Nhật Ký Bò Tường Quan Sát

Chương 3: Chương 3





Nói câu đó xong, Sở Kì Thu bỗng cảm thấy da đầu tê dại, chỉ chốc lát sau liền nổi da gà.
Sơ ý rồi.
Thực sự vẫn không thể ở trước mặt người ngoài nói những việc này đươc.
" Không nói nữa, có việc rồi, tí nữa có thời gian tôi sẽ gọi lại cho ông."
Sở Kì Thu tắt cuộc gọi, tắt máy nhét vào túi quần.
Cậu thấy nút số hai sáng, hẳn là do Ngôn Minh chọn.
Từ tầng sáu xuống tầng hai, thời gian trôi qua chậm quá.

Sở Kì Thu chưa bao giờ cho rằng da mặt mình mỏng, nhưng vào lúc này, cậu một giây thôi cũng không muốn đứng ngây người trong thang máy.
Ngôn Minh dường như có ma lực, chỉ cần đứng đó thôi, mọi người xung quang cũng không dám tùy tiện nói chuyện.
Sở Kì Thu cảm giác chính mình bây giờ cực kỳ thận trọng giống như đang đứng trước mặt chủ nhiệm vậy,
Cậu nhớ hình như tuổi của Ngôn Minh cũng xấp xỉ tuổi cậu nhưng quái lạ là sao không có cảm giác bạn bè thân thiết cùng lứa tuổi nhỉ.

Sở Kì Thu vừa ngắm vừa liếc mắt một cái nhìn mặt đối phương, tướng mạo rõ ràng là thanh thuần, vậy sao luôn khiến người khác cảm thấy khó hòa hợp.
Ngôn Minh cũng phát hiện Sở Kì Thu đang nhìn hắn, liền hướng ánh mắt về phía cậu.
Sở Kì Thu nhanh chóng chuyển tầm mắt, giả vờ đang nhìn các con số biến đổi trong thang máy.
Ding dong, tiếng thông báo đã tới nơi vang lên.
Cửa mở nhưng đối phương vẫn đứng im, không có ý định đi ra.
Sở Kì Thu nhắc nhở hắn:" Đến tầng hai rồi, không ra sao?"
Ngôn Minh:" Lúc nãy tôi bấm nhầm, tôi muốn xuống tầng một."
"Ồ......"
Ngôn Minh chắc là không nhận ra cậu là người lần trước chụp ảnh hắn ở sân bay, nếu không chắc hẳn sẽ không đi chung cùng cậu.

Cũng có lẽ do lúc ấy cậu bịt kín mít, chắc đến bố mẹ cũng không nhận ra ý chứ.
Cuối cùng đã xuống đến tầng một, Sở Kì Thu nhẹ nhàng thở ra, lao ra khỏi thang máy đầu tiên, nhanh chóng bước ra ngoài cửa lớn công ty.
Buổi chiều Khổng Thuyên bảo cậu chụp cho nghệ sĩ tên Phương Thắng Cư.
Vỗn dĩ nói chụp cho tốt nhưng Phương Thắng Cư bởi vì buổi sáng thông báo muộn nên bị lùi lại một giờ.
Phương Thắng Cư mới bước chân vào giới, kinh nghiệm màn ảnh không nhiều, trước khi quay chụp cần thời gian để chuẩn bị trạng thái.
Cũng may Sở Kì Thu chụp ảnh luôn không làm phiền nghệ sĩ phải tốn tâm tư chuẩn bị dáng pose.


