Nhật Ký Chăm Sóc Vai Ác Ốm Yếu

Chương 109: Bất an




Có một cách trêu chọc người khác gọi là tự nhiên trêu.

Theo như suy nghĩ của Đàm Mặc thì anh rõ ràng chỉ ăn ngay nói thật mà thôi. Anh thật sự nghĩ như thế nên cũng nói như vậy.

Ban đầu vì không dám để Kiều Lam biết tâm tư của mình, bất luận là chuyện gì Đàm Mặc cũng sụt sùi chịu đựng. Bây giờ cuối cùng hai người cũng ở bên nhau, Đàm Mặc nhanh nhạy phát hiện ra rằng chẳng những Kiều Lam không ghét kiểu suy nghĩ thẳng thắn thế này, mà hơn nữa, cô còn rất thích. Vậy nên theo lẽ dĩ nhiên anh phải nói ra.

Thức dậy sớm, đến trường sớm, chẳng phải là vì quá nhớ nên không chờ đợi được sao?

Đàm Mặc nói một cách tự nhiên nhưng Kiều Lam lại bị anh trêu chọc mà không được báo trước.

Bạch Ngọc đi theo phía sau Kiều Lam, đang chuẩn bị nói chuyện thì tình cờ nghe được lời Đàm Mặc nói. Đáng thương thay cho Bạch Ngọc - một con chó độc thân, sáng sớm chưa được ăn gì đã bị thồn cho một bụng cơm chó.

Cô ấy vừa đau xót vừa không cầm được nghi ngờ. Không phải trước kia học thần tiết chế lắm hả? Sao vừa nghỉ đông xong một cái là bỗng bắt đầu thể hiện một cách quang minh chính đại thế chứ?

Có câu này rất hay, ai yêu vào cũng thành người mù cả. Kiều Lam và Đàm Mặc hoàn toàn không cảm thấy gì, đặc biệt là vì hai người có thành tích quá tốt, ngay cả các thầy cô cũng mở một mắt nhắm một mắt, vậy nên hai người càng thêm không biết phải trái.

Hôm nay Đàm Mặc đến sớm, tiện thể đem theo sủi cảo tôm thủy tinh dì Trần vừa mới làm.

Lớp vỏ mỏng nhẹ nửa trong suốt, nhân thịt đầy ắp, màu sắc tươi tắn, bày biện gọn gàng, óng ánh trong suốt, không to không nhỏ, vừa đủ ăn một miếng.

Ban đầu Kiều Lam không cảm thấy đói, nhưng sủi cảo thủy tinh quá hấp dẫn, cô lập tức cảm nhận được dạ dày mình đang kháng nghị.

Hiếm khi Kiều Lam lại để ý đến cảm nhận của các bạn học xung quanh, mới sáng sớm tất nhiên ai cũng đói bụng, cô cứ ăn như thế có phải hơi gây thù hận không?

“Sao vậy?” Đàm Mặc xiên đồ ăn rồi đưa chiếc nĩa nhỏ cho Kiều Lam: “Nếm thử đi, để nguội thì sẽ không còn ngon nữa.”

Chưa đầy một giây xoắn xuýt giữa sủi cảo tôm của bạn trai và cảm nhận của các bạn học, Kiều Lam quả quyết lựa chọn vế trước.

Bạn cùng lớp cái gì, không quan trọng.

Tay nghề của dì Trần vẫn xuất sắc như thế. Sủi cảo tôm mềm, ngon và vừa miệng. Tôm bóc vỏ chỉ tươi chứ không tanh, quả thật ngon vô cùng.

Đàm Mặc lại từ từ mở một chiếc hộp nhỏ khác ra, bên trong là nhiều loại trái cây đã được cắt. Mỗi loại tuy rất ít phần nhưng lại có rất nhiều loại. Từ trong hộp, anh lấy ra một quả anh đào vừa to vừa đỏ đưa đến bên môi Kiều Lam: “Ăn chút trái cây đi.”

Theo một cách vô thức, Kiều Lam định trực tiếp cắn lấy, nhưng rồi cô đột nhiên cảm nhận được một ánh mắt sáng quắc. Kiều Lam hơi chần chừ, yên lặng quay đầu lại. Bạch Ngọc ngồi phía sau Kiều Lam gặm bánh rán mặn [1] của canteen, bày ra dáng vẻ oán niệm rằng người không bằng chó.

Kiều Lam: “…”

Cuối cùng cô vẫn tự mình cầm lấy. Đón nhận ánh mắt tới từ sau lưng, Kiều Lam hỏi Đàm Mặc có muốn ăn sủi cảo tôm không.

“Mình ăn no rồi.”

“Thật sao?”

