Chương 140:
Sắc xuân tháng Tư, từng tia nắng chiếu xuống thành phố, ánh đèn sáng rồi lại tối, thời gian chầm chậm trôi đi theo dòng thời gian, mùa xuân quá ngắn, ngắn tới mức những trang phục tươi sáng mùa xuân còn chưa kịp mặc lên người đã phải gấp gọn, thời tiết bắt đầu nóng lên, ai biết được, cứ thế lặng lẽ trôi tới tháng Sáu, trong hai tháng đó, Chung Hiểu Âu cũng không dám hẹn Vương Linh, chỉ thỉnh thoảng nói đôi ba câu trên Wechat, còn nhắn tin trước mặt Cố Minh, còn phía bố mẹ, là chuyện không vội được, thỉnh thoảnh Chung Hiểu Âu gọi điện về nhà hỏi tình hình nhà chị họ, bố mẹ cũng lắc đầu, có lúc cô sẽ làm theo lời Vương Linh, tiết lộ một chúc tin tức chính diện cho bố mẹ, lần lượt tiết lộ, nhưng mỗi lần nói tới cuối cùng, đều biến thành bố mẹ giục kết hôn, cô chỉ đành qua loa cho xong chuyện, rất không dễ dàng.
"Ừ."
"Sao thế? Không ở phòng thuê lúc trước nữa à?"
"Cũng không phải, chỉ là muốn có nhà riêng của mình, có nhà riêng mới có cảm giác thành phố này có một nơi để trở về."
"Ái chà, hay là chị và thư kí nhỏ chuyển tới ở nhà tôi đi, nhà tôi rộng như thế, cứ thấy trống vắng." Quan Dĩ Đồng gác một chân lên bàn, không đứng đắn nói.
"Không cần." Cố Minh thẳng thừng từ chối.
"Tại sao không cần, nhà tôi cái gì cũng có, biết không? Chị muốn làm gì cũng được, tới đi, có chị và thư kí nhỏ ở chung, có thể náo nhiệt thêm chút." Ban đầu Quan Dĩ Đồng chỉ tùy tiện nói ra, nhưng nghĩ kĩ lại, có Cố Minh và Chung Hiểu Âu ở cùng, cũng rất tốt.
"Tôi không muốn một ngày hai tư giờ đều ở cạnh cô, đi làm nhìn thấy cô, tan làm cũng phải nhìn thấy cô."
Cố Minh ý thức được bản thân nói năng quá thẳng thắn, nhưng những lời cô ấy nói đều là sự thật, chỉ là dịu giọng, hất ngón tay Quan Dĩ Đồng ra, nhỏ tiếng nói: "Không phải là rất bình thường sao? Nào có đạo lí hi vọng ngày ngày nhìn thấy bà chủ của mình?" Cố Minh mất tự nhiên cười cười với Quan Dĩ Đồng.
"Chị! Có lúc khiến người ta rất ngứa răng, sao Chung Hiểu Âu lại thích chị nhỉ? Cô ấy thích bị ngược đãi sao? Cái miệng này của chị, trước giờ không biết cách dỗ dành ai." Quan Dĩ Đồng nhéo mặt Cố Minh như nhéo một đứa trẻ, Cố Minh không kịp tránh, bị véo một cái, trong lòng sắp trợn trắng mắt, nhưng đã thích ứng cách ở chung với Quan Dĩ Đồng như thế này, Cố Minh đã không muốn phản kháng, dù sao, cô ấy cũng không muốn rời bỏ công ty này, tâm huyết, trả giá bao nhiêu năm, Cố Minh không nỡ, huống hồ phúc lợi và lợi ích hiếm có khó tìm mà chủ tịch trao cho bản thân, Cố Minh cũng chỉ có thể giữ lời hứa ban đầu với chủ tịch là phải giúp đỡ Quan Dĩ Đồng, chỉ là, Quan Dĩ Đồng thế này, tới khi nào mới có thể giúp cô ấy gánh vác một chút, Cố Minh nghĩ tới đây, lắc đầu, cảm thấy bản thân số khổ.
"Hạng mục ở Trùng Khánh, tuần sau có lẽ tôi phải tới đó xem thử." Cố Minh nói với Quan Dĩ Đồng, đã không muốn nói tới vấn đề nhà cửa với Quan Dĩ Đồng.
"Đi đi, đi đi." Quan Dĩ Đồng không quan tâm xua tay.