Trạm tỷ chụp ảnh luôn thích chụp các hành động thần tượng thể hiện trong vô thức, như vậy sẽ khiến cho fan cảm thấy mình đang tiếp cận khía cạnh khác của idol, có thể não bổ ra vô số hình ảnh cùng nội dung mình thích, đó là lần lên men thứ hai, cũng từ đây đạt tới hiệu quả ghi nhớ cao hơn.
Về phần bản thân ngôi sao có thực sự biểu hiện trong vô thức hay không, đó không phải điều quan trọng.
"Phương lão sư, không cần nhúc nhích, cứ nhìn về bên này là được." Sở Kì Thu suy nghĩ một chút," Có thể nói chuyện với trợ lý, không cần phải cố ý nhìn vào camera, cơ thể và biểu cảm thả lỏng hết mức đi."
Đây là lần đâu tiên mà khi chụp cậu nói với minh tinh là nên làm thế nào, phải thừa nhận rằng cảm giác rất kỳ diệu, cũng rất mới mẻ.
Phương Thắng Cư sau khi tiến vào trạng thái, Sở Kì Thu liên tiếp chụp mấy tấm ảnh, sau đó hai người đổi chỗ chụp thêm mấy chục tấm khác.
Từ lúc bắt đầu đến kết thúc mất khoảng nửa giờ, trợ lý của Phương Thắng Cư giữa buổi có đưa cho cậu một chai đồ uống nhập khẩu:" Cảm ơn cậu, tiểu huynh đệ."
Khổng Thuyên đưa cậu vào một căn phòng.
" Cậu mang hết chỗ ảnh chụp lúc nãy tải vào đây đi, có thể chỉnh sửa trực tiếp trên máy tính này, phần mềm chỉnh sửa thường dùng có sẵn đó." Khổng Thuyên chỉ vào một cái bàn ở giữa," Hôm nay ảnh chụp không phải đăng lên, bởi vì hình ảnh đều ở xung quanh công ty, tôi chủ yếu muốn xem hiệu quả chụp như thế nào, cũng không thiếu cậu tiền lương đâu.

Nếu ảnh cậu chụp mà phù hợp với Phương Thắng Cư, thì tạm thời cậu phụ trách hắn trước đi."
" Không thành vấn đề"Sở Kì Thu mở máy tính, đột nhiên nghĩ đến một việc, liền gọi Khổng Thuyên lại hỏi:" Quản lý Khổng, sau này tôi muốn dùng thiết bị chụp hình của mình có được không? Đồ của người khác tôi dùng không quen tay."
" Được.

Chỉ cần cậu bảo đảm ảnh chụp đạt yêu cầu là được."
Khổng Thuyên rời khỏi phòng.
Việc chỉnh sửa này đối với Sở Kì Thu mà nói cũng không phải là khó.

Hôm nay ánh sáng khá tốt, cũng không cần phải chỉnh sửa.

Khuôn mặt Phương Thắng Cư cũng không tính là đẹp, nhưng thắng ở điểm khi người khác nhìn vào làm cho họ cảm thấy thoải mái.
Bây giờ người hâm mộ đều thích ngôi sao nam có đường nét nhu hòa, cậu chỉ cần chỉnh sửa nét mặt Phương Thắng Cư một chút là được.
Nửa tiếng sau, Khổng Thuyên đến xem thành quả, vừa lòng gật đầu:" Được đó, cậu về trước đi, tôi mang cho người đại diện của cậu ta xem một cái."
Sở Kì Thu đi xuống hầm gửi xe để tìm chiếc Cayenne nhỏ bé của mình.

