Nhật Ký Chăm Sóc Vai Ác Ốm Yếu

Chương 128: Nghe lời




Không biết đây đã là lần thứ bao nhiêu Đàm Mặc cảm thấy Kiều Lam là yêu tinh.

Một yêu tinh có thể gϊếŧ chết anh.

Kiều Lam đứng ngay trước mắt, hai tay giang rộng như có thể sà vào trong lòng anh bất kể lúc nào. Đàm Mặc cầm chiếc thắt lưng mới tinh trong tay, nó nặng trĩu khiến đôi tay anh run rẩy.

“Còn hai phút nữa là đóng cửa rồi.” Kiều Lam ngẩng đầu nhìn Đàm Mặc – hai mắt anh đã bừng lên ngọn lửa nhỏ. “Anh mà ngây người nữa thì có khi không kịp nữa đâu…”

Lời còn chưa dứt đã bị Đàm Mặc không thể nhịn được nữa ngắt ngang giữ lại. Anh cúi đầu, cắn một cái thật mạnh lên môi cô, xong rồi thì đeo thắt lưng quanh eo Kiều Lam, không nói lời nào. Động tác của anh nhìn có vẻ mạnh bạo nhưng thật ra sức lực lại không hề lớn.

Thắt lưng đúng là một thứ thần kỳ. Bộ quân phục ban đầu có hơi rộng, sau khi đeo thắt lưng vào thì lập tức thay đổi khí chất. Lúc này Đàm Mặc không biết là quân phục đẹp hay là vì Kiều Lam quá xinh. Ngũ quan của cô vốn tinh xảo và chói lóa, dưới bộ quân phục màu xanh nước biển lộ ra vài phần khí khái hào hùng, chẳng những xinh đẹp mà còn rất tuấn tú.

Kiều Lam để Đàm Mặc nhìn chằm chằm mình thỏa thích một lúc lâu, cô cong mắt, bên môi tràn ra ý cười: “Hài lòng chưa?”

Chưa.

Hệt như lúc trước, ôm xong liền muốn hôn, hôn xong rồi thì còn muốn làm thứ gì đó càng sâu sắc hơn nữa. Vậy nên giờ phút này, Đàm Mặc có đủ loại suy nghĩ và ý tưởng trong đầu.

Nhưng không có thời gian, dì quản lý ký túc xá đã gọi.

Kiều Lam giục anh nhanh chóng trở về kẻo ký túc xá nam cũng đóng cửa, không vào được.

Lúc này Đàm Mặc mới nhớ ra rằng không chỉ Kiều Lam là có gác cổng, anh cũng có.

Ở ký túc xá trường.

Thật sự rất là phiền.

Đàm Mặc nhìn theo Kiều Lam đi vào. Cho dù anh có chạy nhanh thế nào, sau khi về đến nơi cũng đã trễ vài phút. Dì quản lúc ký túc xá mở cửa từ bên trong một cách không mấy vui vẻ, ấy rồi liếc nhìn Đàm Mặc một chút, cuối cùng vẫn nhịn xuống.

Đứa bé này quá đẹp trai!

Bây giờ ai cũng thích người đẹp. Đẹp trai đến mức như Đàm Mặc, ngay cả dì quản lý ký túc cũng không nỡ mắng.

Khi trở về ký túc xá, ba người bạn cùng phòng đã tắm rửa xong, mỗi người bận một việc riêng. Tạ Hoằng Nghị nhớ đến tấm ảnh chụp Đàm Mặc bị một đám đàn chị vây quanh mà mình đã gửi cho Kiều Lam hôm nay, len lén vui vẻ một lúc lâu rồi mới hỏi Đàm Mặc: “Em dâu có nói gì không?”

“Nói gì?” Đàm Mặc hoàn toàn không biết Tạ Hoằng Nghị đang nói cái gì cả.

Chẳng lẽ không nói gì à? Tạ Hoằng Nghị bật dậy khỏi giường. Lúc cậu ta gửi ảnh cho Kiều Lam, cô cực kỳ căng thẳng! Tạ Hoằng Nghị còn muốn xem đôi trẻ ghen tuông với cả làm mình làm mẩy một chút, thế rồi lại chẳng có gì xảy ra?

