Nhật Ký Bẻ Cong Thục Nữ

Chương 133




Chương 133:

Khi Chung Hiểu Âu tới, bọn họ đã uống rất nhiều rượu, Mộc Dao ban đầu còn ngăn cản hai người kia, bất đắc dĩ, sau khi tin tức đơm đặt buổi sáng được làm sáng tỏ, tâm trạng của cô đã không khống chế nổi, dù vẫn ngăn cản, nhưng ba người đã uống hết ba chai, mặt mày Cố Minh đỏ ửng, thấy Chung Hiểu Âu tới, vẫy tay về phía cô như tìm được nơi thuộc về, Chung Hiểu Âu đặt túi xách xuống, chào hỏi hai người đối diện, nhìn mặt Cố Minh đỏ thành thế này, thật sự bị giật mình.

"Chị uống rượu à?" Chung Hiểu Âu kiêng kị còn có tổng giám đốc Quan và chị Mộc, vốn dĩ muốn sờ mặt Cố Minh, nhưng nhịn lại.

"Uống một chút." Cố Minh gật đầu, "Em ăn cơm chưa?"

"Vẫn chưa nữa, em vừa từ công ty tới đây, làm việc chị nói ban chiều." Chung Hiểu Âu phong trần bụi bặm ngồi cạnh Cố Minh.


"Nhưng em cũng không thể quên ăn cơm chứ, gọi thêm chút đồ đi, ăn xong rồi hẵng đi."

Chung Hiểu Âu gật đầu.

Quan Dĩ Đồng thấy Chung Hiểu Âu tới, nổi hứng, trêu đùa một phen, mặt Chung Hiểu Âu sắp vùi vào bát, ăn cơm xong, cô đảm nhận vai trò tài xế, đưa Quan Dĩ Đồng và Mộc Dao về nhà, đương nhiên cũng không hỏi Mộc Dao có muốn về nhà mình không, liền lái xe rời đi.

Tối nay, Cố Minh uống hơi nhiều, một tay chống đầu, tay còn lại, ngón tay cong lên, đặt lên môi, Chung Hiểu Âu thỉnh thoảng nhìn sang cô ấy, "Uống rượu vào khó chịu à?" Một tay cô đặt lên tay Cố Minh.

Cố Minh cười cười, tựa đầu sang, dịu dàng nói, "Vẫn ổn, chỉ có chút choáng, cũng không khó chịu." Rất ít khi Cố Minh uống thành thế này, dáng vẻ mơ màng, có chút say, nhưng không khó chịu, cô ấy nghĩ tới những lời ban nãy Mộc Dao nói với mình, lại nhìn Chung Hiểu Âu, thật sự, hưởng thụ hiện tại là được, đừng tìm lí do, đừng phân tích tại sao, một đời kiềm chế nín nhịn, thỉnh thoảng cũng nên giải phóng đúng không? Cố Minh nhìn khá lâu, Chung Hiểu Âu bị cô ấy nhìn tới xấu hổ, sờ mặt mình, có chút lúng túng cười cười, "Sao thế?"


Cơ thể Cố Minh lắc lư, hoàn hồn, ngồi thẳng dậy, "Không có gì."

"Không giận em à?" Chung Hiểu Âu nghiêng đầu hỏi.

Cố Minh ngửa cổ lên, "Ai nói?"

Chung Hiểu Âu cắn môi, vỗ nhẹ lên vô lăng, bản thân đúng là đào hố cho mình, chuyện này chưa xong lại nói chuyện khác, "Em sai rồi, thật lòng, sau này không thế nữa."

Cố Minh nghĩ tới Mộc Dao nói, cho dù Chung Hiểu Âu có sở thích này, cũng nên bảo cô làm ở nơi khác sẽ tốt hơn, khuôn mặt Cố Minh đỏ ửng, chỉ đành gối lên tay, dựa vào cửa xe, để mặt giảm nhiệt.

Tới khu nhà, Cố Minh đột nhiên bảo Chung Hiểu Âu dừng xe bên đường.

"Sao thế ạ?" Chung Hiểu Âu nghi hoặc hỏi, cảm thấy tối nay phó tổng Cố có chút khác thường, nhưng phó tổng Cố khác thường như thế lại còn uống rượu rất mê người.

"Chúng ta ngồi trên xe một lúc rồi hẵng về." Nghĩ tới người em trai Cố Vũ của mình có lẽ vẫn đang ở nhà.


"Vâng." Chung Hiểu Âu tắt đèn, nhẹ nhàng ấn nút mở nhạc trong xe, âm thanh phụ nữ du dương dần dần lan tràn, lúc này Chung Hiểu Âu mới đưa tay ra sờ mặt Cố Minh, "Nóng quá."

