Nhật Ký Bẻ Cong Thục Nữ

Chương 116




Chương 116:

Mộc Dao tắm xong xuống nhà, phát hiện Quan Dĩ Đồng nằm trên sô-pha đã ngủ mất, em ấy cũng mệt tới không chịu nổi rồi sao? Miễn cưỡng chống đỡ, cũng phải đấu miệng cãi nhau với mình, cứ yên tĩnh như thế không tốt sao? Mộc Dao khom người, nhích tới gần nhìn Quan Dĩ Đồng rất lâu, người phụ nữ này thật xinh đẹp, mặt đẹp, lòng bàn tay to, làn da trắng trẻo, khi hai cánh môi mỏng đóng mở liền khiến người ta rung động, Mộc Dao nhịn lại kích động đưa tay ra vuốt ve, lúc này sắc mặt Quan Dĩ Đồng rất bình yên, hô hấp đều đặn, Mộc Dao nặng nề thở dài, đứng dậy về phòng ngủ ôm theo chiếc chăn dày ra ngoài, một nửa đắp lên người Quan Dĩ Đồng, một nửa quấn cho bản thân, nghĩ nghĩ, lại đứng dậy tắt đèn, trong đêm tối, tối đen như mực, căn nhà của Quan Dĩ Đồng giống hệt căn nhà của cô, quá rộng, căn nhà rộng lớn, một mình ở, rất cô đơn, có lẽ nhiều thêm một người, thêm phần náo nhiệt. Nên để Cố Minh chuyển tới, dù sao Cố Minh vẫn chưa mua nhà ở Thành Đô, trước đây lúc Cố Minh ở chung với Thạch Lỗi đương nhiên không nghĩ tới việc mua nhà, sau khi Cố Minh và Thạch Lỗi chia tay, mấy lần Mộc Dao bảo Cố Minh chuyển tới sống cùng mình, nhưng Cố Minh không chịu, Mộc Dao ngẩn người trong đêm tối, cô thay đổi vị trí, ngồi dậy kề sát đầu Quan Dĩ Đồng, cô vẫn không nhịn được, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Quan Dĩ Đồng, người phụ nữ này thì tốt rồi, thuận thế nằm xuống, Mộc Dao cũng không tiện động đậy, căn nhà lớn thế này quả thật không thích hợp để một người ở, nghĩ tới nửa tháng Quan Dĩ Đồng bị bệnh ở nhà mình, bố mẹ cô cũng ở đó, rất giống một gia đình, khoảnh khắc đó, Mộc Dao đã coi Quan Dĩ Đồng trở thành người nhà của mình, đáng tiếc, người ta không cảm kích.


Mộc Dao nghĩ tới mệt, dần dần, mí mắt cũng không mở nổi nữa, cứ như thế chìm vào giấc ngủ, tối đó cô lại nằm mơ, là một giấc mộng đẹp, cô mơ thấy Quan Dĩ Đồng nằm trong vòng tay mình, thư kí nhỏ của Cố Minh và Hứa Nặc đang ở trong bếp làm đồ ăn, Quan Dĩ Đồng nằm nói, có đầu bếp ở đây nhà bếp thật thơm, Cố Minh ngồi một bên lạnh mặt làm việc, còn đeo kính, Mộc Dao thậm chí còn ý thức được đó là giấc mơ, còn đang nói tại sao Cố Minh luôn có dáng vẻ làm việc, đó là một buổi chiều ánh nắng vừa vặn, cô lột quýt, tách một múi đút vào miệng Quan Dĩ Đồng, một múi đút vào miệng Cố Minh, dường như nghe thấy tiếng gõ cửa, một buổi chiều ấm áp, cô sai Cố Minh đi mở cửa, nhưng còn chưa kịp nhìn rõ là ai, đã tỉnh mộng, sau khi tỉnh lại Mộc Dao ngẩn ra một lúc, trước mặt vẫn tối đen, không biết ngày nào tháng nào, có lẽ giấc mộng kia quá đẹp đẽ, tỉnh lại khiến bản thân buồn bã vô hạn, tay cô đã tê dại vì bị Quan Dĩ Đồng gối lên, Mộc Dao vô thức động đậy, Quan Dĩ Đồng ở bên cạnh cuộn người, dính lại càng chặt, hai cánh tay ôm lấy cô, tiếp tục ngủ, Mộc Dao không ngủ nổi nữa, cô trộm nhìn điện thoại, mới năm rưỡi sáng, điên thật rồi, lại dậy sớm như thế.


