Lời đe dọa đẫm máu của Đàm Mặc lập tức khiến mẹ Kiều sợ hãi, chút lo lắng vừa rồi lại trỗi dậy.
Người liên hệ với bà ta lúc trước là người đàn ông trung niên đứng sau cậu thiếu niên kia.
Mẹ Kiều gặp được người đàn ông trung niên này khi bà ta đến trường tìm Kiều Lam. Người đàn ông trung niên này tìm đến bà ta, nói ông có thể giúp bà ta trả tiền nguồn thận cho Kiều Nguyên.
Đối với mẹ Kiều mà nói thì điều này quả thật là niềm vui từ trên trời rơi xuống.
Sau khi về nhà, bà nội Kiều vui vẻ nói chắc chắn là ông trời không đành lòng để cho cháu ngoan của bà ta chịu khổ, cho nên mới bảo người có lòng tốt đến cứu nó. Mẹ Kiều vui vẻ được vài ngày thì từ từ nhận ra có điều gì đó không ổn.
Nhưng người đàn ông trung niên kia không tiết lộ gì, mẹ Kiều cũng không dám hỏi thêm. Giác quan thứ sáu của bà ta đoán rằng có thể chuyện liên quan đến Kiều Lam nhưng bà ta không quá dám nghĩ theo hướng đó.
Chị Hai Kiều nằng nặc gả cho một người đàn ông giàu có như vậy mà cũng chẳng đem được lợi ích gì về cho gia đình, càng khỏi nói đến Kiều Lam. Cùng lắm là nói chuyện yêu đương mà thôi, ai có thể vì thích một con nhóc mà bỏ ra một khoản tiền lớn như vậy chứ!
Mãi đến khi Đàm Mặc nói rõ yêu cầu của mình, mẹ Kiều cuối cùng cũng có thể xác định, thiếu niên này là vì Kiều Lam nên mới giúp Kiều Nguyên!
Lòng mẹ Kiều chấn động. Mặc dù trước đó bà ta đã đoán được thằng nhóc bạn trai của Kiều Lam chắc chắn là có tiền nhưng tuyệt đối không thể ngờ là cậu ta lại giàu có như vậy. Mấy chục vạn trong mắt người ta cũng giống như mấy đồng mà thôi.
Biết được điều ấy, tâm tư của mẹ Kiều lập tức bay đi xa.
Có vẻ như bạn trai nhỏ của Kiều Lam còn giàu có hơn cả nhà chị Hai Kiều, hơn nữa tình cảm của cậu ta đối với Kiều Lam còn cực kỳ sâu đậm…
Hai mắt mẹ Kiều sáng lên.
Rốt cuộc Kiều Lam vẫn là con gái bà ta, lần này thiếu niên kia có thể vì Kiều Lam mà tìm nguồn thận cho Kiều Nguyên, vậy sau này không chừng có thể dựa vào Kiều Lam mà lấy được nhiều lợi ích hơn nữa. Lúc đầu mẹ Kiều cảm thấy mình có chuyện muốn cầu cạnh thiếu niên này nên nói chuyện khúm núm với Đàm Mặc một chút. Đến khi biết được mục đích của Đàm Mặc rồi, bà ta lập tức cảm thấy rằng mình đã có thêm sức mạnh, bỗng có cảm giác Đàm Mặc muốn cầu cạnh bà ta.
Ai bảo bà ta là mẹ ruột của Kiều Lam cơ chứ?
Không chừng sau này sẽ là mẹ vợ của thiếu niên này.
Thiếu niên này nhiều lắm cũng chỉ mười bảy mười tám tuổi, rốt cuộc vẫn là một thằng nhóc, dễ đối phó hơn nhiều so với tên già đời bốn mươi tuổi nhà chị Hai Kiều kia.
Mẹ Kiều đang đắc ý tính toán trong lòng, định ra điều kiện.
Thiếu niên này muốn bà ta cắt đứt quan hệ với Kiều Lam, mẹ Kiều thầm nghĩ bà ta cứ đồng ý, sau này lại tìm Kiều Lam nữa thì có thể làm gì, nào ngờ chỉ với một câu Đàm Mặc đã làm mẹ Kiều sợ hãi đến quên sạch bóng mọi thứ.
Móc ra???!!!
Đây là xã hội pháp chế! Sao lại có thể coi trời bằng vung như vậy!
Mẹ Kiều không dám tin trừng mắt nhìn Đàm Mặc. Nhưng thái độ ung dung của thiếu niên này đang nói rõ ràng với bà ta là anh không nói đùa.
Bác Trần thêm mắm dặm muối đúng lúc: “Các người không tin thì có thể thử xem. Đúng rồi, suýt nữa quên mất một chuyện. Lúc trước hình như chị Hai Kiều có giới thiệu một người cho Kiều Lam. Nếu như nhớ không lầm, là họ La, hiện giờ gia đình đã phá sản đúng không?”
