Chương 114:
"Ai nói?" Một tay Mộc Dao bóp trán.
"Còn có thể là ai? Bà chủ quán bar nói, thật à? Cậu điên à? Không phải cậu thích Quan Dĩ Đồng sao? Sao lại lên giường với người phụ nữ khác?" Cố Minh cũng không theo kịp cách làm của Mộc Dao.
"Tôi..." Vốn dĩ Mộc Dao muốn lên tiếng giải thích, nhưng lời nói tới miệng lại nuốt xuống, cô giải thích cái gì chứ? Sự thật là, ngày đó quả thật Mộc Dao có ý định đi thuê phòng với Tống Khả, chỉ là việc chưa hoàn thành mà thôi. "Em ấy biết rồi à?" Lúc này Mộc Dao quan tâm là chuyện này.
"Có thể không biết sao? Vô duyên vô cớ ăn thuốc súng, Quan Dĩ Đồng hắt rượu lên mặt Tống Khả, suýt chút nữa là có chuyện rồi."
"Em ấy hắt rượu Tống Khả?" Mộc Dao có chút không tin nổi, "Em ấy có bệnh à?" Nói là như thế, nhưng ánh mắt lại tìm kiếm bóng dáng Quan Dĩ Đồng từ mọi ngóc ngách trong quán bar, cho nên rốt cuộc Quan Dĩ Đồng để tâm đúng không? Mộc Dao nghĩ như thế trong lòng.
Mộc Dao cũng không muốn tới nhà vệ sinh tới vậy, nhìn thấy Quan Dĩ Đồng ở bên đó, cô cũng không tìm được bất kì lí do gì để tới đó, huống hồ Quan Dĩ Đồng còn thân mật với người phụ nữ tóc xoăn kia như thế, Mộc Dao biết người đó.
Mộc Dao đứng ở chỗ xa, vì tránh lúng túng, liền lấy điện thoại ra, nhàm chán cầm điện thoại làm đạo cụ, vô cùng ngốc nghếch, Mộc Dao cảm thấy như thế, lại tức giận nhét điện thoại vào túi quần, không quay đầu lại đi tới nhà vệ sinh, hà tất phải như thế? Cô vặn vòi nước ở bồn rửa tay, nước ào ào chảy xuống, vô số lần từ bỏ căn bản không thể chống lại một chút hi vọng, mà hi vọng đó là tự bản thân cho cô, hai tay Mộc Dao đặt dưới vòi nước, hất nước lên mặt, mẹ nó chứ, lạnh quá, lạnh tới kích động, nhưng vẫn không thể bình tĩnh được, cô muốn chứng thực, nhưng chứng thực điều gì với Quan Dĩ Đồng? Chứng thực Quan Dĩ Đồng rất tức giận vì biết cô và Tống Khả lên giường? Chứng thực Quan Dĩ Đồng vẫn để tâm tới cô sao? Thích cô? Mộc Dao không cam tâm, càng không quan tâm tới chuyện lau sạch nước trên mặt, cô ảo não vì sự không quyết đoán của bản thân, cà kê dê ngỗng, càng phiền não vì bản thân không buông bỏ được, khuôn mặt Mộc Dao có chút đau khổ co cụm thành một nhúm, mãi tới khi nhìn thấy khuôn mặt của người sau lưng trong gương, gương mặt đó không cảm xúc, không biết đã nhìn chằm chằm cô rất lâu, Mộc Dao nhanh chóng thu lại vẻ đau khổ, lạnh lùng rửa tay, dường như thời gian dừng lại, chỉ nghe thấy tiếng nước chảy từ bồn rửa tay, dường như trong nhà vệ sinh không còn ai khác, cũng không có bất kì tiếng động nào khác, môi dưới của Mộc Dao khẽ run lên, may mà quay lưng với Quan Dĩ Đồng, nhưng Quan Dĩ Đồng vẫn nhìn thấy qua tấm gương trước mặt. Mộc Dao gặp lại Quan Dĩ Đồng, đầu vai vẫn thấp thoáng đau đớn, thật ra cơn đau trên cơ thể chắc chắn đã khỏi từ lâu, đó như thể là một loại mẫn cảm và phản ứng từ thần kinh.
Quan Dĩ Đồng cách rất gần, Mộc Dao nghĩ, sao hôm nay lại là sinh nhật của Quan Dĩ Đồng chứ, Mộc Dao thu dọn tâm tình, khẽ lên tiếng, "Sinh nhật vui vẻ."
"Chị vui vẻ sao?" Quan Dĩ Đồng ngẩng đầu, không đầu không cuối hỏi, "Lên giường với Tống Khả?"