Nhưng dáng vẻ này của Đàm Mặc rõ ràng là không biết gì cả.

Điều này khiến Tạ Hoằng Nghị thích kiếm chuyện hơi thất vọng một chút.

Nhưng ngoài thất vọng ra, ngược lại Tạ Hoằng Nghị có chút hứng thú với mối quan hệ giữa Kiều Lam và Đàm Mặc: “Nhóc Tư, cậu và em dâu yêu nhau bao lâu rồi?”

Không biết tại sao, Tạ Hoằng Nghị luôn cảm thấy Kiều Lam và Đàm Mặc không giống với những cặp đôi bình thường cho lắm. Tuy rằng các cặp yêu nhau đều rất ngọt ngào trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt, nhưng ngoại trừ ngọt ngào ra, hai người này luôn có một sự ấm áp khó tả, đôi lúc còn có một chút ảo giác đôi vợ chồng già.

Thế nên Tạ Hoằng Nghị tự hỏi, có phải Đàm Mặc và Kiều Lam đã bên nhau rất lâu hay không.

Trong ký túc xá, Đàm Mặc nhỏ tuổi nhất. Anh chưa kịp đồng ý hay không thì đã trở thành “lão Tứ”. Để thân thiết hơn, Tạ Hoằng Nghị gọi một tiếng “nhóc Tư”. Đàm Mặc kháng nghị vô ích, chỉ có thể thuận theo Tạ Hoằng Nghị.

Yêu nhau bao lâu rồi à?

“Tám tháng.” Đàm Mặc nhớ rất rõ ràng. Ngày hai người ở bên nhau là Lễ Tình Nhân.

Tạ Hoằng Nghị gật đầu: “Vậy là rất lâu đấy.” Bảy, tám tháng hẳn là phát triển đến giai đoạn cực kỳ quen thuộc rồi? Là một tên trai thẳng chỉ mới trải qua một tuần yêu đương, Tạ Hoằng Nghị tỏ vẻ rằng bản thân mình hoàn toàn không rõ lắm.

Khổng Sa đặt cây bút trên tay xuống như có điều suy nghĩ: “Vậy cậu thích cô ấy lâu lắm rồi nhỉ?”

Theo bản năng, Tạ Hoằng Nghị muốn nói cái tên này sao cậu lại ngu xuẩn như vậy, bên nhau được bao nhiêu lâu thì thích bấy nhiêu lâu chứ sao. Thế rồi cậu ta nghe Đàm Mặc “ừ” một tiếng, “Hai năm.”

Sao cơ??? Đầu Tạ Hoằng Nghị đầy dấu chấm hỏi. Sao chẳng giống với tưởng tượng của cậu ta thế này?

“Vậy quen biết được mấy năm rồi?”

“Ba năm.”

Khổng Sa gật đầu, không ngoài dự tính. Quả nhiên là nhớ rất rõ.

Vừa rồi Tạ Hoằng Nghị hỏi Đàm Mặc yêu nhau bao lâu. Đàm Mặc không cần suy nghĩ đã nói tám tháng. Nếu là người bình thường thì tuyệt đối sẽ không nhớ rõ ràng như vậy, hoặc là họ sẽ đoán chừng rồi nói một con số đại khái chẳng hạn như hơn nửa năm, hoặc là họ hơi ngừng lại một chút để tính toán rồi mới nói ra thời gian chính xác.

Nhưng Đàm Mặc lại trả lời rất nhanh, hệt như anh nhớ kỹ hết từng ngày vậy.

Phải thích đến mức nào thì mới có thể nhớ rõ thời gian và từng ngày bên nhau mọi lúc? Vậy nên Khổng Sa mới kết luận, trước khi xác định quan hệ, nhất định là Đàm Mặc đã thích Kiều Lam rất lâu.

Đợi Đàm Mặc đi vào phòng tắm, Tạ Hoằng Nghị mới ngốc nghếch sững sờ nhìn hai người bạn cùng phòng còn lại, cuối cùng quay đầu hỏi Khổng Sa: “Sao cậu lại biết là cậu ấy thích em dâu từ trước?”

Khổng Sa thật sự không muốn trả lời một vấn đề thiểu năng như thế này, cậu bỏ lại một câu “đồ ngốc” sau đó tiếp tục đọc sách của mình.

