Chương 80:
Sao Mộc Dao có thể liên hệ Cố Minh với thư kí nhỏ của Cố Minh chứ? Cho dù gần đây Mộc Dao cũng làm chuyện không thể tin được là thích một người phụ nữ, nhưng Cố Minh, bao nhiêu năm qua cũng chỉ có một người bạn trai, một người phụ nữ thận trọng giữ mình, đương nhiên Mộc Dao không thể nhìn nhận Cố Minh theo phương diện đồng tính luyến ái.
Thành Đô cũng thật nhỏ, như thế cũng có thể gặp người quen, Cố Minh nhìn thấy khuôn mặt Mộc Dao lộ ra khỏi cửa xe, cả người cứng lại, mang theo một loại cảm giác "có tật giật mình" không nói lên lời.
Gặp người quen của Cố Minh, Chung Hiểu Âu có chút run rẩy, vội buông Cố Minh ra.
Mộc Dao ngồi ở ghế phó lái, không xuống xe, cũng không lái xe đi, Cố Minh hết cách, chỉ đành đi lên trước hai bước, tới trước chiếc Land Rover, Chung Hiểu Âu vội kéo cô ấy lại, cô đưa tay ra, gạt đi những bông tuyết đã tan chảy trên vai Cố Minh, động tác của Chung Hiểu Âu quá tự nhiên, tự nhiên tới mức Cố Minh không có cảm giác gì.
"Ăn cơm chưa?" Mộc Dao hỏi.
"Mấy giờ rồi, ăn lâu rồi."
"Đi ăn cùng đi, tôi ngủ tới giờ mới dậy.
"Không đi, căn bản ăn no quá rồi, hai người đi đi."
"Cô gái kia tên là gì? Đột nhiên không nhớ ra." Mộc Dao nhìn tới người đang ngơ ngẩn ở gần đó.
"Chung Hiểu Âu." Cố Minh quay đầu nhìn Chung Hiểu Âu, cô đang đứng trên đám tuyết, nhón mũi chân, ngẩng đầu lên nhìn.
"Tuyết rơi rồi, không sợ đông cứng mà còn đi ra đường." Mộc Dao câm nín, "Cậu thật sự không đi ăn chung à?"
"Không đi."
"Vậy lần sau gặp nhé." Mộc Dao kéo cửa xe lên, chỉ huy Tất Tiểu Quân lái xe đi.
Cố Minh ôm lấy vai, thời tiết quỷ quái này, thật sự rất lạnh, Chung Hiểu Âu thấy Mộc Dao lái xe rời đi, vội vàng lên trước ôm lấy Cố Minh, "Sao thế ạ?"
Cho dù rất không nỡ Cố Minh, nhưng thời tiết này, Chung Hiểu Âu không muốn để Cố Minh đông cứng, liền đề nghị, "Phó tổng Cố, chị về đi, trời lạnh lắm."
"Em thì sao?"
"Em gọi xe về." Chung Hiểu Âu nói.
Cố Minh nhìn cô, tay ở bên ngoài đông cứng, có chút phiếm đỏ, người này cũng thật là, mùa đông mà không biết đeo găng tay, ngay cả túi áo để có thể đút tay vào cũng không có, Cố Minh kéo lấy vạt áo của Chung Hiểu Âu, nhiều nhất cũng chỉ có thể che đi nửa mu bàn tay, hết cách. "Được rồi, em bắt xe về sớm đi, đừng để bị cảm."
"Vâng, chị cũng thế, dạ dày đỡ hơn tốt hơn chút nào chưa ạ? Còn chướng bụng không? Chị về nấu chút canh gừng làm dịu lại, à, hay là em về nấu cho chị nhé."
"Được rồi, đừng nghịch nữa, tôi không vấn đề gì, cứ về đi." May mà Cố Minh kịp thời ngăn cản Chung Hiểu Âu, nếu không cứ tiễn qua tiễn lại, không biết bao giờ mới kết thúc.
Cố Minh "ừ" một tiếng, vẫy vẫy tay với sau lưng.
Có chút chuyện, không thể nói quá nhiều, ngày đó có lẽ Chung Hiểu Âu quá phấn khích, cô thường xuyên nhớ lại những lời Cố Minh nói, ngày đó phó tổng Cố nhắc tới rất nhiều cụm từ "chúng ta", trong lòng cô vẫn luôn mài giũa hai từ này. Tắc-xi ở Thành Đô giống như nghe lệnh, đột nhiên biến mất không thấy bóng dáng chiếc nào, Chung Hiểu Âu đợi mười phút đồng hồ cũng không bắt được xe, nghĩ lấy điện thoại gọi xe công nghệ, nhưng điện thoại chỉ còn 5% pin, cô đứng bên đường đợi rất lâu, cuối cùng hết cách, ngồi xe buýt về nhà, cũng thật kì lạ, ngày lạnh thế này, xe buýt còn lạnh hơn thời tiết bên ngoài.
