Chương 77:
Cố Minh và Mộc Dao đi chơi suốt một tuần lễ, thật ra từ giây phút đọc được tin tức kia, hai người đều không còn tâm trạng. Mộc Dao thì khỏi phải nhắc, Cố Minh thì đương nhiên là có chút lo lắng cho tình hình công ty, may mà thật sự như Quan Dĩ Đồng nói, trọng tâm của truyền thông thật sự đặt trên người vị minh tinh Nhan Bái San kia. Cố Minh vốn muốn nói hay là về sớm một chút, nhưng Mộc Dao không chịu, nói đã đi rồi, không thể bỏ dở giữa chừng. Mộc Dao như con cá chết nằm trên bãi cát không động đậy, tất cả tâm trạng nghỉ ngơi đều bị tin tức kia phá hủy, thậm chí Mộc Dao không ngừng phân tích suy luận tính chân thực của tin tức kia, sau đó Cố Minh không chịu nổi nữa, đem những lời Quan Dĩ Đồng từng nói nói lại cho Mộc Dao, "Tuy những lời của Quan Dĩ Đồng có vẻ mâu thuẫn với nhau, nhưng rất có khả năng việc cô ta nói nữ diễn viên kia là bạn gái cũ của cô ta là thật."
Vừa tới sân bay Song Lưu đã nhận được điện thoại của Quan Dĩ Đồng, cũng thật là, Mộc Dao bật nguồn điện thoại, gọi xe, mãi tới khi lên xe mới phát hiện tài xế là Tất Tiểu Quân.
"Không phải em gọi xe của anh sao?" Tất Tiểu Quân thấy Cố Minh, có chút lúng túng, gãi đầu, nhất thời không biết gọi là gì, trước đây từng gọi chị dâu mãi thành quen.
"Đây là rảnh rỗi sinh nông nổi à, anh mà thiếu chút tiền xe này sao?"
"Anh cũng không vì tiền, chẳng phải mỗi ngày có thể đưa đón những cô gái đẹp như các em sao." Tất Tiểu Quân nói lời đường mật, thắt dây an toàn, đưa Cố Minh về nhà trước. Cố Minh về tới nhà, lập tức đi tắm rửa, thay quần áo, ngồi ra sô-pha, không muốn sắp xếp hành lí, chỉ mềm nhũn nằm ở đó, ngồi máy bay quá lâu tới mức ngốc rồi, cô ấy gọi mấy cuộc điện thoại hỏi tình hình công ty, Chung Hiểu Âu đã từ chức, Cố Minh có chút bất tiện, đúng thật là, nhất định phải từ chức. Cố Minh cúp điệp thoại, ngẩn người ra, nhìn chiếc vali nằm ở một góc, trong đầu lại nhớ tới cảnh tượng Chung Hiểu Âu chạy tới sắp xếp hành lí cho mình, đem quần áo cùng những đồ linh tinh ra ngoài. Cố Minh giật mình khỏi ảo tưởng, gõ lên đầu mình. Bản thân đang nghĩ gì vậy chứ? Nhưng Cố Minh thật sự lười động tay, nằm trên sô-pha, cầm nghịch điện thoại, mấy ngày nay, vì bản thân ra nước ngoài, ngoài mấy cuộc điện thoại công việc, cô ấy cũng không dùng. Cố Minh mở Wechat lên, mấy người cô ấy thân quen trên Wechat cũng chỉ có Tô Nhiên, Chung Hiểu Âu, Mộc Dao, đương nhiên, còn có Quan Dĩ Đồng, còn những người khác dường như phần lớn thời gian đều đối thoại trực tiếp bên ngoài. Cố Minh nhìn giây lát, không có ai nhắn tin cho cô ấy, Chung Hiểu Âu không tìm mình sao? Mấy ngày qua, gần đây Chung Hiểu Âu nghỉ phép, không phải nên nhàm chán sao? Vậy mấy hôm nay Chung Hiểu Âu đã làm gì?
