Nhật Ký Bẻ Cong Thục Nữ

Chương 139




Chương 139:

Hai tay Chung Hiểu Âu che đi khuôn mặt nóng bỏng, đã không còn mặt mũi nhìn ai, có người trên xe vô thức nhếch miệng cười bọn họ, Chung Hiểu Âu không có chỗ dung thân, trước giờ chưa từng làm như thế, vì Cố Minh, thật sự cô đã vứt bỏ cả thể diện, Chung Hiểu Âu cởϊ áσ khoác, lấy áo khoác che mặt mình, cả người trốn trong đó, Cố Minh vui vẻ hiếm thấy, thấy dáng vẻ túng quẫn của Chung Hiểu Âu, cơn ghen cùng giận dỗi vô lí trong lòng đã tan biến không ít. Hai chân Cố Minh đan chéo, thành tư thế vắt chân, một tay đặt giữa hai chân, một tay để bên miệng, một lúc nhìn ra cửa sổ, một lúc lại nhìn Chung Hiểu Âu đã không dám lộ mặt, tâm trạng tốt hơn rất nhiều, cô ấy nhích đầu qua, chui vào trong áo khoác của Chung Hiểu Âu, đôi mắt thâm thúy nhìn người kia, Chung Hiểu Âu đột nhiên mềm nhũn dựa sang, khuôn mặt nóng bỏng nói, "Không thể thích chị thêm nữa, càng thích chị, em sẽ không còn là chính mình nữa." Chung Hiểu Âu sờ vành tai đỏ ửng của mình, nhảy múa trên xe buýt, cô cũng thật điên rồi, ở trước mặt Cố Minh, hoàn toàn không có lấy một tia lí trí.


Cố Minh rất hài lòng véo tay Chung Hiểu Âu, lật mặt nói, "Bảo em nhảy thì em liền nhảy à? Còn nhảy khó coi vậy nữa."

Chung Hiểu Âu nghiêng đầu lên vai Cố Minh, chu miệng, "Không phải chị bảo em nhảy sao? Vì không muốn chị tức giận, chị bảo em làm gì cũng được."

Ánh mắt Cố Minh nồng nàn nhìn Chung Hiểu Âu, lại đưa tay ra khẽ khàng nắm lấy tay cô, Cố Minh biết, Chung Hiểu Âu thích mình, có lẽ là rất thích cô ấy, nhưng tại sao cô ấy lại không có cảm giác an toàn? Chiếc áo khoác sẫm màu quấn chặt lấy hai người, trong không gian chật hẹp, hô hấp của cả hai dính sát gần nhau, Cố Minh có chút ngột ngạt, vội thò đầu ra khỏi áo khoác, không lâu sau, Chung Hiểu Âu cũng cảm thấy ngột ngạt, kéo áo khoác xuống, nhưng đôi tay nắm chặt của hai người vẫn ở dưới áo khoác, Chung Hiểu Âu nắm thật chặt, thật sự không thể thích Cố Minh thêm nữa, cô thật sự đã không còn là chính mình nữa rồi. Xe buýt vẫn đi với tốc độ cao, xiên ngang xiên dọc trên đường phố Thành Đô, thỉnh thoảng Chung Hiểu Âu chạm vào người Cố Minh, người trên xe càng ngày càng ít, trên xe đã không còn phải chen chúc, từng người lặng lẽ ngồi ở chỗ ngồi, phần đông đeo tai nghe, hoặc dính chặt vào điện thoại, không còn ai để ý hai người họ nữa, Chung Hiểu Âu dựa đầu lên người Cố Minh, sờ mặt cô ấy, có chút không nhịn được lại có chút đau lòng, "Không giận nữa đúng không?"


Một tay Cố Minh chống cằm, cô ấy đã sớm cảm thấy bản thân chuyện bé xé ra to, nhưng đương nhiên sẽ không thừa nhận, chuyển chủ đề, "Chúng ta sẽ ngồi tới bến cuối à?"

"Còn nói nữa, đột nhiên chạy lên xe, bến cuối tuyến này ở đâu chị cũng không biết, sau này không được bắt xe lung tung, em sẽ lo." Dưới áo khoác, tay Chung Hiểu Âu miết lấy tay Cố Minh, lật qua lật lại nghịch ngợm, ngón tay Cố Minh vừa dài vừa thon, mềm mại, rất mịn màng, đôi tay này, nếu tiến vào cơ thể, sẽ có cảm giác gì nhỉ? A! Chung Hiểu Âu lắc đầu, bản thân điên rồi sao? Sao đang trên xe buýt lại nghĩ tới những chuyện này, những chuyện bát nháo, thật là lưu manh chết mất. Chung Hiểu Âu vừa nghĩ tới chuyện này, vội buông tay Cố Minh ra, trong lòng mắng bản thân thần kinh.