Hôm nay cậu định về nhà chính một chuyến.
Bình thường lúc đi học, cậu thường đi một chiếc xe khác, chiếc xe Cayenne này để đó không dùng đã phủ đầy bụi cũng chưa rửa xe.
VÌ thế cho nên hôm nay lúc cậu về đến nhà đã làm cho ba cậu hoảng sợ.
" Sao xe của con lại bẩn thế này?" Ba cậu Sở Thường Dịch chép miệng, nhìn chỗ đỗ xe ngoài cửa, khoanh tay đứng," Con chắc sẽ không ở sau lưng chúng ta trộm lái xe đi đua chứ, cho dù thế nào cũng không được làm chuyện nguy hiểm biết chưa!"
" Ba, sẽ không có ai lái loại xe đi đua xe cả." Sở Kì Thu đứng ở huyền quan không tìm được dép lê, ngay lập tức quay đầu la to:" Mẹ ơi, dép lê của con đâu?"
" Mẹ con đang bơi ở trong sân, con cứ đi tạm của mẹ đi." Sở Thường Dịch nhìn thấy cậu mạng về tận hai cái thùng, ông chủ động giúp cậu bê một cái:" Con thực sự muốn gây chuyện với bọn ta à, dì Lí vừa đi thì con lại về."
Sở Kì Thu ôm thùng đi theo phía sau:" Để con, ba đừng bê, ông già đau lưng ạ."

"Ông già đau lưng cái gì.

Ba con còn chưa đến năm mươi tuổi!" Nhưng thùng thực sự rất nặng, ba Sở Kì Thu dần dần biến thành có lòng mà không có sức," Bên trong là cái gì thế? Sao con mang nhiều thứ về vậy?"
Sở Kì Thu:" Đều là những đồ không cần thiết, tốt nghiệp xong con định chuyển đến gần công ty.

Con nhớ nhà mình có căn hộ ở đường Thị Nam.

Bây giờ người ta còn thuê không ba?"
Cậu cũng không định đến làm ở công ty của gia đình, cậu muốn đến công ty bên ngoài có cùng lĩnh vực rèn rũa một trận.

Công ty nằm ở Nam Viên, đây là nơi tập trung các công ty, xí nghiệp nước ngoài, chỗ đó quá xa nhà cậu.
" Ba sẽ tìm hiểu giúp con, hợp đồng thuê nhà sẽ hết hạn vào tháng sáu, cũngđúng lúc con cũng tốt nghiệp rồi."
" Cảm ơn ba."
" Đúng rồi, ba muốn hỏi con việc này." Sở Thường Dịch hướng ánh mắt dò hỏi về phía con trai:" Hiện tại, con có bạn gái chưa?"
Sở Kì Thu thành thật trả lời:" Không có ạ."
Ba cậu không dám tin:" Không nên đâu, điều kiện lúc con học đại học cũng không kém, sao không tìm bạn gái đi?"
" Thực sự không có mà ba." Sở Kì Thu không muốn nhắc đến vấn đề này:" Ba, con phải dọn phòng một chút, ba ra ngoài nghỉ ngơi đi."
"Haiz, có phải tiêu chuẩn của con cao không? Có thể vào được trường đại học của con, các cô bé ấy đều rất tuyệt vời rồi, con muốn tìm một người nói chuyện yêu đương cũng được mà."
Đúng, không khó, bốn năm qua không phải không có người tỏ ý với cậu, nhưng cậu không có hứng thú.

Trời sinh, có biện pháp sao, cậu không thích nữ sinh, dù rất xinh đẹp cũng không thích."
Ba Sở Kì Thu cảm giác đây là chuyện quan trọng nhất trong đời, bên cạnh những công việc ở công ty thì đây là con trai duy nhất của ông.
Từ nhỏ Sở Kì Thu có bộ dáng ngoan ngoãn, đáng yêu, ngay cả thầy cô giáo đều thích.

Bao nhiêu người mơ ước ngoại hình ấy, nhưng điều đáng nói là đó là những đức tính, phẩm chất tốt đẹp, cậu không cần người lớn quan tâm, nhắc nhở,tự mình có thể hoàn thành, không yêu sớm, không hút thuốc, không uống rượu, không kết bề kết phái, phòng ở luôn sạch sẽ, ngắn nắp, những tật xấu của những phú nhị đại khác, con hắn đều không mắc phải.
Không chỉ như thế, Sở Kì Thu còn cực kỳ thông minh, thành tích luôn đứng đầu, ở cấp ba lại tự mình cố gắng thi vào một trường đại học nổi tiếng.
Con của ông tất cả đều cực kỳ hoàn mỹ, chỉ thiếu một người con dâu hiền lành và đáng yêu.
Chính mắt nhìn con mình sắp tốt nghiệp đại học mà còn chưa yêu đương, Sở Thường Dịch ông có thể không sốt ruột sao?
" Tự con nghĩ cách đi." Nói xong câu đó, ông liền đi ra ngoài.