Đàm Mặc chống tay đỡ đầu nhìn Kiều Lam. Ở nhà thì cũng thôi đi, trong trường mà lại trắng trợn như thế. Rốt cuộc thì da mặt Kiều Lam vẫn là mỏng, cô cầm lấy một quyển sách đặt trước mặt anh: “Đừng nhìn mình, đọc sách đi.”

“Không đẹp bằng cậu.” Đàm Mặc từ chối: “Không nhìn.”

Kiều Lam: “… Khụ.”

Đàm Mặc nhìn thấy đôi má trắng nõn của Kiều Lam hơi hơi ửng hồng. Hình ảnh ấy lại càng tôn ngũ quan xinh đẹp sống động của cô thêm động lòng người.

Hơn nữa, Kiều Lam hôm nay có vẻ không giống như mọi khi.

Đàm Mặc quan sát Kiều Lam nhiều lần từ trên xuống dưới, cuối cùng dừng mắt tại mái tóc đuôi ngựa buộc cao của cô. Kiểu tóc này khiến Kiều Lam trở nên đáng yêu và hoạt bát hơn một chút. Tóc Kiều Lam dài, đuôi tóc hơi xoăn một cách tự nhiên. Lúc cô cúi đầu, đuôi tóc nghịch ngợm rơi xuống cạnh má. Kiều Lam hất đuôi ngựa cao cao ra phía sau, một lúc sau nó lại rũ xuống đằng trước một lần nữa.

Đây là cô gái mà anh thích suốt hai năm.

Đây là bạn gái hiện tại của anh.

Một cô gái mà đến tóc cũng xinh đẹp đáng yêu như thế, một cô gái chỉ cần ngồi trước mặt anh thôi, chẳng làm gì cũng có thể trêu chọc Đàm Mặc.

Kiều Lam cuối cùng cũng tranh thủ ăn xong trước khi giáo viên chủ nhiệm và phần lớn học sinh đến lớp. Sau khi cất nĩa và hộp cơm đi, Kiều Lam sờ cái bụng no căng, nhỏ giọng nói với Đàm Mặc: “Mình không dám ăn như thế nữa đâu.”

Đàm Mặc ngẩn ra: “Tại sao?”

“Sợ béo.” Kiều Lam nói. “Cậu không cảm thấy dạo này mình mập lên sao?”

“Không có.” Đàm Mặc trả lời rất nhanh.

“Có.” Kiều Lam nhéo nhéo mặt mình. “Mặt tròn rồi này.”

“Không có.” Ngày nào anh cũng ghi nhớ dáng vẻ của cô ở trong lòng, vậy nên quan sát của anh chắc chắn chính xác hơn của Kiều Lam nhiều lắm. Đàm Mặc nhìn tay cô, cảm thấy tay mình cũng đang rục rịch: “Mập cũng tốt.”

“Hả?”

Lần này đổi thành Kiều Lam ngơ ngác.

Nếu mập lên thì có lẽ sẽ không còn nổi tiếng như vậy nữa, Đàm Mặc ngây thơ nghĩ.

Anh nhìn ngũ quan cực kỳ tinh xảo của Kiều Lam. Cô rạng rỡ như vậy, xinh đẹp đến thế, vậy nên có nhiều người thích là chuyện bình thường.

Phần tình cảm này vốn là hy vọng xa vời của Đàm Mặc. Bây giờ cuối cùng cũng ở bên nhau, Đàm Mặc vẫn yêu hèn mọn, lo được lo mất như cũ. Anh không thể hiểu được tại sao Kiều Lam lại thích mình. Anh là một bệnh nhân tâm thần vừa kém cỏi lại chẳng được khỏe mạnh, cho dù nguyên nhân cuối cùng cũng chỉ nhìn ra được là Kiều Lam thương hại anh.

Nhưng dẫu rằng chỉ có mỗi điều đó cũng khiến anh cảm thấy quý giá.

Đàm Mặc chưa bao giờ có tự tin. Anh không tự tin rằng mình có thể nắm lấy mối quan hệ này.

Vậy nếu Kiều Lam có thể không xinh đẹp như vậy, giỏi giang đến thế và cũng chẳng hề nổi tiếng, liệu có còn nhiều người ngấp nghé cô như vậy nữa hay không? Vậy thì anh có thể giữ cô bên cạnh mình lâu hơn chứ?

Nhưng Đàm Mặc cảm thấy Kiều Lam nhất định sẽ không thích suy nghĩ đó của anh. Vì anh mà khiến bản thân cô trở nên tầm thường, đó là quá ích kỷ, không phải sao?

Nếu Kiều Lam không thích, vậy thì cũng không cần nhắc đến nữa.

Khiến cô thích anh thôi đã khó lắm rồi, Đàm Mặc không thể để Kiều Lam sinh ra ấn tượng xấu và trở nên chán ghét anh vì nghĩ rằng anh là người ích kỷ.

