Nhật Ký Bẻ Cong Thục Nữ

Chương 117




Chương 117:

"Chị bị cảm à?" Chung Hiểu Âu thấy Cố Minh hắt xì hơi liên tục, có chút căng thẳng hỏi.

"Có lẽ không sao, chỉ làm cảm thấy hơi ngứa ngũi mà thôi." Vì là cuối tuần, hôm nay Cố Minh ăn mặc rất nhàn nhã.

Chung Hiểu Âu nắm lấy tay Cố Minh ra ngoài, hai người vừa ăn xong bữa sáng, Chung Hiểu Âu nhất định muốn kéo Cố Minh ra ngoài đi bộ cho tiêu cơm, nào có ai chưa tới trưa đã ra ngoài đi bộ tiêu cơm, Cố Minh cũng mặc Chung Hiểu Âu, trong khu nhà, người dắt chó, người dắt mèo, người dắt con đi chơi, buổi sáng cuối tuần, vô cùng náo nhiệt.

"Lát nữa chúng ta đi siêu thị mua đồ ăn nhé, trong nhà hết đô tươi rồi." Chung Hiểu Âu đề nghị.

"Hết rồi à?" Từ khi Chung Hiểu Âu chuyển tới, Cố Minh càng ngày càng không rõ tình tình trong nhà, ví dụ như muối ăn trong nhà đã sắp hết, vốn dĩ cô ấy rất ít khi vào bếp, cộng thêm Chung Hiểu Âu thích dọn dẹp, có rất nhiều đồ đạc Cố Minh không tìm được, không tìm được thì trực tiếp gọi Chung Hiểu Âu là được.


"Chị họ em về chưa?" Cố Minh hỏi.

"Rồi ạ."

"Cho nên, rốt cuộc cô ấy và Vương Linh là sao thế?" Cũng hiếm khi Cố Minh rảnh rỗi hiếu kì hóng hớt về chuyện của chị họ nhà cô.

"Hình như chị ấy mới bắt đầu qua lại với Vương Linh."

Cố Minh mím môi, sau đó ý cười thêm sâu nói, "Cái này là trùng hợp hay là?"

"Hay là gì ạ?" Ánh mắt Chung Hiểu Âu nhìn chằm chằm con cá đang quẫy đuôi trong siêu thị.

"Trùng hợp như thế? Không yêu được em, liền yêu chị họ em? Đây không phải là không quên được em sao."

"Vâng!" Chung Hiểu Âu căn bản không nghiêm túc nghe Cố Minh nói, "Bà chủ, cá này bán thế nào?"

"Em vâng? Em thử vâng thêm lần nữa xem." Cố Minh chọc vào eo Chung Hiểu Âu.

"A! Sao thế?" Chung Hiểu Âu bị đau.

Cố Minh không để ý tới cô nữa, tuy Chung Hiểu Âu nghi hoặc, nhưng vẫn tiếp tục mua cá.

Cố Minh cố tình được lên trước mấy bước, thấy Chung Hiểu Âu chuyên tâm mua cá, trong lòng nguội lạnh, cảm giác mất tự nhiên trong lòng là sao thế? Vừa đụng tới chuyện của Vương Linh, cô ấy lại nhỏ nhen như thế, vô duyên vô cớ tức giận, sau đó được bản thân miễn cưỡng đè xuống.


"Chị." Cố Minh nghe điện thoại, nghe thấy giọng nam trầm thấp đầu dây bên kia đang gọi mình.

"Chị, em đang ở trước cửa khu nhà chị, chị xuống đón em đi."

"Cổng khu nhà? Em đang ở Thành Đô?" Sắc mặt Cố Minh nghiêm túc nói.

Hai người mua đồ ăn xong, quả nhiên Cố Minh nhìn thấy một người đàn ông không đứng đắn đang ngồi trước đống hành lí đồ sộ trước cổng khu nhà, "Em tới Thành Đô làm gì?" Cố Minh lên phía trước hỏi em trai mình.

"A, chị, sao chị lại từ bên ngoài về thế?"

"Chị hỏi em đấy, tới Thành Đô có chuyện gì?" Cố Minh hỏi.

"Ừm, có chút chuyện, chúng ta về nhà rồi nói đi."

"Sao em lại tìm được tới nơi này?" Cố Minh cảnh giác nhìn Cố Vũ.

"Không phải lần trước mẹ gửi đố cho chị sao? Em đi theo địa chỉ đó là tìm được, đều là người lớn rồi, em không thể bảo chị tới sân bay đón em. A? Chị? Vị này là..." Cố Cũ cảm thấy người này rất lạ mặt.


Cố Minh nhíu mày, không biết tại sao Cố Vũ đang yên đang lành lại chạy tới Thành Đô, còn xách theo một đống hành lí, "Về rồi nói."

Chung Hiểu Âu xách rất nhiều nguyên liệu, có chút cẩn thận, cô từng gặp người nhà Cố Minh, tuy là trong cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.

