Chương 27:
Khi Mộc Dao tới cửa hàng của mình, Cố Minh đang ở trong phòng trà uống trà đọc tạp chí. Chân Mộc Dao có chút nhũn, yếu ớt dựa vào bên cửa, "Hôm nay cơn gió nào thổi tiên nữ tới đây thế."
Cố Minh ngẩng đầu lên từ cuốn tạp chí thời trang, thấy Mộc Dao có chút tiều tụy đi tới cạnh mình, trong thời gian đợi chờ, Cố Minh đã pha một ấm trà Long Tỉnh, Mộc Dao tới, đúng lúc có thể uống. Mộc Dao dựa lưng ra sau, bàn tay nổi gân, lẩm nhẩm nói, "Hiếm khi cậu tới chỗ tôi, lần này cũng không mát xa, thế là tìm tôi à?"
"Tôi không thể tìm cậu sao, không có ai đi ăn chung với tôi, cậu đi cùng tôi đi, đi thôi."
"Chà chà, ôi trời ơi, cậu còn chưa ăn gì à?"
"Cậu ăn rồi à? Tôi đợi cậu gần một tiếng rồi đấy."
"Không, tôi cũng chưa ăn, nhưng chúng ta gọi đồ ăn ngoài đi, được không? Cậu muốn ăn gì, tùy ý chọn, tôi mời." Mộc Dao xoa cánh tay của mình, lần đầu tiên dùng, không nắm tốt lực, có chút tốn sức.
"Không phải, cô gái à, tôi hơi mệt chút, cậu muốn ăn chỗ nào? Tôi bảo Tiểu Mai gọi cho cậu." Nói xong Mộc Dao gọi em gái lễ tân đi đặt đồ ăn, "Đặt cho Cố mỹ nhân của chúng ta một đĩa tôm, một đĩa cua, các em cùng mấy bạn mát-xa muốn ăn gì, tự chọn đi, hôm nay tôi mời."
Tiểu Mai suýt chút nữa muốn hô, giám đốc Mộc vạn tuế.
Mộc Dao ở trong phòng trà đã uể oải tới bò ra ghế.
"Tối qua cậu ngủ không ngon à? Sao lại không có tinh thần vậy." Cố Minh đặt cuốn tạp chí xuống, hỏi.
"Nào có ngủ không ngon, đơn giản mà nói, là không được ngủ từ tối hôm kia." Mộc Dao lắc đầu, nhưng khóe miệng vô thức cong lên, biểu cảm rất kì quái.
Cố Minh thò người ra, tỉ mỉ quan sát Mộc Dao, Mộc Dao mím môi, nhịn cười, Cố Minh nhìn cô rất nghiêm túc, cô chầm chậm cười lên, có chút xảo quyệt, có chút thỏa mãn.
Mộc Dao xấu hổ cầm gối ôm che mặt mình.
"Cậu thật là, cẩn thận chút, chú ý giữ gìn sức khỏe, lần này là ai thế? Vẫn là cậu trai trẻ Ngô Đồng lần trước à?
"Không, trai trẻ cái gì chứ, tôi đã nói cậu ta rất dính người mà, chỉ có lần đó thôi, mẹ khỉ, tôi còn là người trả tiền thuê phòng lần đó nữa, hơn một nghìn tệ đấy."
"Ai bảo cậu giàu chứ? Ai bảo cậu thuê phòng còn tự trả tiền phòng." Cố Minh không khách sáo nói, "Cho nên, tối qua là người đàn ông khác à?"
Ánh mắt Mộc Dao có chút đung đưa, ngẩn ra rất lâu, ngoắc ngón tay về phía Cố Minh.
"Làm gì?" Cố Minh vẫn nhích lại gần Mộc Dao theo ngón tay của cô.
Mộc Dao ngồi thẳng người, eo cô vẫn còn hơi nhức, vô cùng tình cảm dựa vào người Cố Minh, "Minh Minh, chúng ta quen nhau bao năm rồi?"
"Thật sao? Lâu vậy rồi à?" Thật ra Mộc Dao không quan tâm tới chuyện rốt cuộc hai người quen nhau khi nào, cô chỉ nói, "Minh Minh, chúng ta có tính là bạn thân không?"
"Ít nhất là tôi cho rằng như thế."
"Tôi cũng coi cậu là chị em tốt." Mộc Dao nắm lấy tay cô ấy, "Cho nên, có phải cho dù tôi làm chuyện gì cậu cũng có thể bao dung tôi, thấu hiểu tôi, tiếp nhận tôi vô điều kiện không?"