"Bác tài, lạnh thế này, sao không bật điều hòa ạ?"
"Hỏng rồi, cô đóng cửa sổ chặt vào, hì, ngày lạnh thế này, còn mở cửa sổ ra làm gì chứ."
Chung Hiểu Âu muốn nói, nhưng không biết cô gái ở hàng ghế trước của mình là ai, Chung Hiểu Âu đóng cửa sổ lại, cô gái đó lại kéo ra, giày vò như thế mấy bận, Chung Hiểu Âu có chút tức giận, có phải thần kinh không chứ, giữa đông thế này mở cửa sổ làm gì, chỉ là Chung Hiểu Âu còn chưa kịp phỉ nhổ, đã nhìn thấy hình như cô gái kia đeo tai nghe, đang khóc.
Gặp phải chuyện gì sao? Chung Hiểu Âu không tính toán với cô gái đó nữa, những cơn gió điên cuồng kia phả lên mặt Chung Hiểu Âu, đau tới cắt da cắt thịt, nhờ phước của cô gái kia, Chung Hiểu Âu đã bị cảm.
Sáng sớm ngày hôm sau, đồng hồ báo thức vang lên, đã đáp ứng pha cà phê cho Cố Minh, nhưng người nặng nề, căn bản không dậy nổi, gần đây cô nghỉ phép, buổi sáng Trì Úy đi làm cũng không qua phòng nhìn cô, mà đi thẳng tới công ty.
Trong mơ hồ, Chung Hiểu Âu rất muốn thức dậy, nhưng cả người vô lực, cô mở mắt, lấy điện thoại, đã hơn tám giờ, không kịp pha cà phê cho phó tổng Cố, cô mở Wechat ra, muốn gõ chữ, nhưng ngay cả gõ chữ cũng thấy mệt, đành nhắn tin thoại cho Cố Minh, nói, "Phó tổng cố, sáng nay em không thể tới pha cà phê cho chị được, xin lỗi."
Không lâu sau, Cố Minh trả lời một chữ "ừ", Cố Minh là người kiềm chế, cô ấy kiềm chế tới mức độ này sao? Không phải tình huống bất đắc dĩ lắm, cô ấy sẽ không gửi tin nhắn thoại cho người khác, chỉ là đối với Cố Minh mà nói, đây không phải là kiềm chế hay không, chỉ đơn giản là vì bản thân cho rằng dáng vẻ nói chuyện với điện thoại rất ngốc, cô ấy đang trên đường đi làm, lúc đèn đỏ liền đáp lại Chung Hiểu Âu một chữ "ừ".
Chỉ là hôm nay giọng nói của Chung Hiểu Âu nghe có vẻ uể oải, không có tinh thần. Không phải tối qua bị cảm rồi chứ? Cố Minh nghĩ lát nữa tới công ty sẽ hỏi cô, nào biết vừa tới công ty đã bận tối tăm mặt mũi.
Dường như quay lại chiến trường của bản thân, có rất nhiều cuộc họp cần cô ấy tham dự, có một số tài liệu bắt buộc cô ấy phải kí, công việc rất bận, nhưng Cố Minh cảm thấy chân thực, làm việc như thế có thể mang lại cảm giác an toàn cho cô ấy, cho dù là kinh tế hay cảm giác thành tựu trong tâm lí. Quan Dĩ Đồng vẫn như thường lệ, tới buổi chiều mới xuất hiện.
Những phú nhị đại trong phim truyền hình không phải ban đầu đều không có năng lực, sau khi ông bố qua đời lại giống như thay da đổi thịt, bắt đầu chèo chống doanh nghiệp của mình sao? Tại sao lại không ứng dụng lên người Quan Dĩ Đồng? Cố Minh có thể nhìn ra, Quan Dĩ Đồng thật sự không thích quản lí danh nghiệp, cô ấy không có lấy một chút hứng thú.
"Cuối cùng chị cũng về rồi, nhớ chị chết mất, chị có nhớ tôi không?" Quan Dĩ Đồng vừa tới văn phòng, đặt túi xuống, liền ôm lấy Cố Minh, treo người trên người Cố Minh.