Cuối cùng vẫn là một người bạn cùng phòng khác là Trình Tấn không nhìn nổi, hạ mình hỏi Tạ Hoằng Nghị: “Mọi người ai cũng phải quen biết trước khi yêu nhau chứ, sau đó có ấn tượng tốt rồi trải qua một khoảng thời gian mập mờ, cuối cùng xác định quan hệ vào một cơ hội thích hợp. Trước đó không có tình cảm thì làm sao bên nhau? Chẳng lẽ lúc yêu đương cậu muốn có danh phận trước rồi mới xoắn xuýt về vấn đề tình cảm à?”

Tạ Hoằng Nghị bật dậy khỏi ghế: “Vãi lều, sao cậu biết thế!”

Trình Tấn: “…???”

Lúc này Tạ Hoằng Nghị mới chia sẻ cho Trình Tấn về đoạn tình cảm duy nhất mà mình từng trải qua. Một cô bé lớp dưới đáng yêu đã tìm đến và nói thích Tạ Hoằng Nghị, thổ lộ với cậu ta. F.A từ trong bụng mẹ nhiều năm như vậy, cuối cùng Tạ Hoằng Nghị cũng cảm nhận được số đào hoa của mình đã tới. Ngay cái ngày mà cô bé lớp dưới thổ lộ, cậu ta đồng ý luôn, thế rồi tối về đến nhà mới nhớ ra là ngay đến tên cô bé lớp dưới kia là gì cũng không biết.

Ngày hôm sau, cậu ta chạy đến hỏi tên của người ta, chọc cho cô bé lớp dưới đáng yêu bật khóc. Tạ Hoằng Nghị thật sự không hiểu tại sao cô ấy lại khóc. Ngày thứ ba, cô bé lớp dưới đến tìm, hỏi cậu ta rằng buổi chiều có thể đi ăn cơm với cô bé hay không. Tạ Hoằng Nghị ôm bóng rổ nhìn sân tập rồi nhìn lại cô bé lớp dưới, quả quyết lựa chọn bóng rổ. Ngày thứ tư, cô bé lớp dưới nhờ cậu ta giải đáp một câu hỏi. Sau khi Tạ Hoằng Nghị giảng một lần, cô bé lớp dưới vẫn không rõ. Cậu ta thật sự không hiểu nổi tại sao một câu hỏi đơn giản như vậy mà vẫn không hiểu được…

Một tuần sau, Tạ Hoằng Nghị bị đá.

Sau khi nghe xong câu chuyện này, Trình Tấn quả thật không biết nên nói gì cho phải.

“Vậy mình đây sai trình tự rồi à.” Tạ Hoằng Nghị vỗ trán một cái, làm ra vẻ “cuối cùng mình cũng hiểu ra”: “Mình đây có phải gọi là cưới trước yêu sau không?”

Trình Tấn: … Cậu không nên nói mà.

Nhìn Khổng Sa người ta thông minh chưa kìa, từ chối nghe câu chuyện tình yêu thiểu năng như thế. Cuối cùng cậu cũng hiểu ra cái từ “ngây” [1] mà Khổng Sa nói Tạ Hoằng Nghị nghĩa là gì.

[1] Gốc là “哈皮”, một từ phương ngữ Tứ Xuyên ý nói ngớ ngẩn, ngốc ngếch... Ở đây mình thay bằng một từ địa phương của quê ngoại mình là Tĩnh Gia, Thanh Hóa mang nghĩa gần tương tự.

Đàm Mặc vào phòng tắm tắm rửa, bỏ lỡ mất “câu chuyện tình yêu” của Tạ Hoằng Nghị.

Là một người có bệnh sạch sẽ nhẹ, thật sự Đàm Mặc vẫn có chút không chịu được việc dùng chung một phòng tắm với người khác. Nhưng bây giờ anh đã dần hiểu được ý nghĩa của từ “thích ứng” này, tất cả những gì không quen và không thích luôn phải từ từ thích ứng.

Sau khi tắm xong, Đàm Mặc bật máy tính lên, xem thị trường chứng khoán hôm nay một chút. Đúng mười một giờ thì rưỡi tối tắt đèn, Wechat chúc ngủ ngon của Kiều Lam cũng đúng hẹn mà tới.

