Chương 136:
Mẹ Chung xua tay, ra sô-pha ngồi nghỉ một lúc, bố Chung bưng hai cốc nước ấm, giọng điệu chân thành hỏi, "Lại cãi nhau à?"
"Nào chỉ có thế, chị tôi đứng ra ban công rồi." Mẹ Chung kể lại những chuyện vừa xảy ra với bố Chung.
Chung Hiểu Âu có chút mất hồn, cả ngày hôm nay cô đi lại cũng đã mệt, lúc này mới rảnh rỗi xem điện thoại, trong Wechat có rất nhiều tin nhắn, nhưng Chung Hiểu Âu chỉ đọc tin nhắn của Cố Minh: "Chị họ em vẫn ổn chứ? Có sao không?" Một câu ngắn ngủi, thời gian gửi là buổi chiều, lúc này Chung Hiểu Âu mới có thời gian trả lời, "Không tốt lắm, trong nhà hỗn loạn lắm." Chung Hiểu Âu chu môi, không lâu sau, Cố Minh trả lời, "Ừm, vậy em cũng phải chăm sóc bản thân cho tốt."
"Vâng, chị nghỉ ngơi sớm đi." Chung Hiểu Âu gửi tin nhắn xong, cất điện thoại đi, lúc này mới nghe âm thanh nói chuyện rõ ràng của bố mẹ bên tai, "Sao nhà chúng ta lại, lại có một người đồng tính luyến ái chứ?"
Chung Hiểu Âu hoàn hồn, qua loa nói, "Không ạ."
"Năm nay con cũng 27 rồi." Không biết tại sao, trong lòng mẹ Chung có chút hoảng hốt, không đầu không đuôi nhấn mạnh một câu, "Nghĩ tới Hà Ninh, nhiều năm thế rồi vẫn không kết hôn, thì ra, thì ra là che giấu một chuyện lớn như thế, Chung Hiểu Âu!" Mẹ Chung càng nghĩ càng lo lắng, "Con đừng có giống Hà Ninh đấy."
Chung Hiểu Âu giật mình, đây là lần đầu tiên mẹ nói tới vấn đề này với cô, cũng là lần đầu tiên gia đình nói tới vấn đề đồng tính luyến ái, tuy mấy năm gần đây chuyện này cũng cởi mở hơn nhiều, nhưng gia đình họ trước giờ chưa từng nhắc tới phương diện này, nhất thời Chung Hiểu Âu cũng không biết tiếp lời thế nào, mẹ cô, rất rõ ràng, giống như đang chờ đợi đáp án, sau đó, bố Chung chạm vào bà, bất mãn nói, "Bà nói bậy cái gì đấy? Chuyện nhà Hà Ninh bà lại chuyển sang nhà chúng ta làm gì? Cũng đâu phải không kết hôn thì là đồng tính luyến ái, thật là..." Bố Chung mắng mỏ, mẹ Chung như có như không gật đầu, giống như cảm thấy chuyện này không có khả năng, bản thân cũng bị chuyện nhà chị gái làm cho hỗn loạn, lòng bàn tay Chung Hiểu Âu đổ đầy mồ hôi, bản thân cô cũng sợ, chuyện nhà chị họ náo loạn tới mức chướng khí mù mịt, vô cùng nháo nhác, bác gái còn dùng chiêu nhảy lầu để uy hiếp chị họ, cũng thật là, mẹ cô liệu có dùng tới thủ đoạn này không? Chung Hiểu Âu khó khăn nuốt lại vấn đề muốn hỏi, thật ra cô rất muốn nói với bố mẹ mình, nếu cô giống chị họ, bọn họ sẽ có thái độ thế nào với cô? Cũng khóc lóc náo loạn như bác gái, sau đó đưa cô đi điều trị sao? Hay là giống như người nhà Trì Úy, đuổi ra khỏi nhà, cắt đứt quan hệ? Chung Hiểu Âu không dám nghĩ, yếu ớt nói mệt rồi, cô đi tắm rửa, tối đó, cô ngủ ở phòng khách, không thể ngủ ngon, có chút lo lắng, có chút sốt ruột, tình cảnh hiện tại của chị họ khiến Chung Hiểu Âu nhìn thấy bản thân, mà hiện tại, tất cả đều còn giằng co, không cách nào hóa giải. Ngày hôm sau, cả nhà muốn đi tảo mộ cho người đã khuất, tiết Thanh Minh trời có mưa phùn, những hạt mưa li ti rơi dày đặc, Hà Ninh bị bệnh, đương nhiên không đi, Chung Hiểu Âu cũng ở nhà chăm sóc cô, nấu cháo cho cô, ép cô ăn nửa bát, rồi uống thuốc, Hà Ninh lại nặng nề thiếp đi, nhiều khi, khi không có cách nào giải quyết, dường như chỉ có thể dựa vào giấc ngủ. Tới nửa chiều, cuối cùng Hà Ninh cũng tỉnh, Chung Hiểu Âu ngồi bên giường, đỡ lấy cô, cầm nhiệt kế đo nhiệt độ cho cô, nhiệt độ đã hạ, có lẽ ngủ quá nhiều, Hà Ninh còn chưa mở họng, âm thanh khô khốc hỏi, "Chị ngủ bao lâu rồi? Mấy giờ rồi?"