Cha mẹ Kiều kinh hãi tột độ.
Đương nhiên là bọn họ biết chuyện nhà La Niên phá sản. Lúc trước nhà họ La phá sản, mẹ Kiều còn nói rằng may mắn không gả Kiều Lam đến nhà họ La, nếu không sẽ lỗ lớn.
Thì ra chuyện nhà La Niên phá sản không phải ngẫu nhiên mà là bởi vì thiếu niên trước mắt này?
Cuối cùng cha mẹ Kiều cũng sợ hãi, cảm thấy rằng lời đe dọa vừa rồi của thiếu niên này hình như không phải trò đùa.
Mẹ Kiều sợ hãi nuốt nước bọt, có chút do dự. Cha Kiều lại vội vội vàng vàng nói: “Chỉ cần có thể cứu con trai tôi, sau này chúng tôi tuyệt đối sẽ không đi tìm Kiều Lam!”
Mẹ Kiều gấp gáp túm lấy tay áo cha Kiều bảo ông ta đừng xúc động. Cha Kiều quay lại trừng mắt nhìn bà ta, thấp giọng nói một cách hung ác: “Con trai quan trọng hơn hay tiền quan trọng hơn!”
Mẹ Kiều chấn động, không còn dám nhiều lời nữa.
Cha Kiều cười với Đàm Mặc, nói: “Vậy bây giờ có phải là chúng ta nên đến bệnh viện…”
“Không cần gấp.” Đàm Mặc thản nhiên nói.
“Sao lại không gấp!”
Mẹ Kiều nhịn không nổi nữa, cau mày nói: “Chúng tôi đều đã đồng ý rồi!”
Bác Trần thật sự không kìm được mà nói thay Đàm Mặc: “Thiếu gia của chúng tôi vừa mới nói rồi, để con trai bà được chữa trị thì yêu cầu là hai người phải từ bỏ quyền nuôi dưỡng và giám hộ đối với Kiều Lam, sau đó tách hộ khẩu với cô bé. Sau khi tất cả những điều này được hoàn thành thì mới làm phẫu thuật cho con trai bà.”
“Vậy không được!”
Mẹ Kiều hoàn toàn bác bỏ: “Khám bệnh cho con trai tôi trước, nếu con trai tôi không ổn thì tôi sẽ không đồng ý!”
Đàm Mặc cười như không cười mà nhìn mẹ Kiều: “Bà đang uy hiếp tôi sao?”
“Tôi…” Mẹ Kiều sững sờ. Trong phút chốc, bà ta không kịp nhận ra mình đã nói sai điều gì, quay đầu đã thấy dáng vẻ như muốn đánh người của cha Kiều.
Đàm Mặc khẽ cười, từ từ nói: “Căn cứ vào pháp luật, buôn bán, bỏ rơi, xâm hại, ngược đãi, bạo lực gây tổn thương trẻ vị thành niên hoặc đặt trẻ vị thành niên vào tình trạng không người giám hộ và chăm sóc, dẫn đến việc trẻ vị thành niên phải đối mặt với tử vong hoặc nguy cơ bị tổn thương nặng, sau khi bị nhắc nhở hoặc cải tạo mà vẫn không thay đổi, cha mẹ có thể bị tước quyền giám hộ sau khi tòa án phán quyết.”
Cha Kiều vội vàng nói: “Chúng tôi không có…”
“Hai người ép con mình hiến thận, trong suốt hai năm không hề cho Kiều Lam một đồng tiền nuôi dưỡng nào. Sau khi bị kiện ra tòa thì không thể nói đơn giản như vậy đâu.” Đàm Mặc nói. “Tự hai người suy nghĩ cho rõ ràng, là hai người chủ động hay là vẫn để tôi ra tay đây.”
Cha Kiều mẹ Kiều là hai người thiếu kiến thức pháp luật, loại chuyện bán con gái này không chỉ làm một lần. Bọn họ vốn không biết rằng mình thật ra đã vi phạm pháp luật từ lâu. Khi nghe nói rằng mình đã vi phạm pháp luật, bọn họ lập tức sợ hãi.
“Còn nữa.” Đàm Mặc tiếp tục nói. “Tự hai người nghĩ cho rõ ràng, thân thể con trai các người quan trọng hay là quan hệ với Kiều Lam quan trọng hơn. Tôi có thể từ từ chờ nhưng thử hỏi con trai các người có chờ được hay không đây.”
Cuối cùng cha Kiều cũng thấy rõ một điều rằng thiếu niên này vốn không hề vô hại như vẻ bề ngoài, ông ta và mẹ Kiều căn bản không phải là đối thủ, hơn nữa bọn họ còn muốn cầu cạnh anh.