Cố Vũ xách hành lí vào nhà, nhưng đầu óc vẫn đang ngao du, thật ra anh chào vẫn đang lục tìm khuôn mặt xa lạ của Chung Hiểu Âu trong kí ức, hình như đã từng gặp nhau, đột nhiên, anh chàng vỗ bốp một cái lên đùi, nhớ ra, "Cuối cùng tôi cũng nhớ ta chúng ta gặp nhau ở đâu rồi."

Cố Minh bị cậu dọa sợ chết khiếp, mắng, "Làm gì thế, lên cơn à."

"Chị ấy là đồng nghiệp của chị đúng không? Chị, đây là người lần trước giúp đỡ chúng ta đúng không?" Trí nhớ của Cố Vũ vẫn còn dùng được.

Cố Minh nhìn Chung Hiểu Âu, đồng nghiệp, cũng đúng, là đồng nghiệp.
Chung Hiểu Âu vội xách đồ ăn vào bếp, Cố Minh chưa chuẩn bị tốt tăm lí sẽ dùng tư thái gì để tiếp đón người nhà, đặc biệt là trong tình hình hiện tại bản thân và Chung Hiểu Âu đang ở chung.

"Em tới đây làm gì? Đột ngột thế, bố mẹ cũng không báo cho chị, em trộm chạy tới đây đúng không?" Cố Minh ngồi trên sô-pha, vắt chéo chân, rất giống thẩm vấn.

"Không phải, chị, chỉ là em rất thích Thành Đô, muốn tới đây phát triển." Cố Vũ gãi đầu.

"Tới phát triển? Vậy tại sao không để bố mẹ biết? Nói, có phải em lại gây họa rồi không?"

"Ôi chao, được rồi, chị, lần này, chị nhất định phải đứng về phía em, bố mẹ rất quá đánh, bọn họ thiên bị quá dữ dội, ép em phải đi xem mắt, em không thích, thì nói em kén cá chọn canh, chị, chị lớn hơn em, bố mẹ cũng không giục chỉ, chỉ giục mỗi em, em cũng là con đẻ đúng không, dù từ nhỏ em đã sống ở chỗ cô, nhưng bọn họ cũng không thể thiên vị như thế." Cố Vũ cũng rất dữ dội, vừa nói liền nói tới trọng ddieerm, quả nhiên, một lúc lâu Cố Minh không lên tiếng, rất lâu sau mới mở lời, nói, "Vậy em cũng phải nói chuyện tử tế với bố mẹ, đột nhiên chạy tới đây, sao mà được chứ?"
"Tóm lại là em mặc kệ, lần này em quyết tâm rồi, từ nhỏ bọn họ nhẫn tâm không cho em ở bên bọn họ, hiện tại lại ghét bỏ em, em dứt khoát rời đi là được, không xuất hiện trước mặt bọn họ nữa, mắt không thấy tim không phiền, cũng bớt cho bố mẹ tức giận."

"Được rồi, em cứ ở đây mấy hôm rồi tính tiếp." Cố Minh thở dài, thầm nói có lẽ Cố Vũ nhất thời tức giận, cãi nhau với bố mẹ, để nó ở đây mấy hôm rồi sẽ khuyên bảo về nhà.

Quả nhiên, tới tối, mẹ Cố gọi điện tới, có lẽ là phát hiện cuộc đào tẩu của Cố Vũ, Cố Minh phải khuyên nhủ một phen mới an ủi được song thân, cô ấy về phòng ngủ nghe điện thoại, Cố Vũ ở trong bếp giúp Chung Hiểu Âu nấu nướng.

"Chào cậu, tôi là em trai của chị tôi, tên Cố Vũ." Đây là kiểu giới thiệu của môn phái nào thế, Chung Hiểu Âu lúng túng cười cười với Cố Vũ.
"Quý danh của cậu?" Tính cách của Cố Vũ khác hẳn với chị gái cậu.

"Chung Hiểu Âu." Chung Hiểu Âu vừa thái rau, vừa tỉ mỉ đánh giá người đàn ông có chung dòng máu với Cố Minh, Cố Vũ rất cao, nhưng có lẽ khuôn mặt hơi tròn, nên không có khí thế bức người, không giống phó tổng Cố, phó tổng Cố lúc mới quen biết, khí thế ấy không phải người thường có thể tới gần, tỉ mỉ quan sát, mặt mày tương đối giống nhau.

"Cậu và chị tôi là đồng nghiệp à? Xem ra cậu nhỏ tuổi hơn chị tôi, cậu kém chị ấy mấy tuổi?" Cố Vũ nói rất nhiều, nếu phó tổng Cố nói nhiều như thế thì tốt, Chung Hiểu Âu thoáng mấy hồn, "Làm gì thế? Cậu điều tra hộ khẩu à? Tuổi tác của phụ nữ không thể tùy tiện hỏi."

