Nhật Ký Chăm Sóc Vai Ác Ốm Yếu

Chương 136: Xua tan




Kiều Lam ngây người một lúc lâu.

Khó chịu có, tức giận cũng có, nhưng ngoại trừ những điều đó ra thì chẳng còn gì nữa.

Thậm chí ngay cả thất vọng cũng không.

Kiều Lam suy nghĩ rất lâu rằng tại sao lại không hề có thất vọng. Sau một lúc lâu suy nghĩ, cô nhận ra, đối với Đàm Mặc, một vài cảm xúc trời sinh cô đã không có.

Cô suy nghĩ thật lâu, nghĩ ngợi rất nhiều, rằng tại sao Đàm Mặc muốn lừa cô, tại sao chỉ lừa mỗi mình cô. Thật ra cô có thể tìm Đàm Mặc rồi trực tiếp chất vấn anh, nhưng chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng đó một chút thôi, cô lập tức từ bỏ.

Cô không nỡ.

Không nỡ nhìn thấy dáng vẻ rõ ràng là hoang mang luống cuống nhưng lại giả vờ bình tĩnh của anh khi bị cô chất vấn, càng không nỡ để anh vì tâm tình của cô mà suy nghĩ lung tung, để rồi tâm trạng càng thêm tồi tệ.

Rõ ràng, cô chỉ muốn làm anh vui vẻ, hạnh phúc.

Thật ra nguyên nhân của chuyện này hoàn toàn không hề khó đoán. Ở trước mặt những người khác, anh có thể duy trì dáng vẻ nguyên thủy và chân thật nhất, nhưng ở trước mặt cô, anh lại giả vờ thành một bộ dáng khác, suy cho cùng cũng chỉ là để ý mà thôi.

Bởi vì anh không thèm để ý những người khác, anh chưa từng quan tâm đến cái nhìn của họ và những gì mà bọn họ suy nghĩ trong lòng, vậy nên không cần che giấu, cho dù bị bọn họ ghét bỏ, anh cũng sẽ chẳng quan tâm; nhưng bởi vì để ý cô, vậy nên anh luôn luôn kiềm chế bản thân mình, giấu nhẹm đi một vài điều chân thật thất, giả vờ thành một bộ dáng mà anh tự cho là cô sẽ thích.

Đúng vậy, anh tự cho là Kiều Lam sẽ thích.

Chẳng hạn như giấu đi du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu đáng sợ của mình và giả vờ bình thản trước mặt cô; hoặc chẳng hạn như không muốn cô suy nghĩ quá nhiều, giả vờ thành bộ dáng rất vui vẻ, không hề có chút lo lắng.

Kiều Lam thích một Đàm Mặc như vậy sao?

Không thích.

Những hành động mà người khác xem là “quái dị”, “bệnh hoạn”, Kiều Lam chưa từng để ý đến. Cô đau lòng cho quá khứ bi thảm của anh, thương tiếc cho anh sinh ra tự ti vì khác biệt với người ngoài.

Kiều Lam quen biết Đàm Mặc vào lúc anh chán nản nhất, vậy nên cô đã nhìn thấy một mặt u ám nhất của anh; hơn một ngàn ngày đêm cùng anh tương tri [1], vậy nên điều Kiều Lam thích chính là mặt chân thực và nguyên bản nhất của Đàm Mặc.

[1] tương tri: thấu hiểu, hiểu rõ về nhau (còn có nghĩa khác nói bạn bè thân thiết).

Ngay từ khi bắt đầu thích Đàm Mặc, anh đã là một người không giống bình thường. Khi đó anh vẫn mắc hội chứng Asperger, thậm chí còn không đứng dậy nổi, vui giận thất thường và đa nghi, có đôi khi hoàn toàn chẳng có cách nào khai thông được, nhưng Kiều Lam cứ thích anh, càng ngày càng thích.

Cái tên Đàm Mặc này, từ lâu đã được khắc vào trong máu thịt. Anh tốt hay không tốt, cô sẽ tiếp nhận toàn bộ, tất cả điều này đều là thật.

Vậy tại sao Đàm Mặc lại nghĩ rằng dáng vẻ hoàn hảo mà anh ngụy trang này sẽ khiến cô thích hơn chứ?

Bởi vì đây là hy vọng của Kiều Lam.