"Mưa rồi à?" Hà Ninh nhìn ra ngoài cửa sổ, tiếng mưa tí tách.
"Lạnh không? Em đóng cửa nhé?"
"Đừng, mở ra đi, để chị hóng gió, cảm giác sắp thở không ra hơi rồi." Hà Ninh ngăn lại, nói, "Mẹ chị hôm nay sao rồi?"
"Nghe mẹ em nói, hôm nay nhà chị không đi cùng lên núi, những cái khác cũng không nói, mẹ em nói sau khi bọn họ từ trong núi trở về sẽ tới nhà chị thăm mẹ chị, sau đó nấu nước cho các bác."
Hà Ninh gật đầu.
Cả cuối tuần, Chung Hiểu Âu cũng không quá thuận lợi, chớp mắt đã gần tới thứ hai, cô phải về Thành Đô đi làm, lại không yên tâm Hà Ninh, "Bên phía trường chị hiện tại, kết quả lãnh đạo trường tìm chị nói chuyện thế nào?"
"Kết quả?" Hà Ninh hít sâu một hơi, "Kết quả, vẫn chưa có, bảo chị đợi, nói chuyện này quá nghiêm trọng, bọn họ phải mở cuộc họp thảo luận xem nên định tội chị thế nào, đoán chừng là cho nghỉ việc tạm một thời gian hoặc là đuổi thẳng." Hà Ninh đã dự đoán tới kết quả xấu nhất.
"Định tội là chị nói." Hà Ninh bĩu môi, "Công việc mà, tìm việc mới là được."
"Vậy chị muốn đi cùng em tới Thành Đô không?" Chung Hiểu Âu nhanh trí nói, "Dù sao, không phải Vương Linh cũng ở Thành Đô à?"
"Đợi một thời gian nữa đã, đợi giải quyết xong xuôi chuyện trong nhà đã."
"Chị muốn giải quyết thế nào?"
Hà Ninh lắc đầu, "Bây giờ chị cũng không biết, nhưng lúc này cũng không thể rời đi, muốn đi cũng không đi được, tới Thành Đô, bọn họ sẽ không đuổi tới sao? Đi đâu được? Đi đâu cũng có thể tìm được, có thể trốn tới đâu?" Miệng Hà Ninh há to để hít thở, cô bị tắc mũi, hô hấp có chút cản trở, một lúc lâu sau, mới nói tiếp, "Vì chuyện của chị, bố mẹ em không nghi ngờ em chứ?"
Chung Hiểu Âu lắc đầu, "Em cũng không biết, tối qua, mẹ em cũng nói một hồi."
Đầu Hà Ninh dựa vào tường, đã không muốn nghe tiếp.
Chung Hiểu Âu xin nghỉ ngày thứ hai, nhưng cũng không thể không quay về Thành Đô đi làm, sau khi Chung Hiểu Âu đi, Hà Ninh cũng phải về nhà, tiếp tục giải quyết vấn đề thế kỉ của mình, Chung Hiểu Âu hiển nhiên có chút lo lắng, ban đầu cô hỏi ý kiến của Trì Úy, nhưng Trì Úy có thể cho ý kiến gì chứ? Sống ở Trung Quốc, đa phần những chuyện comeout đều là sự kết hợp giữa hài kịch và bi kịch, những chuyện khi Trì Úy gặp phải không ít hơn Hà Ninh, có lúc máu mủ là thứ khiến người ta rất khó từ bỏ, máu mủ, giống như cái cột, giống như gốc rễ của một người, máu mủ đứt rồi, con người sẽ phiêu bạt trong thế giới chìm nổi này, nhưng còn cách nào chứ? Chỉ là Trì Úy muốn đề cử một người.
"Ai?" Chung Hiểu Âu hiếu kì hỏi.
"Vương Linh." Trì Úy nhích ghế, nhích sang bên Chung Hiểu Âu, "Mình nghe nói cậu ta comeout, tuy cũng không dễ, nhưng so với chúng ta, có lẽ là tốt hơn nhiều."
