phương bỏ rơi nên mới đặc biệt muốn kiểm soát và chiếm hữu đối phương. Những vấn đề này là tình huống để mọi người bàn luận, dùng đúng cách dẫn dắt thì vẫn có thể giải quyết bình thường. Chủ đề mà chúng ta thảo luận hôm nay không phải điều này mà là cái khác, không nhắm vào những hành vi như du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu mạnh này mà nhắm vào những người thật sự mắc bệnh tâm lý.”
“Ở đây, tôi đưa ra một vấn đề. Người có bệnh tâm lý, mọi người cho rằng bọn họ có thể có được tình yêu của người bình thường như một người bình thường hay không?”