Đàm Mặc nhìn con thỏ nhỏ đang nhảy nhót nói ngủ ngon trong điện thoại, khẽ cười một tiếng.

Ngủ ngon.

___________

Buổi huấn luyện quân sự cuối cùng cũng bắt đầu vào ngày hôm sau, khuôn viên trường lập tức bị bao phủ bởi những con người màu xanh lá cây, à không, màu xanh nước biển nhỏ bé.

Sau khi tập hợp theo chuyên ngành rồi cùng tham gia buổi gặp mặt động viên huấn luyện quân sự, Kiều Lam tìm một lúc lâu cuối cùng cũng thấy lá cờ của chuyên ngành Toán học. Quả thật cách mình xa vạn dặm, Kiều Lam chỉ có thể từ bỏ.

Cuộc gặp hơi nhàm chán một chút. Sau khi thấy hành động của Kiều Lam, Liễu Xán Xán cười cười: “Tìm bạn trai cậu hả?”

Quan hệ của Kiều Lam và Liễu Xán Xán rất tốt.

Ký túc xá có bốn người. Một người là kiểu đơn độc suốt ngày đeo tai nghe. Một người là La Man thì không hợp. Tính cách của Liễu Xán Xán ngược lại có chút giống Bạch Ngọc. Khi không nói chuyện thì rất lạnh lùng, vừa mở miệng là thuộc “phái hài hước”, hơn nữa tính cách cũng rất ngay thẳng.

Kiều Lam gật gật đầu: “Nhưng hơi xa một chút, không thấy được.”

Theo ánh mắt Kiều Lam, Liễu Xán Xán nhìn thấy lá cờ của chuyên ngành Toán học: “Bạn trai cậu học chuyên ngành Toán học à?”

“Ừ. Sao vậy?”

Liễu Xán Xán tích cực tám chuyện với Kiều Lam: “Mình thấy trong Tieba của trường nói năm nay có một chàng trai có ngoại hình cực đẹp đến ngành Toán học, hơn nữa thành tích thi đại học còn đứng đầu cả mười tỉnh. Mấy đàn anh hotboy khóa trên trực tiếp bị buộc phải nhường ngôi, một trong mấy anh hotboy được bình chọn lúc trước kia còn có cả Quý Túc, chính là đàn anh đẹp trai của chuyên ngành chúng ta đó…”

Kiều Lam hoàn toàn không nghe lọt tai nửa câu sau mà chỉ nghe vào nửa câu đầu “đứng nhất mười tỉnh” và “ngoại hình cực đẹp”. Cô bỗng tràn đầy tự hào, kéo tay áo Liễu Xán Xán, thấp giọng nói nhỏ bên tai cô ấy: “Nói cho cậu biết một bí mật.”

“Bí mật gì cơ?”

Mắt Kiều Lam sáng ngời: “Đó là bạn trai mình.”

Liễu Xán Xán ngẩn người, suy nghĩ hồi lâu mới chần chừ nói nhỏ: “Là cậu hotboy mới hay là Quý Túc?”

Kiều Lam không hiểu: “Quý Túc là ai?”

Liễu Xán Xán: …. Cảm giác tồn tại của người đẹp trai nhất khoa chúng ta thấp đến mức đó sao?

Vậy đó là cậu hotboy mới kia à?

Vãi thật!

Liễu Xán Xán biết một bí mật động trời nhưng ngẫm lại thì thấy không có gì quá ngạc nhiên cả. Kiều Lam là một cô gái xinh đẹp và ưu tú như thế, tìm một anh người yêu đẹp trai và ưu tú hơn là chuyện đương nhiên! Mặc dù khắp nơi trong Tieba đều cảm thán hotboy quá lợi hại, nhưng cũng có người nói năm nay có vài em gái năm nhất có giá trị nhan sắc siêu cao. Có lẽ là ngành Tâm lý học quá ít người, có một đàn chị ngành Tâm lý học nêu tên Kiều Lam nhưng lại chẳng có mấy người biết.

Liễu Xán Xán nhìn mấy cô gái được tung ảnh ở lầu cuối. Không một ai so được với Kiều Lam, càng không nói đến dáng người của cô. Nói ngay bộ quân phục này thôi, mặc lên người Kiều Lam khác hẳn với những người khác, ai bảo chân cô dài cơ chứ.

