Chương 141:
Mặt mũi Mộc Dao đau khổ ôm lấy chân, vì quá tê dại khiến thể lực không chống đỡ được, trực tiếp ngồi bệt trên thảm cỏ, Chung Hiểu Âu đứng bên cạnh, mặt đầy nghi hoặc, nhưng vẫn ngồi xổm xuống, bóp chân giúp Mộc Dao. Sau một phen đau đớn tới thấu gan thấu ruột mới miễn cưỡng đứng thẳng người, không khí lúng túng lan tràn xung quanh hai người, Chung Hiểu Âu phủi đất trên mông cho Mộc Dao, biết rõ còn cố hỏi, "Chị Mộc, chị ở đây làm gì thế?"
Gương mặt Mộc Dao không cảm xúc, vô cùng thản nhiên, "Tản bộ."
Đồng tử Chung Hiểu Âu khẽ co lại, cũng thật có thể bịa ra một cái cớ, "Bây giờ sao? Hơn bốn giờ chiều? Thói quen sinh hoạt của chị, cũng đặc biệt nhỉ." Chung Hiểu Âu thầm nghĩ chuyện của chị Mộc và tổng giám đốc Quan cũng rất thú vị, đã là người lớn thế này, hà tất phải như thế? Chung Hiểu Âu khẽ lắc đầu, nhưng biểu cảm rất nhỏ rất vẫn bị Mộc Dao nhìn thấy, khóe miệng Mộc Dao co rút, tình hình hiện tại là sao chứ? Cô bị thư kí nhỏ này khinh bỉ? Mộc Dao chuyển chủ đề, "Chuyện em lén lút lần trước, giải quyết xong chưa?"
"Sao lại không có? Cố Minh nhà tôi nói người phụ nữ kia chạm vào miệng em, ôi, cậu ấy có đánh em không?" Mộc Dao thành công chuyển chủ đề, hiện tại thích thú chạm vào vai Chung Hiểu Âu.
"Em... đơn thuần là vu khống được chưa? Chị Mộc, chị đây là đang vu oan giá họa." Chung Hiểu Âu bất mãn phản bác lại.
Mộc Dao nhướng mày, cũng không định tiếp tục trêu đùa Chung Hiểu Âu, xua tay với cô, "Tôi đi đây."
"Vâng, tạm biệt chị Mộc." Hai tay Chung Hiểu Âu đút trong túi áo gió, mím môi, chị Mộc đáng ghét, sau đó quay đầu đi về nhà.
Mộc Dao lấy xe, xoa đôi chân tê dại, ngồi trên xe, cũng không lập tức khởi động, cô xoa mặt, thở dài một hơi, bản thân cũng thật giống kẻ điên, rõ ràng nói sẽ không tới tiễn Quan Dĩ Đồng, gần tới phút chót, lại không nỡ, lặng lẽ đi theo cả quãng đường từ nhà Quan Dĩ Đồng, lại đi theo tới chỗ Cố Minh, chuyện như thế xảy ra với Mộc Dao, đơn giản khiến người ta không thể tin nổi, sao bản thân có thể như vậy? Mộc Dao nắm chặt lấy hai tay, mu bàn tay lộ ra mạch máu rõ ràng, chuyện mất mặt như thế nhất định không thể để người thứ hai biết, nhưng trùng hợp thay, lại đụng phải Chung Hiểu Âu, mẹ kiếp, sao lại đen đủi vậy chứ? Đợi đã, Chung Hiểu Âu, liệu có biết rõ mục đích thật sự của cô không? Liệu Chung Hiểu Âu có ngu ngốc lỡ miệng nói ra không? Không được, Mộc Dao nghĩ tới đây liền vội vã xuống xe, quay lại khu nhà nhìn quanh bốn phía, may mà Chung Hiểu Âu đang thong dong đi trong khu nhà, Mộc Dao cắn môi, đuổi theo.
"Đúng thế, quay lại rồi." Mộc Dao giữ lấy vai Chung Hiểu Âu, "Em thong dong ở đây làm gì thế?"
"Không làm gì cả, vừa tiễn Cố... mọi người đi, em đi qua đi lại một lúc rồi sẽ về nhà."
"A, vậy... cùng đi đi."
Chung Hiểu Âu nhìn bàn tay của Mộc Dao đặt trên vai mình, rất đột ngột, hiểu không.
"Thương lượng với em chuyện này." Mộc Dao không nhịn được lên tiếng, "Chuyện hôm nay gặp tôi, em đừng nói cho người khác, ngay cả Cố Minh cũng không được."
"Tại sao?"
Mộc Dao xắn tay áo, mất tự nhiên ho một tiếng, "Dù sao, em cứ coi như đây là bí mật giữa tôi và em, đừng nói cho bất kì người nào, đáp ứng tôi, được không?"