Rất ít khi Mộc Dao nhìn thấy bầu trời tờ mờ sáng, màn đêm ngập trời dường như bị tách ra từng chút từng chút, ban đầu là một góc nhỏ, sau đó lan rộng ra, nhà Quan Dĩ Đồng tương đối yên tĩnh, đợi khi ánh sáng ngập tràn, bên ngoài cũng không có bất kì âm thanh gì, quả thật Mộc Dao không nằm nổi nữa, lúc này mới nhẹ chân nhẹ tay đứng dậy, kéo rèm cửa sổ lại, che đi ánh nắng, sau khi đánh răng rửa mặt xong liền vào bếp. Căn bếp đối với cô mà nói, quả thật rất xa lạ, lần trước ở nhà nấu một bữa cơm cho Quan Dĩ Đồng, sau đó không có cơ hội, cũng không có hứng thú nấu thêm lần nào nữa, có một số người là như thế, lại có một số người trời sinh hợp với căn bếp, có một sốn người, toàn toàn không thể hòa nhập với phương diện này. Mộc Dao lục tủ lạnh, trong tủ lạnh có rất nhiều đồ, nơi có mặt Hứa Nặc, tủ lạnh sẽ không bao giờ thiếu đồ, nhưng có nhiều nguyên liệu thêm nữa Mộc Dao cũng không biết làm, chỉ lấy bánh mì lát, hâm nóng sữa, đã quá lâu không vào bếp, Mộc Dao nướng bánh mì cũng có thể làm cháy, cũng thật là...


Làm xong bữa sáng đơn giản, bưng ra, Quan Dĩ Đồng vẫn chưa tỉnh ngủ, Mộc Dao nhìn thời gian, sắp tám giờ, khi Mộc Dao còn đang chần chừ có nên gọi Quan Dĩ Đồng thức giấc hay không, người phụ nữ kia cuối cùng cũng có một chút tự giác, lật người, không biết lẩm bẩm gì đó trong miệng, Quan Dĩ Đồng đưa tay che mắt, nhìn rõ khuôn mặt Mộc Dao qua kẽ tay, cười cười với cô, Quan Dĩ Đồng vừa thức giấc ngoan ngoãn khiến người ta rất muốn ức hiếp, Mộc Dao nhịn lại, giả vờ bình tĩnh nói, "Muốn dậy chưa? Có thể ăn sáng rồi, tôi làm." Cô cố ý nhấn mạnh.

"Chị làm? Có thể ăn không?" Quan Dĩ Đồng vừa tỉnh, âm thanh hỗn độn, chưa lấy lại giọng, khàn khàn mê người không thôi, đương nhiên vừa tỉnh lại, nói chuyện như muốn ăn sáng, Quan Dĩ Đồng có thể làm được chuyện này, cũng không ai có thể đuổi kịp.
"Thích ăn thì ăn, vậy em chịu đói chờ Hứa Nặc tới đi, tự tôi ăn." Mộc Dao hung dữ đáp.

Lúc này Quan Dĩ Đồng mới duỗi lưng, bò dậy từ sô-pha, đi tắm, tắm xong ra ngoài, trực tiếp dùng tay lấy một lát bánh mì trong đĩa, "Cái này mà chị cũng có thể làm cháy à?"

"Không thể sao?" Mộc Dao uống sữa.

Quan Dĩ Đồng nhét vào miệng, ăn rất có mùi có vị, sau đó tự nhiên bưng cốc sữa lên uống mấy ngụm, không đánh giá.