Ban đầu Liễu Xán Xán không quan tâm lắm đến bạn trai Kiều Lam cũng đột nhiên cảm thấy hứng thú bởi vì hai chữ “hotboy”. Soái ca gì gì đó, cô ấy đơn giản chỉ muốn nhìn một cái mà thôi.

Sau khi cuộc gặp gỡ động viên huấn luyện quân sự kết thúc, kỳ huấn luyện quân sự kéo dài đến nửa tháng cuối cùng cũng bắt đầu.

Đại khái là mấy năm trước có một vài trường trung học xảy ra chút vấn đề khi huấn luyện quân sự, vậy nên mấy năm nay cường độ huấn luyện quân sự giảm đi rất nhiều so với trước đó. Lại có lẽ là ba năm cấp ba Kiều Lam kiên trì chạy bộ, thể chất rất tốt, vậy nên cô không cảm thấy quá khổ cực, chỉ là ánh nắng mặt trời hơi gay gắt.

Buổi trưa lúc ăn cơm, cho dù Đàm Mặc có thay đổi cho phù hợp thế nào thì tạm thời anh vẫn không thích ứng được với việc chen chúc với nhiều người như vậy trong canteen để mua cơm, vậy nên hai người ra bên ngoài trường ăn gì đó.

Kiều Lam có thói quen ngủ trưa. Sau khi ăn xong, cô hơi buồn ngủ, nhưng bây giờ mà về ký túc xá thì ít nhất phải đi bộ chừng mười hai mươi phút mới đến nơi, sau đó còn phải huấn luyện quân sự, nói chung còn chưa đến hai mươi phút để ngủ.

Đàm Mặc nhìn Kiều Lam đang ngái ngủ, qua lớp kính, anh nhìn khách sạn đối diện: “Đi thuê một phòng đi.”

Kiều Lam giật mình tỉnh giấc ngay lập tức: “… Thuê phòng làm gì?”

Sao tự dưng lại đưa ra yêu cầu như vậy? Chuyện này… Thật sự không có chuẩn bị mà… Sao nghĩ phát là làm luôn vậy… Buổi trưa chỉ còn một tiếng, một tiếng không đủ… đâu…

Thế rồi cô nghe Đàm Mặc nói: “Đi ngủ trưa một giấc.”

Kiều Lam: “…”

Thật xin lỗi! Là đầu óc cô quá bẩn thỉu!

Không còn mặt mũi nhìn người nữa…

Giữa ban ngày ban mặt…

Đàm Mặc tinh mắt thấy gò má Kiều Lam chợt đỏ bừng lên: “Sao thế?”

“Không có việc gì.” Kiều Lam bật thốt. “Thuê… một phòng chỉ vì ngủ trưa à, sao có thể lãng phí như vậy được! Tiền là do gió thổi đến sao. Mặc dù anh có tiền nhưng cũng không lãng phí như vậy được. Ngày tháng sau này trải qua thế nào đây?”

Lung ta lung tung, Kiều Lam cũng không biết mình đang nói cái gì nữa. Cô nói một tràng vớ vẩn để che đi sự xấu hổ trong lòng.

Đàm Mặc không ngờ đến thứ mà Kiều Lam đang nghĩ trong đầu lúc này. Mặc Mặc ở trong lòng anh [2] phản bác Kiều Lam, sau này anh có thể kiếm lại tiền mà, với cả chỉ tài sản hiện tại của anh thôi, nuôi mấy Kiều Lam cũng dư dả.

[2] Ý nói cái phần trẻ con của Đàm Mặc.

Nhưng cuối cùng Đàm Mặc vẫn không nói, anh kéo Kiều Lam đi ra khỏi tiệm cơm, bước vào khách sạn đối diện: “Có phòng thuê ngắn hạn, không đắt.”

“Đắt.”

“Anh mệt, không muốn đi về.” Đàm Mặc nói.

Trọng tâm câu chuyện chuyển sang người Đàm Mặc, cuối cùng Kiều Lam không phản đối nữa.

“Em không mang thẻ căn cước.”

“Anh mang.”

“Huấn luyện quân sự sao lại mang thẻ căn cước?”

“… Để đặt khách sạn.”