Vì cửa sổ bên Chung Hiểu Âu mở, tay cô có chút lạnh, lạnh tới mức Cố Minh tỉnh táo, Cố Minh cũng sờ một cái, "Uống rượu nên như thế, như bình thường thì chỉ là quá trình, trước kia đều là uống tới đỏ, sau đó tiếp tục uống, rồi dần dần trở thành trắng, tới cuối cùng, trở thành con quỷ tái." Cố Minh nói rồi đưa mặt dính lên tay Chung Hiểu Âu, mặt cô ấy quá nóng, cô ấy muốn làm lạnh đi.

Chung Hiểu Âu nhìn dáng vẻ say rượu của Cố Minh, sau khi uống rượu âm thanh cũng thay đổi, lười biếng, vốn dĩ Chung Hiểu Âu rất say mê giọng nói của Cố Minh, cô nghiêng đầu sang hôn cô ấy.

"Ưm!" Miệng bị chặn lại, Chung Hiểu Âu chỉ chạm vào như chuồn chuồn đạp nước, ngược lại Cố Minh, có sự trợ giúp của rượu, nhưng trên hết là, sự thành thật của cơ thể, Cố Minh nhích về phía Chung Hiểu Âu gần hơn nữa, rồi hôn lên, môi càng hôn càng ướt, thật sự là phản ứng rất kì lạ, Cố Minh uống rượu, đôi mắt mông lung, nhanh chóng động tình, ngược lại chút lí trí của Chung Hiểu Âu quay lại, dù sao, ở đây vẫn là trên xe, hơn nữa cửa xe còn chưa đóng, tuy đã hơn chín giờ tối, nhưng người qua kẻ lại trong khu nhà vẫn rất đông, Cố Minh bị hôn như thế mặt mày càng thêm đỏ, Chung Hiểu Âu vặn khóa khởi động xe, dịu dàng nói, "Chúng ta về nhà trước nhé."
Cố Minh vẫn tự đi được, chỉ là đứng quá lâu có chút choáng, cô ấy về tới nhà, thay giày, ngồi trên sô-pha một lúc, Cố Vũ vẫn như mọi khi hiến ân cần, bưng dâu tây tươi đã rửa sạch tới bàn trà cho hai chị.

"Cố Vũ..."

"Chị."

"Hôm nay em tìm việc chưa?"

"Tìm rồi, có công ty gọi em tuần sau đi phỏng vấn." Cố Vũ nói dối, căn bản cậu còn chưa bắt đầu, vẫn còn sớm mà, mới tới Thành Đô mấy ngày, chuyện tìm việc cũng không vội.

Nhưng trở ngại sự uy nghiêm của chị gái, cậu chỉ đành nói bậy.

Cố Minh xua tay, bảo cậu tự động biến mất, đừng đi qua đi lại trước mắt cô ấy.

Cố Vũ nhíu mày, biết ý lùi về vị trí an toàn, Chung Hiểu Âu pha nước chanh cho Cố Minh, một tay Cố Minh nhận lấy, một tay ôm cổ Chung Hiểu Âu, không nói lời nào, chỉ có cơ thể hai người dính lại gần nhau, Chung Hiểu Âu được nuông chiều mà sợ hãi, nhưng thấy Cố Vũ mét tám đứng bên cửa phòng ngủ, hai chân vắt chéo ngậm lấy ống hút uống sữa, Chung Hiểu Âu nhìn Cố Vũ một cái, khuôn mặt chột dạ thoáng đỏ, lại không dám đẩy Cố Minh ra, chỉ ôm đầu Cố Minh dịu dàng nói, "Sao thế?"
"Có chút choáng đầu."

"Vậy đi tắm rồi lên giường nghỉ đi."

"Không muốn động đậy." Cố Minh lắc đầu, cơ thể uống rượu xong vô cùng mệt mỏi, chỉ muốn dính lên eo Chung Hiểu Âu như thế.

Mặt mày Cố Vũ mơ màng, ánh mắt chạm mắt với Chung Hiểu Âu, há to miệng, dùng khẩu hình miệng hỏi, "Chị em sao thế?"

Chung Hiểu Âu đưa tay ra, xua tay, rồi há miệng đáp lại, "Không sao, uống nhiều, có lẽ vậy."

Cố Vũ gật đầu, cảm thấy gần đây chị gái cậu có gì đó không đúng, không phải tâm trạng không tốt, thì là uống say, có phải là tên anh rể cũ cặn bã kia lại làm phiền không? Tưởng tượng của cậu có chút phóng đại, đang nghĩ, sắc mặt thay đổi, nhảy tới bên sô-pha, "Chị, có phải gần đây tên khốn khiếp Thạch Lỗi kia lại làm phiền chị, khiến chị không vui đúng không? Nếu là thật, chị nói với em, em đi dạy dỗ anh ta."
Cố Minh bị giật mình bởi sự xuất hiện đột ngột của Cố Vũ, không khỏi ôm lấy Chung Hiểu Âu càng thêm chặt, Cố Vũ này lại nói những lời quỷ quái gì thế, "Em đang nói bậy gì thế? Không có chuyện gì nhắc Thạch Lỗi làm gì?" Đang yên đang lành nhắc tới quá khứ của cô ấy, đôi mắt say rượu của Cố Minh mơ màng, ngẩng đầu lên hỏi Chung Hiểu Âu như thể bên cạnh không có ai, "Trước giờ, đều không, nghiêm túc, hỏi em, em có để ý quá khứ của tôi không?"