"Cậu nói cái gì vậy hả." Cố Minh cười cười vỗ tay cô, "Cậu nói như thế, tôi cảm thấy cậu đã làm chuyện gì đại nghịch bất đạo, có lỗi với tôi ấy." Trong tiếng cười nói, Cố Minh cạch một tiếng trong lòng, không phải Mộc Dao cũng có gì với Thạch Lỗi chứ? Vở kịch bạn thân cướp bạn trai, rất hay xảy ra, không phải cô ấy cũng đen đủi gặp phải chứ? Cho dù hiện tại cô ấy và Thạch Lỗi đã chia tay, nhưng vẫn không thể chấp nhận được, Cố Minh nhích người ra, duy trì khoảng cách với Mộc Dao, Mộc Dao ý thức được không khí khác thường, nhướng này nói, "Cậu nghĩ đi đâu vậy hả?"
"Mộc Dao, tuy tôi và Thạch Lỗi chia tay rồi, nhưng nếu cậu thật sự có chuyện gì với anh ta, vậy thì tình bạn này không thể tiếp tục được nữa." Cố Minh không chút kiêng kị, thẳng thắn nói.
Mộc Dao mở to mắt, sau khi hiểu ra, nhấc chân đá lên mông Cố Minh, trợn mắt nói, "Cậu thần kinh à, cậu nghĩ gì thế? Tôi và Thạch Lỗi có chuyện gì? Cái tên Thạch Lỗi nhà cậu, chỉ có cậu ngày ngày coi như bảo bối, tôi thèm vào, hơn nữa, tôi tệ tới mức ra tay với bạn trai của bạn mình sao? Cố Minh, cậu thật khiến tôi thất vọng."
"Không phải, giọng điệu ban nãy của cậu thật giống như đã làm chuyện gì có lỗi với tôi, cậu nói như thế, tôi không thể không nghĩ tới chuyện này."
"Khốn khiếp, cậu nghĩ nhiều quá rồi đấy." Mộc Dao lại đá vào eo Cố Minh.
"Vậy rốt cuộc cậu đã làm gì? Cái gì mà bao dung cậu, thấu hiểu cậu, tiếp nhận cậu." Thật ra Cố Minh cũng chỉ tùy tiện nói như thế, cũng không thật sự nghi ngờ nhân cách của Mộc Dao.
Mộc Dao chỉnh lại tóc mái hỗn loạn, hoàn cảnh tối hôm kia, cô cũng không hề dự đoán trước, vốn dĩ cô cùng một nhóm bạn tới quán bar uống rượu, khi tới quán bar, đám bạn kia bắt đầu hưng phấn, ai có đối tượng thì kết đôi đi chơi, người độc thân cũng đi tìm cơ hội. Mộc Dao ấy mà, ngày đó cũng là vấn đề cảm xúc, có lẽ là bị Ngô Đồng dây dưa tới phiền phức, muốn ở một mình, với điều kiện của cô, chỉ cần cô muốn, xung quanh cũng không thiếu đàn ông, chỉ là cảm thấy có chút phiền phức, sau khi mọi người đi tìm trò vui, một mình cô ngồi uống rượu ở quầy bar, bartender quen cô, hôm đó còn pha cho cô một loại rượu mới, không biết uống tới khi nào, đột nhiên bên cạnh có thêm một người phụ nữ, ban đầu Mộc Dao không chú ý, trong quán bar có rất nhiều phụ nữ xinh đẹp, người phụ nữ ấy ngồi cạnh cô, vốn dĩ cô cho rằng tới nói chuyện với mình, kết quả, ngồi mười mấy phút, cũng không thấy người phụ nữ kia nói với cô được một lời, chỉ một mình, lặng lẽ uống rượu, Mộc Dao vốn dĩ cũng một mình, lúc đó nhàm chán quá mức, không chịu được im lặng như thế, liền lên tiếng, "Hi?"
Lúc ấy, người phụ nữ mới nhìn chính diện sang cô, ánh đèn trong quán bar mờ ảo, nhưng vì khoảng cách rất gần, Mộc Dao vẫn có thể quan sát rõ ràng ngũ quan của người phụ nữ ấy, mặt bánh bao, mắt hai mí, con ngươi đen như mực, mũi cao, vẻ ngoài quyến rũ mê người, cũng không trang điểm đậm, sắc môi đỏ tươi nhưng không chói mắt. Mộc Dao không nhịn được nhìn nhiều thêm đôi cái, người đẹp, cho dù là cùng giới tính, cũng không nhịn được nhìn nhiều thêm mấy cái, đặc biệt cũng là người đẹp. Mộc Dao tự cảm thấy bản thân cũng không tệ, nhưng người phụ nữ trước mặt có một loại khí chất không thể hình dung, chỉ cần ở bên cạnh cô ấy, bạn không có cách nào lướt qua cô ấy, người phụ nữ ấy mặc chiếc váy bó, ngồi trên chiếc ghế cao, chân dài thẳng tắp thõng xuống, Mộc Dao đã có thể cảm nhận được những ánh mắt như lang như sói của những người đàn ông xung quanh nhìn sang đây.