Đàm Mặc không giả vờ trước mặt những người khác là bởi vì anh không quan tâm. Thế nhưng anh vẫn ở lại trường, vẫn duy trì dáng vẻ một người bình thường như trước, tất cả nguyên nhân đều là vì để ý Kiều Lam.

Bởi vì cô để anh ở ký túc xá trường, để anh tiếp xúc với bạn học, để anh quen biết bạn bè, để anh trở thành một cái gọi là “người bình thường”, bởi vì những chủ trương tự cho là thông minh này của cô nên Đàm Mặc mới nghĩ rằng cô muốn anh trở nên hoàn mỹ như vậy.

Anh muốn trở thành những gì mà cô thích hơn, như thế thì có thể giữ cô ở bên người mãi mãi.

Từ lâu mày đã biết anh ấy mắc hội chứng Asperger mà? Từ lâu mày cũng đã biết căn bệnh này không bao giờ có thể chữa khỏi hoàn toàn, không phải sao? Vậy thì vì lý do gì mà còn muốn anh ấy phải thay đổi? Đến tận bây giờ Kiều Lam mới nhận ra rằng mình đã bước vào một sai lầm. Cô muốn người khác cũng thích Đàm Mặc, công nhận anh. Cô muốn để những người kia biết rằng anh xuất sắc. Nhưng cô lại dùng sai cách, mà cái sai này càng thái quá hơn: nó hoàn toàn không phải điều Đàm Mặc muốn.

Sở dĩ Đàm Mặc lại trở nên như thế này, tất cả ngọn nguồn tội ác chỉ là cô mà thôi.

Giây phút làm rõ mọi nguồn cơn kia, trái tim Kiều Lam đau đến nỗi khó khăn hít thở.

Kiều Lam, liệu mày có biết là rốt cuộc mày đã làm những gì?

Kiều Lam lấy điện thoại, bấm vào ô Wechat của Đàm Mặc. Có lẽ là muốn nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy nhật ký trò chuyện phía trên, cô lại dứt khoát lướt lên xem một chút.

Lướt lướt, tay Kiều Lam dừng lại.

Thứ tư, cũng chính là ngày 9, Tạ Hoằng Nghị nói chính là sau hôm đó, Đàm Mặc trở nên rất dễ cáu kỉnh, hóa ra nguyên nhân rõ ràng như thế.

Ngày hôm đó cô và Đàm Mặc trò chuyện rất nhiều, mà vừa lúc lại là tin nhắn chữ. Hai người liên tục thảo luận làm sao để Đàm Mặc có một sinh nhật mười tám tuổi hoàn mỹ. Sau đó bởi vì nhận được tin nhắn trong nhóm, cô nói cho anh biết chuyện mình phải đi gặp gỡ câu lạc bộ vào ngày 18, Đàm Mặc bên kia im lặng một lúc lâu.

Ngót nghét mười mấy phút bỏ không, sau đó Đàm Mặc mới trả lời rằng mình vừa thảo luận vấn đề với bạn cùng phòng nên hoãn lại một chút, anh cũng bảo cô chơi thật vui vào ngày 18 kia.

Tại sao lúc đó cô lại không nhận thấy điều không ổn rõ ràng như thế?

Sau đó Đàm Mặc giải thích đơn giản, còn có câu “bảo cô chơi thật vui” kia, cô lại có thể tin thật. Nếu là Kiều Lam lúc trước, nhất định cô có thể nhận ra.

Là khả năng diễn xuất của Đàm Mặc càng ngày càng tốt hay là cô trở nên kém nhanh nhạy?

Chắc là cả hai đều có. Nhưng có lẽ nguyên nhân sau nhiều hơn một chút.

Cô mơ hồ nhớ đến buổi tối vài ngày trước, lúc hôn nhau với Đàm Mặc, giây phút ấy cô mới ý thức được rằng hóa ra đã lâu bọn họ không hôn nhau. Bây giờ nghĩ lại, đã bao lâu rồi cô không còn nói với anh rằng ‘mình thích cậu’ mỗi ngày theo thói quen như hồi cấp ba nữa?

Quả thật là cô đã trở nên kém nhanh nhạy, mà Đàm Mặc lại là một người nhạy cảm như thế.

Đàn chị phụ trách hoạt động của câu lạc bộ nhận được Wechat của Kiều Lam. Cô nói, rất xin lỗi nhưng không có cách nào, hôm liên hoan kia cô có việc không đi được.