Từ đầu đến cuối mẹ Kiều đều không cam lòng, bà ta luôn cảm thấy việc từ bỏ một con cá lớn như vậy thì quá thua thiệt. Mẹ Kiều lấy cớ đi vệ sinh, lên Baidu tìm hiểu một chút về tước bỏ quyền giám hộ và yêu cầu tách hộ khẩu, thấy Baidu nói rằng muốn tách hộ khẩu thì phải trên mười tám tuổi, và người tách hộ khẩu nhất định phải có một miếng đất hay một căn nhà (bất động sản).
Bà ta lập tức cảm thấy lại có hy vọng.
Kiều Lam chưa đủ mười tám tuổi, hơn nữa cô cũng không có bất động sản. Bà ta chống mắt lên nhìn xem làm sao Kiều Lam có thể tách hộ khẩu ra.
Lúc này bà ta không còn làm trái ý Đàm Mặc nữa, thành thật đồng ý với yêu cầu của Đàm Mặc. Ngược lại, điều này khiến cha Kiều hơi kinh ngạc.
Sau khi cuộc trò chuyện cuối cùng cũng kết thúc, mẹ Kiều nói cho cha Kiều thông tin mà mình vừa tìm được. Cha Kiều ngẫm lại cũng thấy đúng, không phải bọn họ không đồng ý mà là pháp luật vốn không cho phép.
Đến khi bác Trần bên kia báo tin cho bọn họ, bảo bọn họ cùng ông đến đồn cảnh sát để xác nhận thông tin, cha Kiều và mẹ Kiều lại trợn tròn mắt.
Kiều Lam đúng thật là chưa đủ mười tám tuổi, theo thẻ căn cước thì còn năm tháng nữa. Dựa theo pháp luật quy định, chưa đủ mười tám tuổi thì không thể tách hộ khẩu. Chuyện này không qua được vậy thì mở một con đường khác.
Bác Trần trực tiếp sửa lại ngày sinh của Kiều Lam.
Đổi thẻ căn cước không phải là việc khó gì, nhất là khi đã chào hỏi người phía trên trước.
Cha mẹ Kiều bần thần bị ép làm nhân chứng giả, ngày sinh của Kiều Lam được đổi lên trước năm tháng, thế là từ trẻ vị thành niên, Kiều lam trở thành người trưởng thành, đáp ứng yêu cầu thứ nhất của việc tách hộ khẩu.
Điều làm cho cha mẹ Kiều khiếp sợ hơn nữa vẫn còn ở phía sau. Lúc phải đưa giấy tờ bất động sản, bác Trần lại có thể thật sự lấy ra giấy tờ bất động sản của Kiều Lam!
Khi mẹ của Đàm Mặc còn sống, bà có hai căn biệt thự ở thành phố này. Một căn khá ổn ở nội thành, một căn khác lớn hơn ở ngoại ô thành phố. Sau khi trở về, Đàm Mặc không thích nhà quá rộng nên ở một nơi nhỏ hơn. Trái lại hai căn biệt thự vẫn luôn để trống.
Dưới tình huống Kiều Lam hoàn toàn không biết gì cả, Đàm Mặc đã sang tên một căn biệt thự trên danh nghĩa của mình qua cho Kiều Lam.
Mẹ Kiều lén liếc nhìn căn biệt thự đứng tên Kiều Lam, khiếp sợ đến trợn tròn cả mắt.
Mặc dù bà ta không thấy rõ căn nhà lớn thế nào nhưng lại thấy rõ vị trí của nó!
Những ngôi nhà trong khu vực đó toàn là biệt thự, khung cảnh xung quanh tốt bậc nhất. Giá của một căn nhà tối thiểu phải từ tám chữ số trở lên, kết quả thiếu niên này trực tiếp cho Kiều Lam một căn biệt thự đắt như thế?
Mỗi lần mẹ Kiều bị làm cho kinh ngạc thì lại một lần bà ta bắt đầu rục rịch ngo ngoe, nhưng đó cũng là thêm một lần bà ta thật sự tin tưởng vào lời đe dọa của Đàm Mặc.
Bác Trần mặc kệ mẹ Kiều đang hồn bay phách lạc, giờ đây toàn bộ điều kiện của việc tách hộ khẩu đã được đáp ứng.
Cha mẹ Kiều sững sờ ngồi nhìn chỉ mấy ngày nữa Kiều Lam đã có một tấm thẻ căn cước mới và một sổ hộ khẩu thuộc về mình, từ đó thoát khỏi cha mẹ Kiều.
Mà cùng lúc đó, cha mẹ Kiều bị tước bỏ quyền giám hộ và quyền nuôi dưỡng đối với Kiều Lam. Từ đó trở đi, tất cả những quy định cứng nhắc có thể ràng buộc Kiều Lam với cha mẹ Kiều trên pháp luật đều bị Đàm Mặc xử lý sạch sẽ.
Kể từ đây, Kiều Lam rốt cuộc cũng không còn bất kỳ quan hệ gì với nhà họ Kiều nữa.