"Cô cũng phải đi, chi nhánh bên đó có rất nhiều người chưa gặp mặt cô dù chỉ một lần, tốt xấu gì cô cũng phải lộ mặt." Cố Minh nắm lấy bút trong tay.
"Bây giờ hả?" Quan Dĩ Đồng nhíu máy, "Lúc này, Trùng Khánh bắt đầu nóng chưa? Nghe nói ngày hè ở Trùng Khánh hơn 40 độ, sẽ chết người đấy, tôi không đi."
Khóe miệng Cố Minh co rút đôi cái, nhị thế tổ không muốn làm việc này, thật là, cô ấy nghiến răng, "Hiện tại mới tháng Sáu, tới tháng Bảy nhiệt độ ở Trùng Khánh mới trên 40 độ, hơn nữa căn bản cô đều ở trong văn phòng, có điều hòa."
"Ồ, thật sao? Vậy thì được, tôi ở đó hai ngày rồi quay về, chị muốn ở đó bao lâu?"
"Ít nhất là một tuần, có chút chuyện phải xử lí."
"Hai chúng ta?"
"Ừm, cô còn muốn dẫn theo bao nhiêu người?" Cố Minh hỏi ngược lại.
"Chị không dẫn thư kí nhỏ nhà chị đi à?"
"Để cô ấy ở lại công ty quan sát giúp chúng ta, hạng mục bên Long Tuyền cũng phải có người mình để ý mới được."
Quan Dĩ Đồng giống như lọt tai, có chút sâu xa gật đầu, "Vậy bảo Trì Úy đi cùng đi, có người sai khiến, nếu không tôi sai chị, tôi cũng ngại lắm."
Quan Dĩ Đồng giác ngộ được thế này quả là không dễ gì.
Chiều chủ nhật bọn họ khởi hành, vốn dĩ Trùng Khách cách không quá xa, Tiểu Triệu lái xe, suốt hành trình Trì Úy xách túi, bên ngoài xe, Chung Hiểu Âu kéo tay Cố Minh, rất lưu luyến không nỡ, tuy là đi công tác vì chuyện công, Cố Minh cũng tới một nơi không xa, nhưng tính ra, cũng là thời gian xa nhau tương đối dài sau khi hai người yêu nhau.
"Em thật sự không thể đi cùng mọi người sao?" Chung Hiểu Âu chu môi, hoàn toàn bỏ qua ánh mắt khinh bỉ của Quan Dĩ Đồng và Trì Úy, cười nhạo thì cứ cười nhạo, cô không thể lưu luyến Cố Minh nhà cô sao?
Cố Minh xoa đầu cô, "Được rồi, em phải ở lại công ty quan sát tình hình giúp chúng tôi."
"Lâu nhất là một tuần đúng không?" Chung Hiểu Âu biết sự sắp xếp của Cố Minh nhất định có lí lẽ của cô ấy, cũng không dám cãn rỡ làm loạn, chỉ là nghĩ tới mấy ngày xa nhau, trong lòng rất không nỡ.
"Có lẽ là thế."
"Không được uống quá nhiều rượu, đồ ăn ở Trùng Khánh vừa dầu mỡ vừa ngấy, mọi người ăn uống phải tính sao đây? Thuốc đau dạ dày em để trong túi cho chị rồi, nhưng hi vọng chị không dùng tới nó..." Chung Hiểu Âu lê thê dài dòng rất giống một cô vợ nhỏ.
Cố Minh hài lòng vỗ vai cô, trở mặt nói, "Tôi cũng không phải trẻ con, biết rồi."
Chung Hiểu Âu kéo Cố Minh vào trong lòng, ôm thật chặt, không muốn buông tay, "Em sẽ nhớ chị, chị cũng phải nhớ em."
"Xong chưa hả? Có đi không? Mặt trời cũng sắp xuống núi rồi." Quan Dĩ Đồng hạ cửa xe xuống, bất mãn nói.
Cố Minh không thể không đẩy Chung Hiểu Âu ra, ôm lấy gáy cô, thật ra cô ấy rất muốn hôn Chung Hiểu Âu, nhưng giữa chốn công cộng, huống hồ Quan Dĩ Đồng và Trì Úy đều đang ở đây, "Được rồi, chúng tôi đi đây."
"Vâng!" Đột nhiên, Chung Hiểu Âu hôn lên má Cố Minh, mặt mũi Tiểu Triệu đứng đắn, vô cùng tận tâm giả vờ như không thấy.