Đi ăn không phải là công việc chính thức của câu lạc bộ, không đến cũng chẳng phải chuyện to tát gì, nhưng nếu Kiều Lam đi…

Suy cho cùng, người đẹp cấp hoa hậu giảng đường thế này vẫn có thể huy động được sự nhiệt tình của mọi người, tuy rằng bọn họ đều biết người ta đã có bạn trai. Vậy nên đàn chị cố gắng thuyết phục Kiều Lam một chút, nhưng Kiều Lam nói thẳng là chuyện rất quan trọng vậy nên cô thật sự không đi được.

Được rồi. Đã như vậy đàn chị cũng không có cách nào cả, sau khi nói với Kiều Lam mấy câu, lúc này cô ấy mới quay đi nói chuyện với Quý Túc, nhân số được xác định rõ trước đó có sự thay đổi, một cô bé đàn em không đến được.

Loại chuyện này thật ra không cần nói với Quý Túc, nhưng lần này gần như là Quý Túc mời khách, vậy nên Bùi Bắc Gia vẫn nói với anh ta.

Nghe xong, một lúc lâu sau Quý Túc mới trả lời, [ Ai vậy? ]

[ Kiều Lam ], Bùi Bắc Gia nói, sợ Quý Túc không biết là ai, cô ấy còn miêu tả một chút, [ Là cô bé đàn em rất xinh đẹp ấy ]

Lần này, ngược lại Quý Túc trả lời rất nhanh.

[ Lý do? ]

[ Không nói, chỉ bảo là có việc không đến được ]

[ Đi hỏi rõ ràng ]

Bùi Bắc Gia nhìn chằm chằm hàng chữ này, sửng sốt một lúc lâu.

Câu lạc bộ đi ăn với nhau mà thôi, người ta đã nói là có việc rồi, cũng chẳng phải là xin phép giáo viên nghỉ mà phải truy tìm nguồn gốc đến cùng, hỏi rõ ràng như thế. Vốn là chuyện muốn thì đến không muốn thì thôi, trước kia câu lạc bộ cùng đi ăn với nhau bao nhiêu lần cũng chẳng thấy Quý Túc muốn hỏi rõ ràng nguyên nhân những người khác không đến.

Nếu là những người khác, có thể họ sẽ ngoan ngoãn đi hỏi sau khi nghe Quý Túc nói, nhưng Bùi Bắc Gia thì không. Dựa trên sự hiểu biết của cô ấy về Quý Túc, đây cũng là một chuyện không bình thường.

Lần không bình thường trước vẫn là Quý Túc chẳng biết tại sao lại kéo cô ấy cùng đi xem phỏng vấn tân sinh viên, lần này thì lại bảo cô ấy hỏi rõ ràng tại sao cô bé nhà người ta không đến.

Cả hai có một liên hệ. Vẻ mặt Bùi Bắc Gia hơi thay đổi. Sau một lát do dự, cô ấy mới gửi tin nhắn cho Quý Túc.

[ Cậu vừa ý cô bé đàn em này rồi? ]

Quý Túc dám thể hiện ra những điều bất thường này trước mặt Kiều Lam thì chẳng trông cậy gì vào việc giấu giếm Bùi Bắc Gia cả. Bây giờ rốt cuộc Bùi Bắc Gia hỏi, Quý Túc trả lời thẳng thắn, đúng là như thế.

Sau một lát im lặng, Bùi Bắc Gia gõ chữ, [ Người ta có bạn trai rồi, Quý Túc, tôi không tin là cậu không biết ]

[ Biết ], Quý Túc nói, [ Không phải tôi đã cho La Man vào rồi sao? ]

Đầu tiên Bùi Bắc Gia không phản ứng kịp, Kiều Lam có bạn trai thì liên quan gì với La Man? Sau khi nghĩ thông suốt mọi chuyện, cô ấy bỗng toát mồ hôi lạnh.

Đương nhiên là Quý Túc biết Kiều Lam có bạn trai, chẳng những có mà còn là một chàng trai cực kỳ ưu tú. Trước đó cũng có đàn anh tỏ ra có thiện cảm với Kiều Lam, vậy nên Kiều Lam gặp ai cũng nói thẳng là mình có bạn trai rồi và xa lánh những chàng trai có ý với cô.

Thế nên Quý Túc mới cho La Man vào câu lạc bộ Tâm lý.