Sở Kì Thu lấy những đồ vật trong thùng ra ngoài, để vào chỗ đựng.

Trong lúc sắp xếp đồ, cậu tìm được một cái máy pha cà phê, chuẩn bị mang vào bếp để sử dụng.
Cậu vẫn đang đi dép lê màu hồng hình gấu của mẹ, cậu đổi một đôi khác rồi xuống dưới nhà.
Khi vừa bước ra đến cửa, mẹ cậu khoác áo tắm từ bể bơi đi tới, mái tóc dài ướt đẫm.

Làn da cùng dáng người của bà giữ gìn rất tốt, ngay cả khi mặc áo choàng tắm nhưng qua tác phong cũng như cách nói chuyện cũng có thể thấy bà là người thanh lịch, tao nhã.
Cả khuôn mặt đều mang ý cười:" Con trai, con ăn cơm tối chưa? Lát nữa chúng ta cùng ăn đi, có món bò sốt Bắc Kinh con thích ăn nhất đó."
" Mẹ yên tâm đi, tí nữa con sẽ ăn cùng mẹ, con sẽ không chạy mất đâu."
" Tốt quá rồi, mẹ đi tắm trước, sau đó sẽ ra nấu cơm cho con." Mẹ cậu đi được một nửa lại quay đầu," Con trai, mẹ có chuyện muốn bàn bạc với con.

Đứa nhỏ Vưu Vưu, hàng xóm của chúng ta, cuối tuần sẽ thi cuối kỳ, muốn con giúp đỡ nó ôn tập chút."
" Để con kèm Vưu Vưu ôn tập? Con nhớ là nhà họ có gia sư mà."
" Mẹ kể cho mà nghe.

Mẹ Vưu Vưu gần đây có xem bộ phim nước ngoài, nhìn gia sư trong bộ phim đó xong không hiểu sao sợ hãi, lập tức cho gia sư của nó nghỉ.

Mẹ nói bà ấy đừng lo bò trắng răng, bà ấy còn chê mẹ nói nhiều."
Sở Kì Thu gật đầu:" Con hiểu rồi, khi nào Vưu Vưu đến hả mẹ, mấy ngày này con đều rảnh."
" Tối nay có được không? Bọn họ cuối tuần sau thi rồi."
" Được ạ."
" Bây giờ mẹ gọi điện thoại cho bên đấy bảo nó đến đây, cũng tiện cho nó ăn cơm luôn."
Không lâu sau, Vưu Vưu đến nơi, mọi người cùng nhau ăn cơm xong, Vưu Vưu cầm cặp sách đi theo cậu lên phòng.
Cậu bé mười tuổi hoạt bát, nghịch ngợm, lại nhanh mồm nhanh miệng, căn bản không chịu ngồi yên, vừa bước vào phòng ngay lập tức chỉ tay vào bức tranh:" Nhà em cũng có bức tranh của họa sĩ này, nhưng nó không phải chữ phúc to như này, sau này kiếm được tiền, em chắc chắn sẽ mua bức tranh đẹp hơn."
Sở Kì Thu chống tay vào đầu gối, ngồi xổm xuống sờ đầu cậu nhóc:" Lớn lên em muốn mua gì thì mua, nhưng hiện tại em phải học thật tốt.