"Không." Cố Minh lạnh lùng nói.
Quan Dĩ Đồng lườm Cố Minh, buông cô ấy ra, ai nấy bận rộn với công việc của mình.
Những chuyện kia, Quan Dĩ Đồng không nhắc lại, Cố Minh cũng không tiện hỏi nhiều, Cố Minh cũng không thể hỏi Quan Dĩ Đồng, người kia thật sự là bạn gái cũ của cô à? Cố Minh không hiếu kì về chuyện của Quan Dĩ Đồng tới vậy, chỉ là nhớ tới lời gửi gắm của chủ tịch Quan trước khi ông qua đời, cảm thấy không bình thường, lại rất kì quái, suy cho cùng công ty này thuộc về nhà họ Quan, sau khi chủ tịch Quan qua đời, vô số người trong công ty nhìn chằm chằm vào Quan Dĩ Đồng, có rất nhiều nguyên lão cấp cao trong công ty tới tìm cô ấy, hỏi vấn đề như Quan Dĩ Đồng rốt cuộc có ổn hay không, mọi người vẫn quan tâm tới tiền đồ của công ty, đặc biệt là những người làm mười mấy năm, không muốn xê dịch. Ngược lại chính chủ, từ sáng tới tối, đều muốn phá gia, không biết tại sao lại nói tới chuyện này, Quan Dĩ Đồng hỏi Cố Minh, trước khi chết bố cô ấy đã nói gì với Cố Minh.
"Giải thích chuyện cổ phần."
"Bảo chị để ý tôi? Đừng để sự nghiệp của ông ấy sụp đổ hoàn toàn?" Quan Dĩ Đồng nhẹ bẫng nói.
Suy cho cùng là người một nhà, hiểu biết rất thấu đáo, Cố Minh nhíu mày, không biết rốt cuộc người nhà họ Quan này có suy tính gì, chẳng phải kẻ có tiền đều tranh cướp gia sản sao, nhà này thì hay nhỉ, nghĩ cách làm nó sụp đổ, tại sao chứ? Quan Dĩ Đồng dường như có thâm thù đại hận với bố mình vậy.
Quan Dĩ Đồng duỗi lưng, "Phá sập sản nghiệp mà ông ấy vất vả làm ra, liệu ông ấy có đào mồ sống dậy không nhỉ?"
Cố Minh nghẹn lời, nhà nào cũng có chuyện khó giải quyết, đặc biệt là những nhà có tiền như thế, nhưng vẫn không nhịn được khuyên một câu, "Sự nghiệp ông ấy vất vả tạo ra cũng là vì cô và em gái cô mà thôi."
"Hà, dừng, là công cụ gϊếŧ người của ông ta."
"Thế sự vô thường, lẽ nào cô không có dự định cho tương lai của cô, tương lai của người nhà cô sao?"
Quan Dĩ Đồng im lặng rất lâu không lên tiếng, rất lâu sau, mới khẽ nói, "Rất lâu về trước tôi đã không còn tương lai nữa rồi."
Trong lòng Cố Minh sửng sốt, cảm giác lạnh lẽo toát ra từ câu nói của Quan Dĩ Đồng khiến người ta giá buốt run rẩy. Rõ ràng Quan Dĩ Đồng đứng ở đây, nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể lún xuống, cửa kính tầng mười được lắp đặt kín kẽ, nhưng cảm giác như thể Quan Dĩ Đồng muốn rơi xuống. Cố Minh bị suy nghĩ đột nhiên nhảy ra trong đầu này dọa sợ, hoảng hốt, phú nhị đại tự cho mình là nhất như Quan Dĩ Đồng sao có thể coi cái chết nhẹ tựa lông hồng vậy chứ? Vạn trượng hồng trần, luôn có những quyến luyến bất tận, tham sân si, suy cho cùng, đều là cố chấp, nào có dễ dàng buông bỏ. Cố Minh xoa huyệt thái dương, cảm thấy bản thân đã nghĩ quá nhiều, may mà bốn giờ chiều cô ấy còn có cuộc họp, không tiếp tục nói chuyện với Quan Dĩ Đồng. Đó là cuộc họp của khu ủy Long Tuyền, hội nghị của chính phủ có chút nhàm chán, nhàm chán tới mức lúc này Cố Minh mới nghĩ ra việc hỏi có phải Chung Hiểu Âu bị cảm hay không.