"Cậu bảo mình tìm Vương Linh chỉ dạy kinh nghiệm comeout à?" Chung Hiểu Âu có chút căng thẳng, cô cảm thấy chuyện lúc trước giữa bản thân và Vương Linh, khiến Chung Hiểu Âu không biết nên phải tiếp tục qua lại bình thường như thế nào, cô lắc đầu, "Thôi bỏ đi, mình lên mạng tìm tư liệu hỏi trước đã."
"Lí luận cộng thêm thực tiễn, có ví dụ của người thật, là một tấm gương tốt, những cách trên mạng có khi vận dụng được, nhưng tạp nham lắm, cậu nên biết, mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh."
Chung Hiểu Âu rơi vào trầm tư, cảm thấy có chút là lạ, "Chị họ mình vì chuyện hôn Vương Linh bị chụp trộm mới bị ép comeout, bây giờ cậu bảo mình đi tìm cậu ấy chỉ giáo chuyện này... là lạ, hơn nữa hình như Hà Ninh vẫn chưa nói cho Vương Linh biết."
"Vương Linh vẫn chưa biết?" Trì Úy hỏi ngược lại.
"Hình như Hà Ninh nói chuyện này không có quan hệ gì với Vương Linh, Vương Linh không nên bị ảnh hưởng bởi chuyện này, có lẽ chị họ muốn đích thân giải quyết xong mới nói với Vương Linh."
Trì Úy thờ ơ cười cười, cô ấy là người từng đi qua núi đao biển lửa, biết được cực khổ bên trong, vỗ vai Chung Hiểu Âu, "Cậu xác định cậu muốn đi con đường này à?"
Thật ra, không chắc chắn tới vậy, cũng không kiên định tới thế, Chung Hiểu Âu sợ, đặc biệt là khi nhìn thấy thái độ của bác gái với chị họ, cô cũng biết, đây là thái độ của phần đông các gia đình khi giải quyết chuyện này, nhà cô, có lẽ cũng không ngoại lệ, cho nên, Chung Hiểu Âu vẫn luôn né tránh, trốn tránh chuyện này, trước giờ, cứ nghĩ bản thân cũng không có bạn gái, hơn nữa cũng còn nhỏ, không bị bố mẹ ép tới mức bắt buộc phải kết hôn, cho nên, vẫn kéo dài tới giờ, không muốn phá vỡ cuộc sống bình yên tạm bợ, không muốn vạch ra, nhưng cô có một dự cảm, cho dù xảy ra chuyện của Hà Ninh, bố mẹ cũng không nghi ngờ cô, nhưng chuyện giục kết hôn nhất định sẽ dữ dội hơn trước, cô vẫn không dám đối diện, Hà Ninh là vì đột nhiên bị buộc phải comeout, không thể không đối diện, không thể không nhìn thẳng.
Cuối cùng, Chung Hiểu Âu vẫn không thắng được Trì Úy, Trì Úy hẹn Vương Linh, trong buổi chiều cuối tuần, Trì Úy hẹn tới quán trà, Chung Hiểu Âu không biết tại sao lại nói với Cố Minh, cô ra ngoài tìm Trì Úy nói chuyện, nói tâm trạng Trì Úy không tốt, cần khuyên bảo, Cố Minh cũng không để ý, vốn dĩ Mộc Dao cũng hẹn cô ấy.
Còn về việc tại sao Chung Hiểu Âu không nói sự thật, chủ yếu là vì, cô thấp thoáng cảm thấy dường như Cố Minh rất mẫn cảm với Vương Linh, phán đoán từ mấy lần gặp nhau lúc trước, cho nên cô không nói quá nhiều, vốn dĩ, hôm nay, Trì Úy cũng có mặt, may mà, thời gian qua đi, gặp lại Vương Linh, cũng không còn quá lúng túng, nhìn Vương Linh còn có tinh thần hơn trước, cô ấy chủ động vẫy tay với Chung Hiểu Âu và Trì Úy, "Hai người uống gì? Tôi muốn uống bạch trà."
Chung Hiểu Âu khách sáo cười cười, ba người ngồi trên tầng hai, trang nhã yên tĩnh. Có nhân viên tới pha trà, trong lòng Chung Hiểu Âu nhớ tới chuyện nhờ chỉ giáo, trong lòng nghĩ có lẽ Trì Úy đã nói với Vương Linh, khó tránh có chút sốt ruột, phòng trà rất yên tĩnh, tầng hai chỉ có hai ba vị khách, tầng một càng ít, chỉ có hai người, một trong hai người đó còn là người quen chủ chủ quán, chủ quán trà kéo tay Mộc Dao, "Lâu rồi không tới, còn tưởng em biến mất rồi chứ?"
Mộc Dao vỗ tay hắn, "Ông chủ Đinh, lần trước chơi mạt chược, là anh biến mất đấy."