Trên xe, Trì Úy ngồi ghế phó lái, Quan Dĩ Đồng và Cố Minh ngồi phía sau, Tiểu Triệu lái xe rất vững vàng.
"Chỉ tới Trùng Khánh công tác mà thôi, dính như hồ loãng là học ai đấy? Cũng đâu phải bay lên trời." Quan Dĩ Đồng ngẩng đầu, "Tôi phát hiện ra, dáng vẻ lạnh lùng người sống chớ lại gần, nói năng cẩn trọng của chị cũng tùy người..."
"Mộc Dao không biết cô phải đi công tác à?" Cố Minh chuyển chủ đề, mấy tháng nay, dường như hai người đại khái ở bên nhau, nhưng không ở chung, không biết tại sao, cũng không xác nhận thân phận, dường như Mộc Dao thỏa hiệp, số lần hai người cãi nhau cũng ít đi, nhưng số lần Mộc Dao ra vào nhà Quan Dĩ Đồng quá nhiều, hơn nữa không nỡ dứt áo ra đi, đặc biệt là có đêm giày vò quá muộn, ban ngày không dậy nổi, phòng có cách âm tới đâu, thỉnh thoảng cũng sẽ phát ra những âm thanh không thể để người khác nghe thấy, lại bị Hứa Nặc nghe được, Tiểu Hứa Nặc có chút bối rối, nhưng không tiện nói thẳng với Mộc Dao, chỉ uyển chuyển hỏi, khi nào có thể quay về tiệm spa đi làm.
Mộc Dao chột dạ, nghĩ nghĩ, bảo Hứa Nặc tới nhà chăm sóc Quan Dĩ Đồng, quả thật cũng đã mấy tháng, nghĩ tới gần đây Quan Dĩ Đồng cũng không hành hạ sức khỏe của mình nữa, vẫn nên bảo mẹ cô tìm một cô giúp việc tới nấu nướng, cô giúp việc chỉ nấu nướng, hai bữa trưa và tối, như thế thời gian buổi tối và sáng sớm sẽ không phải lúng túng nữa, tuy Mộc Dao là người không có duyên với nhà bếp, nhưng cơ bản, chỉ cần cô qua đêm ở nhà Quan Dĩ Đồng, sáng ngày hôm sau tỉnh giấc trước 11 giờ là được, vừa hay kết hợp bữa sáng và bữa trưa, Mộc Dao không còn nhắc tới chuyện ở chung với Quan Dĩ Đồng nữa, thậm chí thân phận cũng không xác định, dường như, cũng không cần thiết xác định, thỉnh thoảnh sẽ nghiêm túc hẹn hò, qua đêm, lên giường, tất cả, dường như quay về dáng vẻ ban đầu khi mới quen biết, Mộc Dao không muốn tiếp tục thể hiện bản thân mất kiên nhẫn, cho nên khi Quan Dĩ Đồng nói với cô phải đi công tác ở Trùng Khánh mấy ngày, Mộc Dao chỉ ừ ừ hai tiếng, biểu thị không quan tâm, đi thì đi, chỉ mấy ngày, cô cũng không cần qua nhà Quan Dĩ Đồng nữa. "Chị không tiễn tôi à? Chiều chủ nhật, Tiểu Triệu lái xe." Quan Dĩ Đồng mễm nhũn dựa lên đùi Mộc Dao hỏi.
"Em muốn tôi tiễn à?"
"Tùy chị." Quan Dĩ Đồng nghiêng đầu ngủ mất.
Ngày đi, Mộc Dao không tới, đương nhiên Quan Dĩ Đồng cũng không mong ngóng, chỉ là khi Tiểu Triệu nắm lấy vô lăng, lúc đánh lái, nhìn bốn phía, cũng không nhìn thấy bóng dáng Mộc Dao.
Chung Hiểu Âu nhìn chiếc Porsche đã đi xa, tới khi không thấy được bóng dáng xe nữa, mới buồn bã quay về, lúc đi qua bãi cỏ của khu nhà, mới phát hiện một bóng người đang ngồi xổm ở đó, Chung Hiểu Âu có chút ngạc nhiên, gương mặt người kia vặn vẹo, "Chị Mộc, sao chị lại ở đây?"
"Ôi chao, ôi chao, tê chân, tê chân quá..."