Cố Minh lặng lẽ nhìn điện thoại, vừa nhìn vừa nghĩ tối nay đi ăn ở đâu, nhưng nửa tiếng trôi qua, Chung Hiểu Âu vẫn không có động tĩnh, rốt cuộc đang làm gì chứ?
Bên kia, Chung Hiểu Âu đang làm việc trong căn nhà đi thuê, thời gian này cô nghĩ bản thân nghỉ phép, chắc chắn không có lương, nên lên mạng tìm một số việc làm thêm, cũng có thể kiếm được chút tiền nhà cùng tiền tiêu vặt, bận rộn một lúc, cảm thấy đau cổ, lúc này mới đứng dậy khỏi máy tính, ra phòng khách uống nước, cầm điện thoại lên theo thói quen, nhấp vào Weibo theo thói quen, sau đó xem Wechat, chủ đề mới mẻ trên Weibo mỗi ngày đều không thiếu, lướt nửa tiếng đồng hồ cũng không hứng thú, lúc này mới mở Wechat lên, xem trang cá nhân, lướt mãi lướt mãi mới nhìn thấy bài đăng của phó tổng Cố. Ban đầu Chung Hiểu Âu sửng sốt, cho rằng bản thân hoa mắt, Cố Minh rất hiếm khi đăng những thứ như thế, nhìn kĩ một cái, là thật, phó tổng Cố... phó tổng Cố đã về rồi à? Về Thành Đô rồi? Nhanh vậy sao?
Thật ra Chung Hiểu Âu không biết rốt cuộc Cố Minh muốn đi bao nhiêu ngày, chỉ là những ngày tháng này cô rất nhớ Cố Minh, lại sợ làm phiền cô ấy, vì để kiềm chế bản thân, Chung Hiểu Âu còn tìm rất nhiều công việc làm thêm, không nghĩ tới Cố Minh lại về nhanh như thế, cô nhắn tin trên Wechat: "Phó tổng Cố, chị về rồi à?"
Cố Minh đợi rất lâu, đã sắp ngủ mất, mới nhận được tin nhắn của Chung Hiểu Âu, thật sự đã buồn ngủ, chỉ trả lời đơn giản: "Ừ."
"Về hôm nay ạ? Mệt không ạ? Ngồi máy bay."
"Ừ." Cố Minh đáp lại.
Chung Hiểu Âu có chút kích động, nhưng thấy Cố Minh trả lời một chữ một, lại không tiện hỏi tiếp, sau đó nói, "Mệt rồi thì nghỉ ngơi sớm đi ạ."
Thế là xong rồi à? Không tới thăm tôi sao? Cũng không hẹn tôi ăn tối à? Tối nay tôi vẫn chưa biết ăn gì đây? Cố Minh câm nín vứt điện thoại sang một bên, trong lòng giãy giụa nằm trên sô-pha ngủ một lúc.
Sau khi tỉnh ngủ mới đứng dậy thu dọn hành lí, dọn dẹp được một nửa thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại, là cuộc gọi của Chung Hiểu Âu, "Phó tổng Cố, chị có nhà không? Em tiện đường đi qua nhà chị."
"Ở nhà, em đi đâu thế mà tiện đường?" Cố Minh vừa tỉnh ngủ, âm thanh vẫn còn chút khàn khàn.
"À, em tới Trần Lỗ Vị mua chút đồ ăn, đi qua khu nhà chị, nếu chị ở nhà, em có thể lên trên không?"
"Ừm." Cố Minh cúp điện thoại, ngây ra, tự lẩm nhẩm, "Đường này cũng tiện quá nhỉ."
Chung Hiểu Âu tới bên cửa, chần chừ một lúc lâu, chỉ nghe thấy nhịp tim của bản thân, thịch thịch, từ lần trước Cố Minh ngủ ở nhà cô về, đã mấy ngày hai người chưa gặp mặt, Cố Minh mở cửa, cũng không nhìn thẳng vào mắt Chung Hiểu Âu, lại bắt đầu dọn dẹp hành lí.