Chung Hiểu Âu không đáp ứng.
"Tối nay tôi mời em ăn cơm."
"Sau này không được phép nói em lén lút nɠɵạı ŧìиɦ gì đó nữa."
Trên đường cao tốc Thành Du, Tiểu Triệu yên lặng chuyên tâm lái xe, Trì Úy nghiêng đầu sang một bên, đã sắp ngủ, Quan Dĩ Đồng ngồi phía sau đưa tay quấn lấy tóc Cố Minh, dựa đầu lên vai Cố Minh, thỉnh thoảng còn nói một số chuyện không liên quan, trên vai Cố Minh chịu lực, không tiện cử động nhiều, có cấp dưới ở đây, bản thân cũng không tiện chống đối với Quan Dĩ Đồng, chỉ đành mặc cho bà chủ thần kinh này giày vò mình.
Bốn bể là nhà, hành trình mấy tiếng ngắn ngủi, Quan Dĩ Đồng và Trì Úy ngủ suốt cả đường, ngược lại Cố Minh, cô ấy rất khó đi vào giấc ngủ trong hoàn cảnh thế này, cũng cảm thấy không có cảm giác an toàn.
"Tiểu Triệu, lái xe có mệt không?"
"Phó tổng Cố, không mệt ạ." Khuôn mặt Tiểu Triệu nghiêm túc.
"Không phải lái xe nhàm chán lắm sao? Giống như lúc này, mọi người trên xe đều đã ngủ hết."
Cố Minh nói chút chuyện với Tiểu Triệu, trải qua hành trình mấy tiếng ngắn ngủi đã tới được Trùng Khánh, tới nơi, giám đốc chi nhánh sớm đã ở trước cửa khách sạn chờ đợi, gặp Quan Dĩ Đồng, gặp Cố Minh, đương nhiên là cung kính chào hỏi, đã đặt ba căn phòng, Quan Dĩ Đồng vừa vào phòng, liền muốn nằm ra giường rồi ngủ, nhưng có vị giám đốc kia ở đây, cũng đành miễn cưỡng chống đỡ. Huống hồ đã tới giờ cơm tối, khi tới Trùng Khánh, đã hơn bảy giờ tối, Quan Dĩ Đồng không muốn ăn cơm cùng người ở chi nhánh, bảo Cố Minh tìm lí do đuổi đi, Cố Minh chỉ đành miễn cưỡng nói, "Ngại quá, giám đốc Hà, tối nay tôi và tổng giám Quan còn phải đi dự tiệc, ngày mai chúng ta gặp nhau ở công ty là được."
Vị giám đốc Hà kia cũng không tiện cưỡng cầu, bảo mọi người nghỉ ngơi cho tốt, cần gì có thể gọi điện thoại cho ông ấy, rồi cũng rời đi.
"Phó tổng Cố, chúng ta nghỉ ngơi một lúc, rồi ra ngoài ăn cơm ạ?" Trì Úy đương nhiên hiểu những lời qua loa của bọn họ.
"8 giờ đi." Cố Minh giơ tay xem giờ.
Trì Úy dọn dẹp qua phòng một lúc, ngồi trên giường, lấy điện thoại ra xem, lần này đi công tác Trùng Khánh, cô ấy không nói với Hứa Nặc, vì phó tổng Cố nói chỉ mấy ngày mà thôi, Trì Úy cũng không muốn báo cáo riêng chuyện này với người ta, hôm đó, buổi tối Hứa Nặc ở lại nhà cô ấy, tâm trạng cô ấy cũng không hừng hực dâng trào, chỉ là, rất muộn vẫn không ngủ được, sáng sớm ngày hôm sau, Hứa Nặc rời đi lúc nào, Trì Úy cũng không biết, chỉ để lại một tờ giấy và một chiếc áo khoác mới mua, đúng thế, là chiếc áo khoác đó, Trùng Khánh tháng Sáu, chắc chắn là không mặc nổi, nóng như thế, nhưng Trì Úy vẫn mang theo, bản thân có bệnh, cô ấy biết, để dưới đáy vali, chỉ cần ngắm thôi cũng được.
Trì Úy làm cách nào cũng không nghĩ được Hứa Nặc sẽ tặng quà cho mình, cho nên, khi nhìn thấy đồ bị để lại, liền gọi điện cho Hứa Nặc, ban đầu, điện thoại của Hứa Nặc tắt nguồn, cô ấy cũng không quá để ý, sau đó điện thoại thông suốt, cũng chỉ nói Hứa Nặc để rơi đồ ở nhà cô ấy, nào biết Hứa Nặc lại vâng vâng dạ dạ nói, "Vậy thì để ở chỗ chị đi, chị Úy."