Chỉ cần không đối xử khác biệt quá mức, không một ai sẽ phát hiện tâm tư của anh ta với Kiều Lam. Nếu không phải Quý Túc cố ý để cho Bùi Bắc Gia biết, cô ấy cũng không hề nghĩ đến mức độ này.

Tất cả mọi người không phát hiện được thì tất nhiên là Kiều Lam cũng sẽ không phát hiện. Kiều Lam không phát hiện thì cũng sẽ không xa lánh.

Bùi Bắc Gia cảm thấy tay mình hơi run rẩy. Cô ấy gõ từng chữ, [ Quý Túc, đừng giống như một kẻ điên, được không? ]

[ Làm gì mà kích động như thế ], ngược lại Quý Túc rất tự tại, [ Tạm thời tôi còn chưa muốn làm gì mà ]

Bùi Bắc Gia nhìn vẻ điềm tĩnh của Quý Túc, thật sự có chút tức giận không chỗ biểu lộ, [ Quý Túc, tôi khuyên cậu đừng có tự tin như thế, Đàm Mặc người ta không hề thua kém cậu chút nào, cẩn thận ngày nào đó thuyền lật trong mương [2]. ]

[2] Lật thuyền trong mương: thành ngữ TQ, thuyền đi trong mương chắc chắn không thể bị lật nhưng thế mà lại lật, hàm nghĩa chuyện không thể xảy ra lại xảy ra, ám chỉ xui xẻo, xúi quẩy.

Thật ra Bùi Bắc Gia còn có lời quá đáng hơn muốn nói. Cô ấy muốn nói rằng bây giờ tôi cảm thấy cậu cũng là một tên điên mắc bệnh tâm thần y như cha mẹ cậu vậy, nhưng lời đến khóe miệng cuối cùng vẫn không nói ra.

Những chuyện như đâm vào vết sẹo của người khác này, cô ấy vẫn không làm được.

Mà ở một bên khác. Sau khi từ chối đàn chị, Kiều Lam lại lên một kế hoạch cho cuối tuần này.

Thời gian nhiều hơn một ngày, Kiều Lam lập tức cảm nhận được sự dư dả của nó. Cô muộn màng nhận ra, so với việc cuối tuần đi chơi cùng Đàm Mặc, đi ăn cơm với đám bạn học thật sự không có chút hấp dẫn nào.

Chơi gì đây?

Kiều Lam mở bản ghi nhớ có ghi những thánh địa hẹn hò lần trước. Nhà ma, muốn đi. Công viên giải trí, cũng muốn đi. Thủy cung, được, vẫn là muốn đi.

Muốn đi vậy thì đi hết!

Hai ngày cơ mà, có thể đi hết mấy chỗ.

Kiều Lam đã dành một tiếng đồng hồ để kiểm tra xem khi nào thì những chỗ này có lưu lượng khách lớn nhất, tránh thời điểm đông đúc nhất, cuối cùng sửa lại một bản kế hoạch hẹn hò.

Kiều Lam hài lòng xem lại kế hoạch vài lần. Đến buổi trưa, sau khi hai người ăn cơm xong, xoẹt một cái, Kiều Lam lấy sổ ghi chép của mình ra.

Đàm Mặc liếc nhìn Kiều Lam, nhận lấy quyển sổ nhỏ.

Mặc dù Kiều Lam không nói đây là gì nhưng Đàm Mặc vẫn có thể nhận ra được. Anh nhìn chằm chằm khoảng thời gian sáu giờ chiều thứ bảy kia một lúc lâu: “Không phải em nói muốn đi liên hoan sao?”

Đàm Mặc thề, anh đã cố gắng hết sức kiểm soát được ngữ điệu, để thoạt nhìn mình không quá vui vẻ.

“Em nghĩ, cùng liên hoan với một nhóm người không thân quen lắm thì làm gì thú vị bằng đi hẹn hò với bạn trai.”

Lúc này Đàm Mặc muốn nhịn cũng không nhịn được. Không ai biết anh đã vui sướng như thế nào khi nghe được những lời này sau bao ngày mất mát.

Kiều Lam nhìn nụ cười bên môi Đàm Mặc, đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt tuấn tú của anh.

Đáng lẽ nên như thế. Vui thì cười không vui thì không cười. Thiếu niên chân thật và đầy cõi lòng chỉ có cô như thế này, thật sự khiến cô rất thích.