Đàm Mặc giấu đi suy nghĩ thật của mình, sử dụng những gì mình học được trong sách vở, phim ảnh và kỹ năng bắt chước thường dùng để cười nói với Kiều Lam: “Ý của mình là mập cũng rất đẹp. Cậu trông thế nào mình cũng thích hết.”

Kiều Lam lặng lẽ nhíu mày. Cô không nói ra được chỗ nào không đúng nhưng vẫn có thể cảm giác được lời tâm tình này không khiến cô rung động bằng câu nói trước đó.

Đến buổi trưa, Bạch Ngọc vừa ăn cơm vừa nhìn Kiều Lam và Đàm Mặc trò chuyện qua Wechat, cô ấy thật sự nhịn không được, hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra với hai cậu trong kỳ nghỉ đông rồi? Đương nhiên là lúc trước hai người cũng rất ngược cẩu, nhưng lúc trước ngược là ngược chó Nhật thôi, bây giờ quả thật có thể ngược một con chó săn đến khóc đấy.” [2]

[2] Có thể hiểu là trước đây Kiều Lam và Đàm Mặc cũng hay phát cơm chó nhưng cũng chỉ vừa vừa ổn ổn thôi nhưng bây giờ lại ghê gớm hơn rất nhiều lần, phát cực kỳ cực kỳ nhiều cơm chó.

Kiều Lam cầm điện thoại di động, bày tỏ một cách nghiêm túc: “Cậu có cảm giác này là được rồi.”

“Ý cậu là sao?”

“Mình và Đàm Mặc chính thức ở bên nhau.” Kiều Lam thoải mái nói. “Hôm trước.”

Hôm trước mới thành người yêu sao???

“Vậy lúc trước hai người được xem là gì?”

Sau một hồi ngẫm nghĩ, Kiều Lam do dự nói: “Giai đoạn mập mờ?”

“Vậy thì giai đoạn mập mờ của hai ngài hơi bị dài đó.” Bạch Ngọc quả thật không biết nên nói sao. Ngay cả cô ấy cũng tưởng rằng Kiều Lam và Đàm Mặc yêu nhau từ lâu rồi.

Buổi sáng Đàm Mặc đến trường sớm nhưng buổi tối anh vẫn không thể nào học tiết tự học được, bởi vì anh còn phải học Kickboxing.

Đàm Mặc thử so sánh Kickboxing với việc cùng Kiều Lam học tiết tự học buổi tối ở trong lòng, anh không chút do dự chọn tự học buổi tối. Nhưng nghĩ đến sự bất lực của bản thân khi Kiều Lam bị người khác ức hiếp, cuối cùng Đàm Mặc vẫn tiếp tục học Kickboxing.

Anh càng học càng cáu, càng học càng hối hận sao buổi sáng hôm vào học kia mình đã không cứng rắn một chút mà vẫn để Kiều Lam ở lại trường.

Đi học được mấy ngày, Đàm Mặc hoàn toàn cảm nhận được sự đau khổ khi yêu sớm.

Thời gian ở bên nhau quá ít, mà thời gian ở bên nhau lại còn được riêng tư thì hầu như không có.

Chuyện này đối với Đàm Mặc – người mới xác định quan hệ mà nói thì quá đau khổ, thật sự khiến người ta khó mà chịu đựng được.

Ngoại trừ điều đó ra thì khi ở trong trường, xung quanh lúc nào cũng có người cả. Không kể đến những hành động thân mật như ôm hôn, ngay cả nắm tay cũng không được phép. Chủ nhiệm lớp có thể mở một mắt nhắm một mắt, nhưng nếu bị giáo viên khác không quen biết bắt được, hậu quả chắc chắn sẽ không tốt chút nào.

So với người bình thường, Đàm Mặc càng khát khao hơn, cũng càng cần những đụng chạm thân mật này hơn.

Từ sau khi được ôm, được hôn, Đàm Mặc cảm thấy mình giống như một người mắc chứng khao khát da thịt [3] nặng, từng giây từng phút anh đều khao khát được tiếp xúc với Kiều Lam.

[3] Chứng khao khát da thịt: Người mắc chứng này có ham muốn được tiếp xúc về mặt da thịt mãnh liệt với người khác. Khi được tiếp xúc hoặc chạm vào người khác, họ mới có cảm giác an toàn. Chứng bệnh này sinh ra bởi những bất an mà mất cảm giác an toàn của người bệnh (thường là từ khi còn bé). Những người mắc chứng này thường chỉ sinh ra “khao khát” được tiếp xúc với một hoặc một số người nhất định chứ không phải với ai họ cũng có ham muốn này.

Thế nhưng anh chưa từng có cơ hội như thế ở trong trường.

Kiều Lam không biết Đàm Mặc có chuyện gì nhưng cô cảm thấy tâm trạng anh có chút bất an.