Trên đường từ Long Tuyền về Thành Đô, Cố Minh mới mở Wechat lên, hỏi, "Giọng lúc sáng của em không đúng, bị cảm rồi à?" Tin nhắn gửi đi, rất lâu sau không có hồi âm, vì Chung Hiểu Âu đã ngủ cả một ngày, cơm cũng chưa ăn, buổi trưa chống đỡ đi đun nước, pha một túi thuốc cảm 999 trong tủ thuốc dự phòng, buổi chiều lại chuyển từ phòng ngủ tới sô-pha rồi ngủ tiếp đi, cô cảm thấy hình như bản thân bị sốt, thầm nghĩ uống thuốc xong ngủ một giấc có lẽ sẽ đỡ hơn, mơ mơ màng màng ngủ tới khi trời tối, lúc cầm điện thoại lên, đột nhiên phát hiện tin nhắn của Cố Minh, lúc này mới mở ra, chỉ có một câu, mấy chữ, lật qua lật lại mài giũa, cũng phát điên rồi, Chung Hiểu Âu trả lời, "Vâng, hình như bị cảm rồi, cả ngày hôm nay cũng chưa ăn cơm, chưa uống nước, không dậy nổi."
Tin nhắn vừa gửi đi, điện thoại liền kêu lên, âm thanh của Cố Minh ở đầu bên kia điện thoại vang lên: "Em bị cảm thật à? Thế đã uống thuốc chưa? Cả ngày không ăn gì? Tôi đưa em tới bệnh viện nhé."
"Không sao, em uống thuốc rồi, đừng gấp." Chung Hiểu Âu nghe thấy âm thanh nóng vội của Cố Minh, sợ cô ấy lo lắng.
"Vậy được, em nghỉ ngơi cho khỏe đi." Cố Minh cúp điện thoại.
Chung Hiểu Âu ngây ra, lúc này mới vỗ trán, có phải bản thân bị sốt tới hồ đồ rồi không, khó khăn lắm phó tổng Cố mới quan tâm tới mình, thế mà lại bị cô ngu ngốc thẳng thừng từ chối, Chung Hiểu Âu có chút ảo não, ão nảo mãi tới lúc Trì Úy tan làm về nhà, thấy dáng vẻ quỷ quái của Chung Hiểu Âu suýt chút nữa bị dọa chết.
"Cậu sao thế?"
"Bị cảm, hình như sốt rồi." Chung Hiểu Âu nghĩ có lẽ bị viêm Amidan rồi, vừa nói chuyện, cổ họng đau muốn chết.
"Thế uống thuốc chưa? Khó chịu không? Nếu khó chịu quá thì đi bệnh viện đi."
"Ban nãy phó tổng Cố cũng nói muốn đưa mình đi viện, bị mình từ chối, có phải mình sốt tới hồ đồ rồi không?"
"Được rồi, bệnh thành dáng vẻ sống dở chết dở rồi, đừng nghĩ tới phó tổng Cố nữa."
"Không được, cậu tìm cho mình một lí do, bảo chị ấy tới đi."
"... Có tin mình xiên chết cậu không?" Trì Úy mắng thì mắng, vẫn cầm điện thoại của Chung Hiểu Âu lên, nghĩ một lúc, nhắn tin cho phó tổng Cố, "Phó tổng Cố, em khó chịu quá."
"Có phải em sắp chết rồi không?"
"Em nhớ chị, chị có thể tới thăm em không?"
Gửi xong, Trì Úy vô cùng khinh bỉ vứt điện thoại lại cho Chung Hiểu Âu, Chung Hiểu Âu mở ra xem, "Này, cậu nói thế này, là nói toẹt ra rồi."
"Không phải cậu nhớ chị ấy sao? Không phải muốn chị ấy tới thăm cậu sao?"
"Nhưng như thế có thẳng đuột quá không?" Một tay Chung Hiểu Âu chống đầu.
May mà không lâu sau, Cố Minh đáp lại mấy chữ, "Đợi tôi tới."
"Phó tổng Cố muốn tới thăm mình." Chung Hiểu Âu ôm lấy Trì Úy lắc lắc, "Mình có cần thay quần áo không?"
"Cứ mặc vậy đi, mặc đẹp quá, giống như giả bệnh."
"Được rồi, phó tổng Cố tới rồi, không phải cậu cũng nên đi sao?"
"Tại sao?"
"Không tiện."
"Hai người làm cái gì mà không tiện?"
Trì Úy tức giận kéo cửa, mắng một câu "vô nhân tính" rồi ra ngoài tìm đồ ăn.