Thật ra anh cũng không biết, không biết tại sao mình lại tiện tay mang theo, chẳng qua bây giờ xem ra rất cần thiết.

Chạy đến khách sạn thuê một phòng, chính là vì ngủ trưa.

Kiều Lam che mặt.

Thật là quá xa xỉ!

Ngoại trừ xa xỉ ra thì còn có một chuyện khác rất xấu hổ. Nhân viên lễ tân khách sạn nhìn chằm chằm hai người một lúc lâu, ánh mắt không rõ ý tứ vừa nhìn là biết nghĩ gì.

Đôi tình nhân trẻ thuê phòng ngắn hạn gì gì đó…

Lúc này Kiều Lam bỗng hơi ghen tị vì Đàm Mặc có hội chứng Asperger. Anh hoàn toàn không hiểu được ý trêu chọc trong ánh mắt cô gái này. Mặt Kiều Lam thật sự có hơi nóng, cô muốn giữ chút khoảng cách để chứng minh hai người chỉ là đơn thuần đến ngủ một giấc mà thôi, thế rồi bị Đàm Mặc ôm lại.

“Đến đây.”

Kiều Lam: “…”

Có thể không đi qua không?

Đàm Mặc đưa thẻ phòng cho Kiều Lam: “Em vào trước đi. Thời gian eo hẹp.”

Sao càng nghe càng thấy sai sai?

Kiều Lam không thèm nhìn đến ánh mắt của nhân viên lễ tân nữa, cô cầm lấy thẻ phòng rồi chạy trối chết.

Đàm Mặc mỉm cười nhìn bóng lưng Kiều Lam, quay đầu thì lại trở về dáng vẻ mặt không biểu cảm bình thường. Anh nói với nhân viên lễ tân: “Phòng này tôi muốn đặt trước nửa tháng.”

Cô gái nơi quầy sửng sốt: “A?”

Làm mà còn muốn… bao, bao cả tháng sao? Người trẻ bây giờ lợi hại như vậy?

Vẻ mặt của Đàm Mặc nhàn nhạt: “Tân sinh viên huấn luyện quân sự, thuận tiện tìm một chỗ ngủ trưa.”

Chị gái nơi quầy: …

Thì ra chỉ là đi ngủ trưa.

Vậy là cô ấy đã hiểu lầm rồi?

Nhưng chuyện này sao có thể trách cô ấy được, đúng chứ! Bây giờ thanh niên đi thuê phòng ngắn hạn không phải đều là vì chuyện kia… sao? Suy cho cùng thì thuê phòng ngắn hạn tiết kiệm, ai mà giống như thiếu niên có tiền nhưng khí chất thô thiển trước mặt còn muốn bao qua đêm?

Hơn nữa thiếu niên này cũng trở mặt quá nhanh. Vừa rồi trước mặt cô bé kia thì tràn ngập ánh nắng và nụ cười, cô bé vừa đi, cả người đều lạnh như băng.

Nhưng ý kiến thì ý kiến, vẫn phải nghiêm túc với công việc: “Thật ngại quá, phòng thuê ngắn hạn của khách sạn của chúng tôi không cung cấp dịch vụ đăng ký theo tháng. Thật ra hai người có thể đến làm thủ tục hằng ngày.”

“Phiền phức.” Đàm Mặc nói. “Vậy thì đổi một phòng khác đi.”

“A?”

“Đổi một phòng có thể đăng ký tháng.”

“… Giá đó không hề rẻ.”

Những căn phòng có thể một lần bao nửa tháng đều là phòng từ tiêu chuẩn trở lên.

“Không sao.” Đàm Mặc vẫn mặt không biểu cảm như cũ.

Đối với anh nói đều là vài đồng bạc mà thôi, hơn nữa cho dù có đắt thật, trời đất bao la bạn gái ngủ trưa là lớn nhất.

Nhưng anh vẫn dặn dò nhân viên lễ tân một câu.

“Nếu cô ấy hỏi thì cô bảo đây là phòng thuê ngắn hạn.”

“Tại sao?”

Thiếu niên luôn lạnh như băng cuối cùng lại lộ ra một nụ cười.

“Bởi vì cô ấy không thích tôi lãng phí tiền.”

Vậy nên, nhớ kỹ đừng nói cho cô biết.