- ---

Tháng ba đầu xuân, một tấm bảng đếm ngược thời gian thi đại học đã được treo lên bên cạnh tấm bảng đen ở phía trước lớp. Không khí khẩn trương bắt đầu lan ra khắp lớp học, ngay cả kiểu học sinh không quá chú tâm đến việc học như Hách Anh cũng gia tăng cường độ học tập. Thời tiết đã dần ấm lên, cây dương liễu bên ngoài cửa sổ cũng bắt đầu lại đâm chồi sinh trưởng, nhành liễu nhỏ màu vàng nhạt rủ xuống, có một hai nhành nghịch ngợm chạy vào bên trong cửa sổ.

Phòng học lớp 18 ở lầu một. Cứ đến mùa hè, cây cối ngoài cửa sổ lại xanh um tùm, che kín lớp học khỏi ánh nắng.

Kiều Lam nhìn nhành liễu nhỏ mềm mại vươn vào cửa sổ, đưa tay ngắt một đoạn ngắn dài bằng ngón trỏ. Từ sau khi học được cách đan vòng tay từ dì Trần, Kiều Lam cảm thấy bàn tay mình trở nên khéo léo hẳn. Ngón tay xoay trái xoay phải một cách linh hoạt trong giây lát, một chiếc nhẫn nhỏ đã được làm ra.

Giờ đã là lớp mười hai, giờ giải lao cũng không còn ồn ào như trước nữa, hoặc là cúi đầu học bài, hoặc là nằm xuống bàn nghỉ ngơi một chút. Trong phòng học yên lặng, thỉnh thoảng xen lẫn tiếng nói chuyện khe khẽ.

Đàm Mặc đang đọc sách, tay trái đột nhiên bị Kiều Lam kéo qua. Anh vừa quay sang đã thấy Kiều Lam cẩn thận đeo chiếc nhẫn mềm mảnh bằng liễu lên ngón tay mình.

Cô đeo rất nghiêm túc. Cuối cùng làm xong, cô mới thở phào nhẹ nhõm, hơi tự đắc nói: “Quả nhiên là gần giống như những gì mình ước lượng.”

Đàm Mặc nhìn chiếc nhẫn nhỏ trên ngón tay, anh thoáng chốc ngơ ngẩn, đầu óc trống rỗng.

Có lẽ Kiều Lam chỉ nổi hứng vui đùa nên mới làm ra món đồ nhỏ này mà thôi, nhưng trong mắt Đàm Mặc lại giống như điều gì đó lớn lao lắm.

Dù rằng đây chỉ là một nhành liễu, nhưng nó lại quấn quanh ngón tay anh.

Từ sau khi ở bên Kiều Lam, Đàm Mặc vẫn không dám nghĩ đến những từ như “tương lai”, “mãi mãi”. Cho dù lúc trước trong đầu anh đã hy vọng xa vời vô số lần, nhưng đó là khi hai người còn chưa ở bên nhau.

Sau khi trở thành người yêu, Đàm Mặc chưa từng dám nghĩ như vậy.

Anh nhiều nhất cũng chỉ nghĩ đến việc bọn họ tốt nghiệp cùng nhau và cùng thi đậu vào một trường đại học. Chỉ có thế. Có nhiều thứ anh không dám động đến, chẳng hạn như nhẫn hay hôn lễ, thậm chí là con trẻ - điều mà những đôi yêu nhau bình thường càng dễ dàng nghĩ đến hơn.

Tất cả đều là những thứ Đàm Mặc không dám nghĩ đến.

Nhưng bây giờ Kiều Lam lại đeo một chiếc nhẫn nhỏ lên ngón tay anh, mặc dù đó chỉ là một món đồ được bện từ liễu.

Đàm Mặc cẩn thận duỗi ngón tay ra, nhìn chiếc nhẫn nhỏ đeo trên đó. Kiều Lam lại gần, cô cũng duỗi ngón tay của mình ra, nói: “Nhìn nè, mình cũng có một cái.”

Hai chiếc nhẫn nhỏ giống hệt nhau, được đeo ở cùng một vị trí. Ngón tay hai người quấn lấy nhau, khóe môi Đàm Mặc khẽ nhếch lên.

Chuông vào học reo vang, giáo viên từ bên ngoài bước vào ra hiệu bắt đầu tiết học. Đàm Mặc vẫn dán mắt vào chiếc nhẫn nhỏ trên ngón tay như cũ. Anh duỗi ngón tay ra nhìn hồi lâu rồi lại lật tay qua ngắm cả nửa ngày, cuối cùng nhẹ nhàng siết tay lại.

Ngón tay siết chặt, bàn tay có lực hơn. Trong thoáng chốc, nơi tiếp xúc với nhành liễu mỏng manh lỏng ra, chiếc nhẫn hoàn chỉnh,

Bị đứt mất.