Cố Minh không hiểu chuyện gì, không biết vì sao người này đột nhiên lại hất tay mình ra, sau đó lại vùi mặt vào áo khoác. Chung Hiểu Âu nghiêng người, vùi đầu trước ngực Cố Minh, cứ như thế ôm lấy người kia, sao lại lưu luyến người này vậy chứ? Cho dù chuyện comeout có khó tới đâu, phải muốn ở cạnh người này, Chung Hiểu Âu cọ cọ trước ngực Cố Minh, người lúc này đưa tay ra là có thể chạm vào, người dựa vào mình thân mật như thế, đã từng là một người đứng ở nơi vừa cao vừa xa. Hôm nay, Chung Hiểu Âu nghe Vương Linh nói rất nhiều, rất cảm khái, comeout không dễ, giống như giày vò trong núi đao biển lửa, cơn giày vò này không chỉ tổn thương bản thân, quan trọng hơn là, tổn thương tới bố mẹ, nó giống như thanh kiếm hai đầu, khi đâm về phía bố mẹ, cũng sẽ đâm vào chính mình, đây cũng là nguyên nhân vô số người muốn trốn trong tủ, không muốn đẩy cửa bước ra ánh sáng. Chung Hiểu Âu hít sâu một hơi, lại ngửi thấy mùi hương trên người Cố Minh, nơi mềm mại bị cô dựa vào, Cố Minh không nhịn được, rốt cuộc người này muốn làm gì? Vẫn đang ở trên xe buýt đấy? May mà có áo khoác che đi, Cố Minh đưa tay vào, đẩy đầu Chung Hiểu Âu ra, Chung Hiểu Âu nhúc nhích một lúc, lại ôm Cố Minh càng thêm chặt, trong lớp áo khoác buồn bã nói, "Cho em ôm thêm một lúc."


"Chung Hiểu Âu, nếu em dám làm xằng làm bậy ở bên ngoài, tôi sẽ... tôi sẽ xé em." Cố Minh có chút căng thẳng nhìn xung quanh, may mà không quá đông người, hàng cuối cùng ngoài hai bọn họ thì không còn ai khác.

Chung Hiểu Âu nghe Cố Minh nói như thế, trong lòng nổi ý định dùa dai, thò ra khỏi áo khoác, phủ bên tai Cố Minh nói, "Chị muốn em làm xằng làm bậy thế nào?" Cô dính rất gần Cố Minh, dường như là dính bên tai nói chuyện, hơi thở nóng hổi từ miệng phả ra, Cố Minh đã nổi da gà da vịt, ngay cả sức lực đẩy Chung Hiểu Âu ra cũng không có, chỉ dựa vào ghế, nắm chặt lấy áo khoác trong tay, hít sâu một hơi, "Em cẩn thận tối nay em không được về nhà."

Lại uy hiếp cô, Chung Hiểu Âu không dám tiếp tục làm bậy, ngoan ngoãn lui sang một bên, lúc này Cố Minh mới thở phào một hơi, ban nãy Chung Hiểu Âu cọ qua cọ lại trước ngực cô ấy, người này, ở nơi công cộng, sao có thể lưu manh vậy chứ? Khiến... khiến toàn thân cô ấy mềm nhũn. Khi sắp tới điểm cuối, Cố Minh không nói năng gì, chỉ bình ổn cảm xúc xao động khó khống chế của mình, một tay chọc lên lòng bàn tay mình, cô ấy càng ngày càng không còn là chính mình nữa.
Chung Hiểu Âu nắm tay Cố Minh xuống xe, nhìn xung quanh, căn bản không biết chỗ này là chỗ nào, "Xong rồi, ở đây là đâu thế? Cửa đông à?"

Cố Minh mặc cho Chung Hiểu Âu nắm tay, mười ngón tay đan chặt, cũng nhìn xung quanh, hình như nơi đây là phía đông của Thành Đô, "Em nhìn bảng chỉ đường kìa, ngoại thành phía đông, ba cây số, đã đi tới cửa đông rồi, đi cũng xa quá."

"Đúng thế, ai bảo chị đi lung tung." Chung Hiểu Âu nắm lấy tay Cố Minh, thấy xung quanh không có ai, đưa lên môi hôn hôn, tới cũng tới rồi, sắp hoàng hôn, hai người tìm một nhà hàng đồ ăn Thái Lan, lúc này, Chung Hiểu Âu mới kể lại hôm nay tìm Vương Linh nói những chuyện gì cho Cố Minh.