Ban đầu Mộc Dao ngây ra, cô vẫn cất tiếng hỏi, sau đó hé miệng, không tim không phổi nói, "Vui vẻ chứ, kĩ năng trên giường của chị ta rất tốt, sao lại không vui chứ?"
Quan Dĩ Đồng bị Mộc Dao nắm cằm, tay vẫn ôm chặt lấy bụng, giữa hai người như có tiếng băng vỡ, vô cùng lạnh lẽo, vỡ ra từng chút từng chút. Quan Dĩ Đồng bị Mộc Dao nắm cằm tới đau đớn, nhưng không lêu lên, chỉ khinh bỉ nói, "Tôi tức giận làm gì, tôi cũng không là gì của chị, chị lên giường với người phụ nữ khác không tới lượt tôi tức giận, chỉ là không quen vẻ dung tục từ sáng tới tối của Tống Khả mà thôi." Quan Dĩ Đồng nói ra từng khí, hơi nóng từ hơi thở trong miệng phả lên ngón tay của Mộc Dao, có chút ngứa, cơn ngứa trong lòng vô cùng khó chịu, đột nhiên bàn tay đau đớn, người phụ nữ chết tiệt này lại dám há miệng cắn tay cô, Mộc Dao đau đớn một phen, nhưng không giãy ra được, càng giãy càng đau, hai ngón tay bị Quan Dĩ Đồng sống chết cắn chặt.
"Mẹ kiếp! Con mẹ nó! Em buông ra cho tôi!" Mộc Dao không nhịn được mắng.
Trong lòng Quan Dĩ Đồng ngập tràn biểu cảm lẳng lơ trên mặt của Tống Khả ban nãy, cô ấy biết cơn giận này từ đâu tới, nhưng không chịu thừa nhận, Quan Dĩ Đồng như tên biếи ŧɦái nhả răng ra, nhưng vẫn không buông tay Mộc Dao, "Chị dùng hai ngón tay này chơi cô ta sao? Cô ta cũng liếm chị như thế?" Nói xong Quan Dĩ Đồng lại liếm lên ngón tay Mộc Dao, chính là chỗ vừa bị cô ấy cắn, Mộc Dao bị cắn tới đau, lại bị liếm như thế, ngón tay chầm chậm run rẩy, một tay cô ôm lấy eo Quan Dĩ Đồng, đẩy cô ấy vào trong buồng, cài chốt, tức giận không thể khống chế nhìn Quan Dĩ Đồng, cô không thể để người phụ nữ tiếp tục nổi điên được nữa.
"Chị khóa cửa làm gì?" Quan Dĩ Đồng bị Mộc Dao đẩy ngồi lên bồn cầu.
"Em nghĩ sao?" Mộc Dao còn chưa nói xong, đã nghiêng người, một tay nắm lấy cằm Quan Dĩ Đồng hôn xuống, nụ hôn này, mang theo hận, mang theo sự không cam tâm, mang theo cả ảo não phiền lòng không thể hình dung, cho nên nụ hôn này chẳng hề lãng mạn, chẳng hề dịu dàng, không phải Quan Dĩ Đồng chưa từng nếm thử, bản sẽ không thích bất kì ai, chẳng qua Mộc Dao chỉ là bạn giường thích hợp ở chung trong suốt mấy năm qua của bản thân, chỉ thế mà thôi, làm sao cô ấy có tư cách để người ta chỉ lên giường với một mình mình? Không có nhiều lí trí, không có nhiều lí lẽ như thế, chỉ là trong lòng cô ấy không thoải mái, Quan Dĩ Đồng ngậm chặt hàm, không cho Mộc Dao xâm nhập, trong lòng Mộc Dao nhịn tới sốt ruột, hai người giương nanh bạt kiếm, một phen chống cự, hai tay Quan Dĩ Đồng chống lên bồn cầu, kiềm chế không ôm lấy Mộc Dao, nhưng rốt cuộc thể lực không đủ, bị Mộc Dao cạy khớp hàm, cứ như thế gò ép chạm vào nhau, Mộc Dao xồng xộc trực tiếp, không có lấy một chút dịu dàng, cô dùng lực, giống như muốn hút lấy Quan Dĩ Đồng, một nụ hôn kì quái như thế, mãi không buông ra, dường như muốn hôn tới ngừng thở, tư thế đó, suy cho cùng bất lợi với Quan Dĩ Đồng, trọng tâm của cô ấy không vững, không thể không đưa một tay ra nắm chặt lấy vạt áo của Mộc Dao, Mộc Dao trở nên hung hăng, nhẫn nhịn nhiều ngày sắp thành công lại thành công cốc, cô như con thú dữ bị thả ra, một tay luồn vào áo Quan Dĩ Đồng, xoa nắn, nghiền nát, ước gì có thể bóp chết cơ thể đó, Quan Dĩ Đồng bị đau, cắn chặt lấy môi dưới của Mộc Dao, dạ dày của Quan Dĩ Đồng lại co thắt, không biết vì rượu đã uống tối nay hay vì bị Mộc Dao giận dỗi, "Lâu rồi không ngủ, khẩu vị của chị cũng thay đổi rồi, thích kíƈɦ ŧɦíƈɦ như thế rồi à."