"Ôi chao, là tôi muốn xem cậu lớn hơn tôi hay nhỏ hơn tôi, để tôi xem nên gọi cậu là chị Chung hay là em Tiểu Chung mà thôi."
Chung Hiểu Âu trợn mắt với Cố Vũ trong lòng, "Cậu bao nhiêu tuổi? Mặc kệ cajau bao nhiêu tuổi, dù sao chắc chắn em phải gọi tôi là chị Chung, vì tôi và chị cậu bằng tuổi." Chung Hiểu Âu có chút ý đồ nên nói dối, lợi dụng Cố Vũ.

"Được rồi, vậy gọi chị là chị Hiểu Âu là được, quan hệ của chị và chị em tốt lắm à? Cuối tuần còn tới nhà cùng nhau ăn cơm."

"Rất tốt." Chung Hiểu Âu cũng thật trẻ con, nhìn thấy chàng trai cao to như Cố Vũ gọi mình là chị, cũng vui vẻ không thôi.

Cố Minh nghe điện thoại xong ra ngoài, thấy hai người đang trong phòng bếp nói cười, nhìn mà ngẩn ra, rất xa lạ, em trai mình và Chung Hiểu Âu ở cạnh nhau, Chung Hiểu Âu nhanh chóng phát hiện ra Cố Minh, "Phó tổng Cố."

"Chị... chị nói với mẹ là em tới đây rồi à?" Đột nhiên Cố Vũ mềm giọng lại.

"Nói rồi, bọn họ biết em tới chỗ chị rồi, em yên tâm ở đây mấy ngày đi." Cố Minh cũng không để tâm tới Cố Minh, mà nghiêng người, dịu dàng nói với Chung Hiểu Âu, "Để Cố Vũ làm cơm, em nghỉ đi, ra ngoài với tôi."
"Hả? Chị, em..."

"Em nấu nhanh lên, bọn chị đói rồi." Cố Minh nắm lấy tay Chung Hiểu Âu ra khỏi nhà bếp, Chung Hiểu Âu còn chưa kịp rửa tay, Cố Minh đã kéo cô vào phòng ngủ, rồi khóa cửa lại.

"Cố Vũ, nó... trước đo tôi cũng không biết tại sao đột nhiên nói lại chạy tới đây, nó và bố mẹ có chút mâu thuẫn, có lẽ phải ở lại đây hai ba hôm." Cố Minh vẫn chưa buông tay Chung Hiểu Âu, có chút lúng túng nói.

"Vậy, em phải quay về sao?" Chung Hiểu Âu cúi đầu, trong lòng có chút tủi thân, cô biết bản thân không nên tủi thân, nhưng lại không khống chế được.

Cố Minh ngây ra, cô ấy chưa từng nghĩ như thế, kéo Chung Hiểu Âu vào đây, chỉ là muốn xin lỗi cô, vì Cố Vũ đột nhiên xuất hiện, sợ trong lòng Chung Hiểu Âu không thoải mái, người này nghĩ đi đâu vậy chứ? Chỉ là Cố Minh thấy dáng vẻ tủi thân nhưng vẫn phải giả vờ hiểu chuyện của Chung Hiểu Âu, thật sự khiến người ta đau lòng, Cố Minh khẽ ôm lấy Chung Hiểu Âu, "Ngốc quá, tôi không có ý này." Cố Minh mím môi, đưa tay đặt lên lưng Chung Hiểm Âu, ôm chặt, "Về làm gì chứ, để nó ngủ sô-pha là được." Vừa có người tới liền bắt Chung Hiểu Âu quay về, Cố Minh không thể làm được, chuyện này coi là gì? Tóm lại sẽ có một ngày, người thân của cô ấy cần phải biết, Cố Minh sẽ để người thân biết, trong khoảng thời gian giãy giụa tránh mặt Chung Hiểu Âu, Cố Minh nghĩ tới rất nhiều chuyện.
"Sô-pha?" Chung hiểu Âu lẩm nhẩm, nhưng trong lòng đã có tính toán, mấy ngày nay không có cơ hội tốt để trèo lên giường phó tổng Cố, đừng để em trai ngủ sô-pha, ngủ ở phòng cô là được, đáng tiếc, ý đồ này đương nhiên không dám để lộ với Cố Minh, vẫn nên để Cố Vũ chủ động đề nghị thì hơn, trái tim Chung Hiểu Âu ấm áp, chụt một cái lên môi Cố Minh, "Em vào bếp, giúp cậu ấy, sẽ nhanh hơn, chị đói rồi mà."

Cố Minh giãy giụa muốn mắng Chung Hiểu Âu, người kia đã mở cửa chạy đi.

Ý đồ của Chung Hiểu Âu chỉ tính được một nữa, cô nghĩ rất hay, nhưng cô đã bỏ qua việc Cố Vũ chẳng hề có lấy một chút khí thế nào trước mặt chị gái. Một người đi ở nhà, còn dám yêu cầu không ngủ sô-pha, đòi ngủ phòng cho khách?