"Cho nên, em định nói với người nhà em?" Cố Minh cắn môi, tuy cô ấy không hiểu rõ chuyện đồng tính luyến ái comeout, cũng chưa từng nghe những câu chuyện đau lòng buồn bã biết bao, nhưng xã hội hiện tại, vẫn chưa có nhiều người có thể thấu hiểu, huống hồ là những người trong gia đình truyền thống, đương nhiên Cố Minh cũng không biết người nhà Chung Hiểu Âu sẽ nhìn nhận chuyện này thế nào.
Chung Hiểu Âu thở dài một cái, cười cười với Cố Minh, "Để từ từ đi, Vương Linh nói với em, chuyện comeout không phải một sớm một chiều, bố mẹ tiếp nhận cũng cần một thời gian, có những ông bố bà mẹ cần một thời gian dài, nhưng cũng có người hiểu biết chỉ cần một thời gian ngắn, hi vọng em may mắn."

Cố Minh uống một muỗng canh, có chút hổ thẹn nói, "Hôm nay em hẹn Vương Linh, chính là vì chuyện này?"

"Vâng."

Thì ra, em ấy tìm Vương Linh để bàn chính sự, nhưng, "Nhưng cô ấy cũng không nên lau miệng giúp em chứ? Tự em không biết lau à? Sao phải cần cô ấy giúp?"

Chung Hiểu Âu "phì" cười thành tiếng, thì ra Cố Minh thật sự rất để ý chuyển này. Chung Hiểu Âu đột nhiên đứng dậy, đi tới bên Cố Minh, khóe miệng nhích tới gần Cố Minh, chu miệng, "Đây, hiện tại để chị lau lại được không? Đừng ghen nữa."
"Ai..." Chữ "ghen" bị cô ấy nuốt lại, đã không còn tính thuyết phục, Cố Minh cầm giấy ra sức lau sạch miệng Chung Hiểu Âu, Chung Hiểu Âu bị đau, nhưng cũng mặc cho người phụ nữ trước mặt ghen tuông những chuyện vặt vãnh, dáng vẻ ghen tuông của Cố Minh thật sự mê người chết mất. Trước giờ Chung Hiểu Âu chưa từng nghĩ có một ngày, Cố Minh sẽ ghen vì cô, trước nay Cố Minh đều nín nhịn, ngay cả những lời như yêu thích cũng chỉ khi đã uống rượu mới mơ màng nói ra, cho dù bình thường bản thân để ý, mẫn cảm với Vương Linh thể nào, cô ấy cũng sẽ nhẫn nhịn, trước giờ không giận hờn vô cớ nổi giận đùng đùng như hôm nay, nhìn dáng vẻ này của Cố Minh, Chung Hiểu Âu chỉ thấy trái tim mình tan chảy, hiện tại rất muốn Cố Minh, muốn cọ lên cổ cô ấy, cọ lên ngực cô ấy, muốn hôn lên xương quai xanh của cô ấy, muốn thò tay vào trong quần người kia, không cứu được, hoàn toàn không cứu được nữa, từ lúc nào bản thân lại biến thành nữ lưu manh bất cứ lúc nào cũng muốn vồ lấy Cố Minh vậy chứ? Nếu cứ tiếp tục thế này thì phải làm sao đây? Chung Hiểu Âu nồng nàn chăm chú nhìn Cố Minh, ánh mắt trìu mến nhìn thế, khiến Cố Minh có chút túng quẫn, buông cô ra, khẽ mắng, "Sau này cái miệng này của em còn dám để người khác chạm vào, tôi sẽ lau rách nó cho em xem."
"Vâng." Chung Hiểu Âu không có lấy chút nguyên tắc đáp ứng.

Cố Minh đẩy cô ra, "Ngồi sang kia." Trước giờ Cố Minh chưa từng có tính chiếm hữu mạnh như thế, vô thức, cô ấy cảm thấy có rất nhiều thứ đang âm thầm biến hóa.

Hai người ăn tối xong, đi tản bộ trên trường phố Thành Đô, Thành Đô, vẫn luôn là thành phố yêu thích của Cố Minh, nơi này không rộng lớn như Thượng Hải, nơi này còn có tất nhiều con ngõ nhỏ, hai bên đường còn có rất nhiều cây cổ thụ nhiều năm tuổi, gió khẽ thổi qua lá cây, vô cùng dịu dàng, Chung Hiểu Âu ôm lấy eo Cố Minh, hai người không kiềm chế được nghiêng đầu sang, nhìn nhau cười lên, Cố Minh cười rất khẽ, tay Chung Hiểu Âu giữ chặt, kéo Cố Minh về phía mình gần hơn, nỉ non nói, "Thích chị thế này, phải làm sao đây?"