Chương 14:
Thạch Lỗi nhìn Mộc Dao cùng cậu trai trắng trẻo ở một bên, còn chưa hoàn hồn, nói, "Sao mọi người cũng ở đây?"
Cố Minh hít sâu một hơi, biết rõ còn cố ý hỏi, "Không phải anh đi Bắc Kinh công tác sao?"
"Cái đó... cái đó... đơn vị anh sắp xếp để người khác đi rồi." Thạch Lỗi căng thẳng tới mức lắp bắp, kéo Cố Minh tới, nhỏ tiếng nói, "Sao em còn dẫn theo Mộc Dao tới đây, chúng ta về nhà trước đi, về nhà rồi anh giải thích với em."
Cố Minh hất tay anh ta ra, chỉ cảm thấy người đàn ông bên cạnh xa lạ tới đáng sợ, không lâu trước bọn họ vừa chụp ảnh cưới, hai tháng nữa sẽ kết hôn, âm thanh của cô ấy run run, "Không phải tôi dẫn tới, ban nãy hai người ở khách sạn cũng đã bị Mộc Dao nhìn thấy, anh còn muốn giải thích gì đây? Còn có thể giải thích cái gì?"
Mộc Dao thầm mắng một tiếng "mẹ kiếp", còn chưa kịp mắng xong đã thấy cậu trai bên cạnh xông lên nắm lấy cổ áo của Thạch Lỗi nhanh như tia chớp, "Quát cái gì? Hung dữ với phụ nữ à? Cái đồ đần nhà anh."
"Buông ra! Mày, con mẹ mày, là ai chứ?"
"Ông đây là ai thì liên quan rắm gì tới anh, tôi chỉ không quen nhìn đàn ông quát mắng phụ nữ mà thôi."
"Con mẹ mày!" Thạch Lỗi vung nắm đấm tới, cậu trai tinh lực dồi dào, quyền cước liên tục rơi lên người đối phương, tiểu tam bị dọa sợ, thấy Thạch Lỗi bị đánh rất hung hăng, đi tới kéo cậu trai ra, cậu trai hung hăng lườm lại, quát lên, "Cút, ông đây không đánh phụ nữ." Một giây không tập trung, liền bị Thạch Lỗi bắt được điêm yếu, giơ chân đạp lên ngực, Mộc Dao không nhìn nổi nữa, đi tới kéo tóc tiểu tam lôi đi.
"Thanh toán cái gì, thanh toán cho khách trong 'Thiên Đường Trần Gian' ấy."
Một tay Cố Minh che mắt phải, Mộc Dao vội vàng tách tay cô ra nhìn, "Mẹ kiếp! Sao mắt lại bị thương thế này? Ai làm?"
Cố Minh lắc đầu, chỉ vô lực nói, "Đến bệnh viện đi."
Cả nhóm ba người tới bệnh viện, may mà chỉ là vết thương ngoài da, Cố Minh không có gì trở ngại, chỉ có mắt trái thâm tím, còn hai tay cậu trai kia đều bị rách ra, chân cũng bị đá sưng tím, may mà Thạch Lỗi cũng không phải kiểu đàn ông cơ bắp, cậu trai bôi thuốc lên chỗ bị thương là ổn.
Giày vò cả buổi tối, ba người ngồi lên xe Cố Minh, Cố Minh như ngọn đèn dầu cạn, không nói một tiếng nào, ngược lại Mộc Dao vẫn đang tức giận, nói với cậu trai: "Chị thấy cậu bị thương còn nghiêm trọng hơn cái tên cặn bã Thạch Lỗi kia, không đánh lại thì động tay trước làm gì?"
"Không phải em trút giận cho các chị sao? Thấy hắn quát chị, em liền muốn đánh hắn."
"... Có thời gian thì tới phòng tập gym rèn luyện cơ bắp đi, dù thế nào, hôm nay cũng cảm ơn cậu, Ngô Đồng." Mộc Dao đưa tay vuốt tóc, đánh nhau với tiểu tam kia, khiến tóc tai tán loạn.
"Không có gì, có cần em lái xe đưa các chị về không?" Cậu trai tên Ngô Đồng kia hỏi.
"Không cần, cậu đi trước đi, chị đưa cô ấy về là được." Mộc Dao vỗ lên tay Ngô Đồng.
Ngô Đồng nhìn Mộc Dao, lại nhìn sang Cố Minh, nói, "Chị, chị cũng đừng giận quá, tên cặn bã kia không xứng. Em đi trước nhé, liên lạc sau nhé Mộc Dao."