"Để chỗ tôi làm gì?" Trì Úy buột miệng nói ra câu kia, nhưng âm thanh vừa dứt, bản thân lại thấp thoáng cảm thấy, dường như có gì đó không đúng, nhưng cô ấy không dám nghĩ nhiều, chỉ nói, "Em rảnh hôm nào? Tôi mang tới cho em."
Hứa Nặc ngập ngừng rất lâu, mới nói là quà tặng cô ấy, Trì Úy có chút không hiểu, "Vô duyên vô cớ tặng quà cho tôi làm gì?"
"Chỉ là... nhìn thấy đẹp, sau đó, liền mua." Âm thanh của Hứa Nặc nhỏ như muỗi, nhưng Trì Úy vẫn nghe được, Trì Úy im lặng một lúc lâu mới cúp điện thoại, trong lòng rất kích động, nhưng lại rất đắn đo, nắm lấy áo, sờ đi sờ lại, giống như vuốt ve trái tim Hứa Nặc y như thế, cho nên, rõ ràng Trì Úy đã nhận thức rõ hiện thực, cảm thấy Hứa Nặc đã từ chối rồi, nhưng hiện tại, người phụ nữ này lại trêu đùa bản thân, vô duyên vô cớ mua quà cái mông chó, khuấy động cả trái tim cô ấy tới không ổn. Trì Úy nhắm mắt, cho dù bản thân có mắng Hứa Nặc thế nào, nhưng không thể phủ nhận là, hoàn toàn không thể dẹp yên rung động của chính mình, khẽ thổi một cái ngọn lửa vốn không được coi là ngọn lửa, vốn đã tắt ngúm lại phục hồi, chỉ là mấy tháng nay, tuy Trì Úy rất nhớ nhung, nhưng cô ấy không dồn ép, cũng không cố ý tránh Hứa Nặc nữa, nhưng sự thật là, với tính cách của Hứa Nặc, nếu muốn Hứa Nặc chủ động tìm cô ấy, đúng là chuyện mặt trời mọc đằng tây.
Thỉnh thoảng Trì Úy tìm Hứa Nặc nói chuyện trên Wechat, biết cô đã về tiệm spa làm việc, Trì Úy ấy hả, mấy tháng nay, thỉnh thoảng cũng tới tiệm một đôi lần, nhưng quả thật là vì công việc quá mệt, vai gáy đau nhức dữ dội, đến đó, đương nhiên là tìm Hứa Nặc, cũng có chút lúng túng, đặc biệt là nhớ lại lúc trước, khi tầng giấy mỏng ấy chưa bị chọc thủng, cô ấy trêu đùa Hứa Nặc tới nghiện, mỗi ngày đều nhớ nhung, nghĩ hết cách này tới cách khác, nhưng không thể bại lộ bản thân quá nhiều, Hứa Nặc cũng vậy, vừa gặp được Trì Úy ở phòng mát-xa riêng trong tiệm, liền đỏ mặt, khiến Trì Úy có chút mất tự nhiên, vô thức nhiều lời hỏi một câu, "Nếu em ngại hoặc không thoải mái, tôi đổi người khác vậy."
"Không, không." Hứa Nặc hoảng hốt vội xua tay, Trì Úy cũng thật thất sách, chỉ cần Hứa Nặc chạm vào cơ thể cô ấy, Trì Úy liền cứng người căng thẳng, không thể thoải mái như lúc trước, Hứa Nặc cũng không tiện nhắc nhở cô ấy, chỉ dùng tinh dầu hoa hồng cho Trì Úy, hương hoa hồng lan tỏa cả phòng, chỉ là khi Hứa Nặc ấn lên vai Trì Úy, cô ấy vẫn không nhịn được, nắm lấy tay Hứa Nặc, Hứa Nặc cứng người, nhưng không rút ra, Trì Úy cũng không nói gì, chỉ nắm lấy bàn tay đó, đặt lên mặt mình, lẩm nhẩm nói, "Không biết nên làm thế nào mới tốt đây, là không nên tiếp tục thích em, đi tìm người phụ nữ khác yêu đương, muốn bên nhau, có lẽ phải tìm người phụ nữ đã comeout, như thế sẽ thoải mái hơn rất nhiều, em nói xem, có đúng không?" Trì Úy không quá chờ đợi đáp án của Hứa Nặc, vốn dĩ chỉ là đang tự hỏi tự trả lời, nào biết bàn tay Hứa Nặc có chút run rẩy, trả lời, "Thích, tồn tại nên hay không nên sao?
Câu trả lời như có như không ấy, Trì Úy ngẩn ra rất lâu, mới buông tay Hứa Nặc ra.
Tiếng gõ cửa khiến Trì Úy thoát khỏi dòng suy tư, cô ấy đặt điện thoại xuống, đi mở cửa.