Lúc này, Chung Hiểu Âu mới thật sự cảm thấy tối nay phó tổng Cố thật sự say rồi, nhưng dùng cách này công khai với Cố Vũ có tốt không? Nếu ngày mai Cố Minh thức dậy, hối hận thì phải làm sao? Chung Hiểu Âu cảm thấy không thể tiếp tục như thế, hai tay cô luồn qua nách Cố Minh, bế cô ấy lên, "Đi tắm đi, lát nữa rồi nói."
Cố Vũ muốn tới giúp, bị chị gái cậu ghét bỏ đập tay, Cố Minh mượn sức tay Chung Hiểu Âu, đi vào nhà tắm trong phòng ngủ chính.

Cố Vũ vẫn có chút không yên tâm, "Chị Hiểu Âu, có chuyện gì thì gọi em nhé."

Chung Hiểu Âu có chút lúng túng vội đóng cửa phòng lại, hầu hạ Cố Minh tắm rửa trong nhà tắm, nhưng Cố Minh không muốn động đậy, không muốn cởϊ qυầи áo, Chung Hiểu Âu chỉ đành đích thân ra tay cởi giúp cô ấy, nào biết, Cố Minh còn giữ lại một tia lí trí đè tay Chung Hiểu Âu lại, Chung Hiểu Âu dở khóc dở cười, "Không tắm à? Sẽ khó chịu đó."

Cố Minh lắc đầu, cũng không biết cô ấy có ý gì, Chung Hiểu Âu kiên nhẫn dỗ dành, "Được rồi, tắm xong rồi ngủ." Trước giờ cô ấy chưa từng thấy Cố Minh như thế, cảm thấy buồn cười, lại ấm áp. Cố Minh dây dưa, ngẩng đầu lên, "Em vẫn chưa trả lời vấn đề ban nãy?"
"Vấn đề gì?" Một tay Chung Hiểu Âu đỡ eo Cố Minh, sợ cô ấy ngã xuống.

"Em có để ý quá khứ của tôi không? Tôi từng là một người phụ nữ sắp kết hôn." Ngữ điệu của Cố Minh trầm thấp, kéo lấy vạt áo của Chung Hiểu Âu, Chung Hiểu Âu ôm mặt Cố Minh, "Tại sao lại nghĩ lung tung vậy hả? Chị nghĩ em là người thế nào? Sao em có thể để ý quá khứ của chị chứ? Chỉ là em tham lam, muốn quen biết chị sớm hơn hai mươi năm thì thật tốt."

Cố Minh mỉm cười, chọc lên mặt Chung Hiểu Âu: "Ngốc à? Hơn hai mươi năm, không phải em mới vừa đẻ à? Sao mà quen được? Em rất thích nói những lời ngốc nghếch như thế."

"Vâng, em ngốc nhất." Chung Hiểu Âu vuốt tóc Cố Minh, "Chỉ là sợ ngốc quá, chị sẽ không thích."

Cơ thể Cố Minh ngả lên người Chung Hiểu Âu, dựa đầu vào vai cô, khàn khàn nói, "Tôi thích."
Nhịp tim Chung Hiểu Âu tăng tốc, Cố Minh nói rất nhỏ, nhưng cô vẫn nghe thấy, cô nhẹ nhàng ôm lấy Cố Minh, nhất định là kiếp trước cô tích rất nhiều đức, kiếp này mới có thể gặp được người phụ nữ này, Chung Hiểu Âu dịu dàng dỗ dành, những lời tỉ tê, mân mê tóc mai, khẽ khàng cởϊ qυầи áo của Cố Minh, Cố Minh rúc vào lòng cô, kêu lạnh, một tay Chung Hiểu Âu ôm lấy Cố Minh, sau đó vặn vòi, điều chỉnh nhiệt độ nước, rất bận, nhưng vô thức, Cố Minh trong lòng lại bắt đầu cởϊ qυầи áo của cô. Phó tổng Cố lại... lại cởϊ qυầи áo của cô! Phó tổng Cố của cô thật sự uống say rồi, say mèm rồi, đợi Chung Hiểu Âu hoàn hồn, cúc áo sơ mi đã bị cởi tới cúc thứ ba, Chung Hiểu Âu có chút không chống đỡ nổi.