Mộc Dao bị Quan Dĩ Đồng cắn môi, răng môi tách nhau mắng lên, "Đúng, lâu rồi không ngủ, hiện tại em giống như biến thành con chó, thích cắn người." Mộc Dao vừa nói vừa đưa tay vào trong quần Quan Dĩ Đồng, Quan Dĩ Đồng đã ướt, người phụ nữ, chỗ nóng ấm kia đã ướŧ áŧ, Quan Dĩ Đồng không thể không buông môi Mộc Dao ra, kẹp chặt lấy tay Mộc Dao, dạ dày của cô ấy đau tới mức liên tục đổ mồ hôi lạnh, Mộc Dao chú ý tới sự khác thường của Quan Dĩ Đồng, nhưng không hỏi, chỉ cảm thấy người phụ nữ trước mặt đang run lên, một tay Mộc Dao bị kẹp lại, không tiện cử động, rất lâu sau, mới hỏi, "Em sao thế?"
"Tôi làm sao?" Sắc mặt Quan Dĩ Đồng trắng bệch, ôm lấy bụng, "Chị nói tôi làm sao? Muốn tôi trả lời chị thế nào? Được chị làm tới sướng? Muốn sao?"
Mộc Dao thấy mồ hôi lạnh túa ra trên trán Quan Dĩ Đồng ngày càng nhiều, cũng không có thời gian tiếp tục kéo đẩy với cô ấy, liền rút tay ra khỏi chân Quan Dĩ Đồng, "Có phải lại đau dạ dày rồi không?"
"Đúng thế, đau chết rồi, chị quản sao?" Quan Dĩ Đồng ngẩng đầu, dựa về phía sau, cô ấy đã đau tới không còn sức.
"Quản cái em gái em, tự tìm cái chết, lúc vừa tới đã nhìn thấy em uống cả ly rượu." Mộc Dao nói xong liền đứng dậy, mở cửa rời đi, đi được ba bước lại dừng lại, sao không động đậy chứ, giống như thạch cao, rất lâu sau, lúc này mới quay đầu, quay đầu liền phát hiện Quan Dĩ Đồng đã ngã ra sàn, "Mẹ kiếp." Mộc Dao vội vàng tiến lên phía trước đỡ Quan Dĩ Đồng dậy, chỉnh trang quần áo cho cô ấy, "Có mang thuốc giảm đau không?"
Quan Dĩ Đồng mềm nhũn trong lòng Mộc Dao, lắc đầu, vô lực nói: "Không biết."
"Không biết, cả ngày em không biết gì cả? Con mẹ nó chỉ biết uống rượu, sao em không uống cho chết đi." Mộc Dao vừa nóng lòng đỡ Quan Dĩ Đồng dậy, vừa mắng. Người trong quán bar nhanh chóng quây lại, "Đừng nhìn nữa, lấy túi xách của cô ấy lại đây, cảm ơn." Một tay Mộc Dao đỡ Quan Dĩ Đồng, một tay xoa bụng cho cô ấy.
Mọi người đứng xem lấy túi xách của Quan Dĩ Đồng tới, Mộc Dao lục đi lục lại, trong chiếc túi xách kia không có bất kì thuốc gì, "Đúng là tạo nghiệp mà."
Lúc này Chung Hiểu Âu và Cố Minh chạy tới, "Sao thế?"
"Lại đau dạ dày rồi, không mang thuốc." Đương nhiên Mộc Dao không nói chuyện xảy ra trong nhà vệ sinh ban nãy, "Tôi đưa em ấy tới bệnh viện."
"Trong túi em có thuốc." Chung Hiểu Âu vội nói, cô thường chuẩn bị một ít thuốc dạ dày trong túi, đó là thuốc chuẩn bị cho phó tổng Cố, đương nhiên hiện tại rất ít khi Cố Minh phải uống thuốc dạ dày, nhưng may mà cẩn tắc vô áy náy, Quan Dĩ Đồng nằm trên vai Mộc Dao, Chung Hiểu Âu đưa thuốc dạ dày tới, Cố Minh lấy nước trắng, uống xuống xong, một lúc lâu sau Quan Dĩ Đồng vẫn không động đậy.