Trong xe Cố Minh, Mộc Dao ngồi trên ghế lái, Cố Minh ngồi ghế phó lái, cả người căng cứng như tảng đá, Mộc Dao nặng nề thở dài mấy tiếng, sau đó nghiêng người, kéo cơ thể Cố Minh sang, nhẹ nhàng ôm ấy. Có đôi khi, mọi ngôn ngữ đều trở nên thừa thãi, nỗi đau đến từ người mình yêu thương, con dao trên tay bọn họ luôn sắc bén không gì sánh nổi, dễ như trở bàn tay đâm bạn một cái khiến bạn không kịp trở tay. Mộc Dao không có cách nào an ủi Cố Minh giống như Ngô Đồng, vì cô biết con đường của Thạch Lỗi và Cố Minh, đã đi cùng nhau suốt nhiều năm, căn bản không phải vấn đề xứng hay không xứng, đơn giản chính là tên ngu ngốc Thạch Lỗi kia đâm từng nhát lại từng nhát dao vào Cố Minh, như muốn moi gan mổ bụng.
Cố Minh cứ như vậy để mặc cho Mộc Dao ôm mình, vô thanh khóc lên, nước mắt như con suối không thể ngừng lại, Mộc Dao cảm nhận được bờ vai mình dần dần ướŧ áŧ, cũng chỉ có thể khẽ khàng vỗ lưng Cố Minh. Rất lâu sau, Mộc Dao mới hỏi, "Tối nay tôi ở cùng cậu, tới nhà tôi, được không?"
Cố Minh lặng lẽ gật đầu, tối đó cô ấy ở lại nhà Mộc Dao, cả đêm mất ngủ, làm sao có thể ngủ được đây? 6 giờ sáng, tự mình lái xe quay về căn nhà mà bản thân từng chung sống với Thạch Lỗi, cô ấy không kịp thu dọn gọn gàng, chỉ nhét toàn bộ quần áo của mình vào trong vali, nhưng quần áo của cô ấy quá nhiều, đồ đạc cũng quá nhiều, căn bản không thể dọn hết, bất lực, cuối cùng cô ấy chỉ có thể kéo một vali quần áo thu hè đi trước. Cô ấy không tới nhà Mộc Dao mà tìm một khách sạn ở tạm, cô ấy rất rối loạn, có rất nhiều chuyện chưa nghĩ thông, nhưng cô ấy biết hiện tại bản thân không muốn nhìn thấy Thạch Lỗi, càng không muốn nói bất kì chuyện gì với anh ta. Thậm chí sau này, cô ấy cũng không biết, rất nhiều chuyện cho hôn lễ, họ hàng bạn bè hai bên đều đã được thông báo, ảnh cưới cũng đã chụp, bố mẹ còn nói tháng sau muốn đi Tứ Xuyên, vừa hay tháng Chín tới công viên giải trí Nga My Cửu Trại Câu, đi du lịch xong sẽ tới tham gia hôn lễ của con, tất cả đều được sắp xếp hoàn hảo.
"Trước tiên cho bản thân hai ngày để bình tĩnh, hai ngày sau sẽ xử lí những vấn đề này." Cố Minh nói với bản thân như thế, trong hai ngày đó, cô ấy ở lì trong khách sạn, mua rất nhiều rượu Whisky, một mình uống rất nhiều rượu, cô ấy tắt nguồn điện thoại, uống say rồi thì nôn, nôn xong thì đi ngủ. Con người luôn có lúc không thể khống chế tư duy của bản thân, luôn nghĩ tới những chuyện bản thân không tình nguyện nhớ lại. Cảnh tượng ban đầu khi Thạch Lỗi theo đuổi cô, sân khấu của trường học, dưới tầng của tòa nhà kí túc xá, vườn hoa trong sân trường, nụ hôn đầu không tươi đẹp dưới gốc cây hoa quế, còn có đêm đầu tiên không thuận lợi khiến người ta đau đớn ấy. Mười năm, lưu lại rất nhiều kí ức, Thạch Lỗi đáng chết, kí ức đáng chết, lắc lư chai rượu Whisky trong tay, cô ấy dung túng bản thân như một con ma men, ở nơi không ai nhìn thấy, truy điệu, chôn cất người cô ấy từng yêu, chôn cất tuổi xuân mười năm của bản thân...
Thời gian trôi đi, sẽ không dừng lại vì bất kì sự đau khổ của ai, sinh ly từ biệt, đau đớn tột cùng, trong dòng chảy thời gian, nhỏ bé như một con muỗi. Cố Minh sa đọa ba ngày, xin nghỉ phép thứ hai, nhưng thứ ba không thể không đi làm, cô ấy đeo kính râm lên, không chỉ vì che giấu nốt bầm tím dưới mắt phải còn chưa khỏi hẳn, còn là vì giấc ngủ mấy ngày nay không tốt, làm cách nào cũng không thể bớt sưng. Cảm xúc của cô ấy phiêu du, nghĩ tới chuyện Chung Hiểu Âu hỏi cô ấy đã giải quyết xong việc gấp chưa, lúc tỉnh táo lại, Chung Hiểu Âu đã rời đi từ lâu, cô ấy yếu ớt nằm bò ra bàn, nhìn đống hoa Thạch Lỗi gửi tới ở góc phòng, dù cho thư kí Tô đã vứt đi một đợt.