Có vấn đề nào muốn hỏi anh hả?"
" Toán học ạ." Vưu Vưu nói:" Em cực kỳ không thích toán học."
Sở Kì Thu:" Vậy trước tiên anh xem sách toán của bọn em nhé."
Sách toán của Vưu Vưu là sách song ngữ, nọi dung không khó nhưng cách giải bài rất linh hoạt, có vài đề bài trước đây Sở Kì Thu chưa từng đọc.
Cậu mở sách đọc hơn mười trang, trong lòng dần dần hình thành phương pháp giảng bài.
" Vưu Vưu, em đến đây đi."
Vưu Vưu không trả lời.
Cậu thấy Vưu Vưu đang cầm vở viết viết cái gì đó.
Sở Kì Thu đến gần hơn thế mà trên vở của cậu nhóc là khuôn mặt của Ngôn Minh.
Lúc đầu cậu còn tưởng mình hoa mắt.


Chớp mắt vài cái lại nhìn chằm chằm vài giây, thật sự là Ngôn Minh.
Không thể nào....!Dạo này làm sao thế.

Rõ ràng cậu với Ngôn Minh không có liên quan gì, tai sao chỗ nào cũng nhìn thấy hắn?
" Em đang làm gì thế?" Sở Kì Thu kinh ngạc hỏi:" Em đang truy tinh sao? Truy Ngôn Minh."
Cậu bé mười tuổi thích Ngôn Minh? Nghĩ thế nào cũng thấy rất quái lạ."
" Không phải, là bạn cùng bàn của em thích Ngôn Minh, sắp sinh nhật bạn ấy rồi.

Lúc đầu em muốn giúp bạn ấy xin chữ ký.

Kết quả không nghĩ là....." Ánh mắt Vưu Vưu có chút mất mát, động tác trên tay cũng không dừng lại." Đây đều là ảnh chụp trên tạp chí em cắt ra, định dán lại rồi đưa cho bạn ấy.

Bây giờ em đang viết thư cho bạn ấy."
Một cậu nhóc lo lắng tặng quà cho bạn cùng bàn, thật sự không dễ dàng gì.
Cậu định trêu Vưu Vưu:" Viết cái gì? Viết thư tình ha?"
Khuôn mặt Vưu Vưu bỗng nhiên đỏ bừng:" Không phải, em chỉ chúc bạn ấy sinh nhật vui vẻ."
Phản ứng của cậu bé cực kỳ thú vị là Sở Kì Thu buồn cười.
" Việc này về nhà rồi làm, chúng ta học bài trước được không?"
" Được ạ."
Vưu Vưu gấp thiệp lại, bỗng có chút mất tinh thần," Anh ơi, anh biết vì sao mẹ em đuổi gia sư của em không?"
" Vì sao?"
" Bởi vì cô giáo lừa người." Vưu Vưu mếu máo," Cô ấy và Ngôn Minh có cùng họ Ngôn, lúc đầu cô lừa gia đình em nói cô và Ngôn Minh là chị em họ, còn dơ ảnh chụp cho xem.

Sau đó, sắp đến sinh nhật Kì Kì, em muốn hỏi cô giáo có thể xin chữ ký của Ngôn Minh giúp em được không.

Kết quả là cô đưa cho chữ kí giả, bị em vạch trần."
" Mẹ em thấy cô ấy lừa dối người khác không phải là một người tốt nên cho cô nghỉ việc."
Vưu Vưu nói xong nước mắt tuôn như mưa:" Em tin tưởng cô giáo như thế, thế mà cô ấy lại lừa em, làm em vui mừng một trận."
" Em đừng khóc....!Ngoan, không khóc."
Sở Kì Thu căn bản không biết nên xử lý tình huống này như nào, cậu không muốn nhìn trẻ con khóc.

Nếu dỗ không được, tí nữa cũng không biết giải thích thế nào với người lớn.
Cậu rút tờ giấy đưa cho cậu nhóc, an ủi nói:" Vưu Vưu, em thấy thế này được không? Anh sẽ nghĩ cách xin chữ ký của Ngôn Minh giúp em...".