"Phó tổng Cố, chị đói chưa? Chị tới ăn chút đi, em mua cánh gà, chân gà, đồ ăn ở Trần Lỗ Vị ngon lắm."
"Cửa hàng này ở đâu thế?" Cố Minh cầm quần áo trong tay, ngẩng đầu hỏi.
"Đường Đình Huy."
"Không phải đường Đình Huy ở gần nhà em à? Sao em lại tiện đường tới chỗ tôi?"
"À, cái đó... em giúp chị dọn dẹp nhé." Chung Hiểu Âu đỏ mặt, đi rửa tay xong giúp Cố Minh dọn dẹp hành lí, nhưng không biết chỗ quần áo kia Cố Minh để ở nơi nào.
Cố Minh thật sự hơi đói, cũng không khách sáo với Chung Hiểu Âu mà bắt đầu ăn, không biết vì quá lâu không được ăn đồ ăn trong nước hay là vì đồ ăn ở Trần Lỗ Vị ngon miệng, dù sao Cố Minh ăn rất hợp khẩu vị, còn dành ra ít thời gian bảo Chung Hiểu Âu để đồ này ở đâu trong tủ quần áo, trong lòng Chung Hiểu Âu vui vẻ muốn chết. Chung Hiểu Âu là người buồn vui đều lộ trên mặt, khuôn mặt này, châm thêm chút lửa, là có thể bắn pháo hoa.
Cố Minh vừa ăn vừa nhìn cô, cảm thấy có chút buồn cười, "Mấy ngày gần đây em bận gì thế?"
"Không bận gì ạ, chỉ là tìm chút việc làm thêm, phó tổng Cố, chuyến này chị đi đâu chơi thế?"
"Đi biển." Cố Minh tùy tiện nói.
"Một mình chị à?" Chung Hiểu Âu cũng tiếp lời rất nhanh.
"Hai người."
"..." Chung Hiểu Âu ngẩn ra, quần áo trong tay khựng lại, "vâng" một tiếng cũng không tiện tiếp lời.
"Cùng một cô gái xinh đẹp." Cố Minh cố ý trêu đùa Chung Hiểu Âu, "Đẹp hơn Vương Linh."
"Xì!" Da đầu Chung Hiểu Âu tê dại, nhưng suy nghĩ chuyển biến, phó tổng Cố là gái thẳng, đi chơi cùng người đẹp, nhất định là bạn tốt của cô ấy, vẫn tốt hơn đi cùng đàn ông, vậy thì xong đời, tâm trạng lại khoan khoái, tiếp tục treo quần áo cho Cố Minh.
"Vị này thật sự không tệ." Cố Minh vô thức khen ngợi.
"Đúng không, em không lừa chị mà." Chung Hiểu Âu thoải mái dọn dẹp xong, đứng dậy, thấy Cố Minh đứng bên mép cửa, rất muốn ôm lấy cô ấy, cả tuần nay nhớ cô ấy muốn chết, cô tới bên Cố Minh, cắn môi, nhưng không đưa tay ra nổi. Cố Minh cho rằng Chung Hiểu Âu muốn hẹn cô ấy ăn tối, đợi rất lâu không thấy cô lên tiếng, cuối cùng mất kiên nhẫn nói, "Được rồi, không phải chỉ là ăn chung thôi sao? Buổi tối ăn cùng nhau là được."
"Dạ?"
"Dạ cái gì?"
"Chị nói tối nay ăn chung với nhau ạ?" Chung Hiểu Âu có chút thẫn thờ, đơn giản là được yêu chiều mà hoảng hốt.
"Lẽ nào em đắn đo nửa này không phải vì muốn nói tới chuyện này sao?" Cố Minh hỏi ngược lại.
"Không phải ạ."
Cố Minh ngây ra nửa giây, quay đầu rời đi, Chung Hiểu Âu vội vàng ôm lấy cô ấy từ sau lưng.