Một bữa sáng đơn giản tới mức lúng túng, tất cả chuyện xảy ra tối qua trải qua một đêm tối lắng đọng rồi lên men càng khó thay đổi, đặc biệt là chuyện xảy ra trong nhà vệ sinh, tuy từ lúc bắt đầu hai người đã là bạn giường, không có gì phải che đậy, chỉ là chuyện tới ngày hôm nay, quan hệ trở nên vi diệu, ngay cả lên giường, cũng không còn vô tư nữa, không có chuyện cũ để nói, cũng không nói nổi chuyện thường ngày, Mộc Dao nhận được tin nhắn Wechat Hứa Nặc gửi tới, đại khái hỏi hôm nay lúc nào Hứa Nặc tới thì thích hợp.
Một tay Mộc Dao chống đầu, một tay chống cằm, bắt Hứa Nặc tới nấu cơm cho Quan Dĩ Đồng mãi cũng không phải là kế lâu dài, tốt xấu gì người ta cũng là thợ mát-xa hàng đầu trong cửa tiệm, những ngày qua, khách hàng tới tiệm tìm Hứa Nặc sắp nháo nhác cả lên, còn nói Hứa Nặc nhảy việc, hỏi hiện tại Hứa Nặc đi đâu, nhưng để Quan Dĩ Đồng một mình, cũng không thể yên tâm nổi.

"Em còn muốn Hứa Nặc tới đây làm đồ ăn cho em không?" Mộc Dao ngẩng đầu hỏi Quan Dĩ Đồng.

"Muốn, sao thế? Em ấy không tới nữa à?" Quan Dĩ Đồng không chút khách sáo, Mộc Dao không nghĩ cô ấy sẽ trả lời sảng khoái như thế, nhất thời không biết tiếp lời thế nào, dừng một lúc, chỉ đành để Hứa Nặc sang bên này, "Em nghỉ một lát rồi tới nhé."

"Vậy tiền lương của Hứa Nặc, em tự trả." Mộc Dao lắc lắc điện thoại với Quan Dĩ Đồng.
"Bao nhiêu tiền một tháng?"

Mộc Dao đang tính toán, "Hứa Nặc ấy hả, là thợ mát-xa hàng đầu trong tiệm của tôi, bình thường tiền lương trả cho em ấy cũng không thấp, hiện tại để em ấy tới đây nấu nướng cho em, em biết tôi đã tổn thất biết bao nhiêu lợi ích không?"

"Cho nên?"

"Cho nên khoản nợ này cũng phải tính cho em." Mộc Dao thật sự ấn vào ứng dụng máy tính.

"Tính đi, thứ tôi không thiếu nhất chính là tiền."

Mộc Dao muốn đánh Quan Dĩ Đồng.

Một buổi sáng không cãi nhau hiếm thấy, đương nhiên cũng không nói chuyện, hai người ăn bữa sáng xong lại buồn ngủ, lại ngủ nướng một phen, ngủ tới khi Hứa Nặc tới, dường như Quan Dĩ Đồng rất thích Hứa Nặc, còn chào hỏi Hứa Nặc, Hứa Nặc xấu hổ chào hai người, rồi chạy vào nhà bếp, Mộc Dao dụi mắt, đi theo vào bếp.

"Chị Mộc, hai người ăn sáng chưa ạ?" Mộc Dao hỏi.
"Ăn rồi." Một tay Mộc Dao chống lên bàn đá, "Tiểu Nặc này, những ngày qua thật phiền em, cũng oan ức cho em, tính tình Quan Dĩ Đồng không tốt, không biết có khiến em tủi thân không."

Hứa Nặc dịu dàng cười lên, "Không ạ, tính tình cô Quan rất tốt, không có gì tủi thân hay không tủi thân ạ."

"Gần đây có rất nhiều khách tới tiệm tìm em, vốn dĩ em làm việc rất tốt, giờ lại để em ở đây nấu nướng cho Quan Dĩ Đồng, đúng là người tài không được dùng vào việc lớn."

"Chị Mộc." Hứa Nặc đặt mớ rau trên tay xuống, "Em nghe chị hết, chị bảo em về tiệm em sẽ về tiệm, chị bảo em ở đây chăm sóc cô Quan, em sẽ ở đây, chỉ cần một câu của chị..."