Chung Hiểu Âu đi trên hành lang tầng 10, đi qua thùng rác, sau đó hắt hơi liên tục mấy cái.
"Ơ, làm sao thế?" Đúng lúc gặp thư kí Tô.
Chung Hiểu Âu mở thùng rác ra xem, quả nhiên là hoa, không phải phó tổng Cố sắp kết hôn rồi sao? Đây là hoa của chồng chưa cưới hay là người theo đuổi tặng nhỉ?
"Dị ứng ạ, đây đều là hoa của phó tổng Cố sao chị?"
"Đúng thế, hôm nay không biết tại sao, tôi phải xuống tầng mấy lần, toàn là hoa của phó tổng Cố."
"Vậy sao phải vứt đi ạ? Lãng phí quá." Chung Hiểu Âu còn nhìn về phòng làm việc của Chung Hiểu Âu.
"Quả thật tôi cũng không nhịn được hiếu kì, nhìn thiệp bên trong, đều là của một người tặng, chồng chưa cưới của phó tổng Cố! Nhưng thấy phó tổng Cố liên tục vứt đi, có lẽ hai người đang cãi nhau chăng..." Thư kí Tô đang nói, lại thấy Cố Minh đã tự lực cánh sinh mang hoa trong văn phòng ra vứt, đúng lúc gặp hai người trước cửa thang máy. Vứt xong, Cố Minh liền rời đi, đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, lại dặn dò thư kí Tô, "Hôm nay đừng để tôi nhìn thấy hoa nữa, được chứ?"
"Vâng, vâng." Thư kí Tô vội vàng gật đầu, Chung Hiểu Âu liên tục hắt xì, thang máy tới rồi, thư kí Tô vội vàng đẩy cô vào trong. Chung Hiểu Âu xoa xoa chiếc mũi khó chịu, ấn tầng 8, thư kí Tô vô thức cảm thán, "Xem ra trận này có vẻ cãi nhau to rồi."
"Sao chị biết?"
"Tôi à? Được chuyển tới tầng 10 làm thư kí của phó tổng Cố hai năm rồi, từng nhận rất nhiều hoa, trước giờ chưa từng thấy phó tổng Cố ghét cay ghét đắng như vậy." Thư kí Tô lắc đầu, tâm trạng cấp trên không tốt, ngày tháng đi làm cũng không dễ thở, quả nhiên không ngoài dự đoán, thứ ba phó tổng Cố đi làm, lại tăng ca, thư kí Tô đợi tới bảy rưỡi, cũng không thấy phó tổng Cố có ý định tan làm, bụng thì đói meo, nhưng không dám đi gõ cửa. Tiếng chuông điện thoại vang lên khiến thư kí Tô, Tô Nhiên, giật nảy, "Xin chào, Quốc tế Kinh Điển."
"Thư kí Tô, chào chị, em là Chung Hiểu Âu, xin hỏi phó tổng Cố còn ở văn phòng không ạ?"
"Vẫn, tôi thấy hôm nay phó tổng Cố có ý định qua đêm ở công ty rồi." Tô Nhiên không nhịn được ca thán.
"Vâng." Chung Hiểu Âu gãi đầu, buổi sáng cô đã gửi phương án cho Cố Minh, nhưng Cố Minh vẫn chưa trả lời, Văn Béo lại liên tục giục. Cô nóng lòng, gửi tin nhắn cho Cố Minh qua RTX, Cố Minh vẫn không để ý tới cô, rõ ràng Cố Minh đang online, Chung Hiểu Âu bất đắc dĩ mới gọi điện cho thư kí Tô, "Vậy thư kí Tô, chị có thể hỏi phó tổng Cố giúp em xem phương án kia còn vấn đề gì hay không, 10 giờ sáng mai cần dùng rồi."
"Được, tôi hỏi giúp em." Lúc này Tô Nhiên mới tới gõ cửa, "Phó tổng Cố, Chung Hiểu Âu của phòng Kế hoạch nói phương án buổi sáng cô ấy gửi cho chị vẫn đang chờ chị trả lời."
"Ừm? Tôi biết rồi." Cố Minh xoay ghế xoay, quay người lại, "Tôi xem ngay đây."
"Phó tổng Cố, có cần tôi mua cơm tối giúp cô không?" Tô Nhiên uyển chuyển nhắc nhở.
Lúc này Cố Minh mới để ý thời gian, đã bảy rưỡi tối, lắc đầu, "Không cần, chị không còn chuyện gì nữa thì có thể tan làm."
"Tôi mua cho cô chút đồ ăn nhé, cô thường ăn cơm không đúng giờ, vốn dĩ đã đau dạ dày rồi."
Tô Nhiên nhìn cà phê đen trong cốc của cô ấy, có chút đau lòng, gọi đồ ăn ngoài cho Cố Minh xong mới tan làm.
...
Chú thích:
RTX: Phần mềm liên lạc nội bộ được sáng chế bởi Tencent.