Không hề ngạc nhiện, có người đàn ông can đảm tới bắt chuyện, có người bắt chuyện với người phụ nữ kia, có người bắt chuyện với Mộc Dao, dần dần, đàn ông vây quanh hai người ngày càng nhiều, không biết tại sao, có lẽ người phụ nữ kia thấy phiền, ôm lấy Mộc Dao cắn lấy môi cô, không nói lời nào, đám đàn ông giống như biết chuyện gì, không cam tâm dần dần tản đi, chỉ còn lại Mộc Dao với đầu óc trống rỗng nhìn người phụ nữ kia. Vì không muốn tô điểm cho sự ngỡ ngàng của bản thân, Mộc Dao không chất vấn cô ấy, chỉ hờ hững nói, "Cô gái, lần sau khi cô nhích tới, nhớ cảnh báo trước được không?"
Lúc này người phụ nữ kia mới cầm ly rượu lên, quay người sang, chạm ly với cô, nỉ non bên tai cô, "Môi chị rất mềm..."
Nỉ non mềm mại, trộn lẫn cùng hơi rượu, đốt cháy vành tai Mộc Dao, khoảnh khắc ấy, Mộc Dao cảm thấy linh hồn trong cơ thể mình đã rời đi, người phụ nữ này ma quỷ gì thế, giống như yêu tinh, ý thức được điều gì đó, Mộc Dao nghiêng người, xin lỗi nói, "Xin lỗi, tôi không phải..."
"Không phải cái gì thế?" Đôi môi người phụ nữ kia đè lên mép ly, nhưng không nuốt vào, diễm lệ tới mức không biết nên hình dung thế nào. Mộc Dao phỉ nhổ trong lòng, hôm nay cô còn bị phụ nữ trêu ghẹo chăng?
"Vậy em là gì?" Mộc Dao nhướng mày, cảm thấy người phụ nữ trước mặt có chút thú vị.
"Chị cảm thấy tôi là gì thì là thế ấy." Người phụ nữ ấy sâu xa nói.
Mộc Dao nhếch mép, ôm lấy người phụ nữ ấy, có thù tất báo, dùng thủ đoạn tương tự, phủ bên tai cô ấy, "Tôi không thích phụ nữ, em tìm sai người rồi." Nói xong còn đùa dai hôn lên vành tai của người phụ nữ ấy, thủ đoạn cao minh, đôi môi người phụ nữ ấy run lên, Mộc Dao vui vẻ trong lòng, thầm nói: Cho cô đố tôi.
Người phụ nữ ấy cắn môi, đột nhiên nghiêng người, hôn lấy cô, Mộc Dao chỉ cảm nhận được đôi bàn tay cô ấy khẽ ấn lên eo mình, răng môi chạm nhau, không mất mấy giây, Mộc Dao khẽ mở khớp hàm, đầu óc cô có chút không được tỉnh táo, có lẽ là vì uống chút rượu, những nơi như thế này thường khiến hoocmon tỏa ra một cách kì lạ, cô tự hỏi gần ba mươi năm qua, trước giờ chưa từng phát hiện bản thân có xu hướng đồng tính, cô vẫn chỉ thích đàn ông, đủ loại đàn ông, chỉ cần đẹp trai, thân hình đẹp, ông chú già, cậu trai dễ thương, tiểu thịt tươi, cô đều thích, đương nhiên, trước giờ chưa từng tiếp xúc thân mật với phụ nữ, mãi tới hiện tại, cô cũng không hiểu, tại sao khi đó bản thân không đẩy người phụ nữ kia ra? Thậm chí còn hôn tới rung động, khi hai tay sắp muốn ôm lấy eo người phụ nữ kia, người phụ nữ ấy lại đẩy cô ra, giống như ăn miếng trả miếng, nói, "Chị không phải, tại sao lại còn phối hợp vậy? Chị không phải, chị vừa chạm vào tôi làm gì?"
Mộc Dao còn chìm đắm trong nụ hôn khiến người ta không nỡ buông ban nãy, lúc này cô còn chưa ý thức được việc hôn môi cùng người phụ nữ khác có gì không thích hợp, đương nhiên là tư duy lí trí vẫn chưa quay về, cô bị người phự nữ kia nói tới nghẹn lời, quán bar này không phải là quán bar đồng tính, Mộc Dao là người dị tính, không có việc gì tới quán bar đồng tính làm gì? Hai người đẹp quá mức thân thiết ở cùng nhau, thu hút không ít ánh mắt, có lẽ người phụ nữ kia cũng cảm thấy quá thu hút, sau khi nụ hôn đột ngột kia kết thúc, uống thêm một ly Agave, liền trực tiếp rời đi. Cứ vậy mà đi sao? Thậm chí không nhìn cô thêm một cái, hôn cô hai lần, không giải thích liền muốn chạy? Đương nhiên Mộc Dao đuổi theo, như thế thật không đứng đắn, những chuyện này là sao chứ?