"Đứa trẻ ngốc này!" Mộc Dao đánh lên vai Hứa Nặc, "Em là cổ đông của tiệm chúng ta, còn để tôi bắt em đi đâu em liền đi đó."
"Chị Mộc..."

"Được rồi." Mộc Dao ngắt lời Hứa Nặc, biết Hứa Nặc lại sắp nói tới chuyện trước kia, đứa trẻ này, lúc trước tùy tiện giúp một tay, liền ghi nhớ cả đời, "Trước tiên ở lại đây thêm một thời gian nữa, đợi sức khỏe của cô ấy tốt hơn một chút, thì em quay về tiệm." Mộc Dao vẫn mang theo lòng riêng.

"Vâng."

"Cô ấy muốn trả lương cho em, trả bao nhiêu thì em cứ nhận, còn phải bồi thường thiệt hại kinh tế cho tiệm chúng ta nữa, trong đó cũng có một khoản của em." Đột nhiên Mộc Dao nghĩ có thể kiếm được tiền của Quan Dĩ Đồng cũng khiến cô sảng khoái.

Hứa Nặc là một đứa trẻ rất đơn thuần, vừa nghe được trả thêm, liền xua tay nói, "Chị Mộc, cái này không được, không hợp quy định."

"Quy định gì? Nào có quy định gì, bảo em tới đây nấu nướng cho cô ấy vốn dĩ là là chuyện không hợp quy định rồi." Mộc Dao ôm lấy eo Hứa Nặc, có chút hổ thẹn với Hứa Nặc, đột nhiên dịu giọng hỏi, "Lâu rồi không hỏi em, người phụ nữ kia còn dây dưa với em không?"
Hứa Nặc ngây người giây lát, mới hiểu ra Mộc Dao đang nói tới ai, cô khẽ lắc đầu, "Có lẽ lần trước chị tới tìm chị ta, chị ta cũng không tìm em nữa."

"Có một số người rất ti tiện, không dây dưa em nữa thì tốt, nhưng Tiểu Nặc này, em sợ cô ta như thế làm gì? Cô ta dùng lí do vụng về để uy hiếp em, em cũng trúng kế của cô ta, cho dù cô ta nói em trai em gái em, thì có thể làm sao chứ? Em gái em trai em không nhận em nữa chắc, em vất vả nuôi bọn nó lớn, đừng nói em bị người phụ nữ đó mê hoặc, cho dù em có thích phụ nữ, bọn nó mà không nhận em, đúng là mấy đứa vô ơn."

"Chị Mộc, phụ nữ thích phụ nữ thật sự là chuyện bình thường sao?" Năm đó Hứa Nặc bị người phụ nữ kia mê hoặc lừa gạt, trái tim đã tổn thương, trong tiềm thức vẫn nghĩ phụ nữ và phụ nữ ở bên nhau chỉ là trò chơi của người có tiền, nhìn xem, hiện tại chị Mộc và cô Quan quá nửa cũng chơi đùa với nhau, Hứa Nặc có rất ít kiến thức về chuyện này, cũng cố ý trốn tránh, không tìm hiểu sâu.
"Phụ nữ thích phụ nữ, có gì không bình thường?" Không biết từ lúc nào, Quan Dĩ Đồng đã đứng dậy, đi tới bên cửa, không biết đã nghe được mấy phần cuộc trò chuyện của hai người.

Sắc mặt Hứa Nặc thay đổi, Mộc Dao giúp Hứa Nặc giữ bí mật, không muốn nói tiếp, trợn mắt với Quan Dĩ Đồng, "Nhớ trả lương cho người ta đúng hạn, còn phải bồi thường tổn thất mỗi tháng cho tiệm tôi." Mộc Dao đưa ra một con số cho Quan Dĩ Đồng.

"Chị đang đục khoét hả," Quan Dĩ Đồng nhìn tay Mộc Dao, sau đó không để tâm nói, "Tùy, dù sao người kiếm tiền cho tôi cũng là bạn tốt của chị."

Tư duy quái dị gì đây? Xoay chuyển nhanh như thế, Mộc Dao căn bản không cách nào tiếp nhận.

Cố Minh ở nơi xa xôi hắt xì hơi liên tục mấy cái.