Nhật Ký Báo Thù

Chương 52




Nhìn ánh mắt tò mò của cô, Phó Hoài Minh mỉm cười: "Em cũng biết nhà họ Phó kinh doanh bất động sản."

"Vâng"

Phó Hoài Minh nhẹ nhàng trả lời: "Nghề kinh doanh bất động sản này luôn tránh không được quan hệ với xã hội đen. Trên thương trường, đại gia ở chung một chỗ phải có can đảm."

Diệp Thiên Tuyết nghe anh nói như vậy, không nhịn được hơi nghi ngờ. Nhìn ánh mắt bình tĩnh chắc chắn của Phó Hoài Minh, dường như đó chính là sự thật, khiến cô tạm thời tin tưởng đây là sự thật.

Phó Hoài Minh biết cô không phải hoàn toàn tin tưởng, nhưng anh giả vờ không biết, làm như lời anh mới vừa nói với Diệp Thiên Tuyết là sự thật.

Hai người vì vấn đề này mà im lặng một lúc, Diệp Thiên Tuyết khẽ mỉm cười: "Thôi, chuyện này. . . . . . Chỉ cần anh vẫn là anh họ của em là được rồi."

Phó Hoài Minh cười híp mắt, đi tới sờ đầu cô: "Đứa bé ngoan không cần nghĩ quá nhiều chuyện, một cô gái phải được lớn lên trong sự nuông chiều mới tốt."

Diệp Thiên Tuyết cố ý liếc mắt nhìn anh: "Nuông chiều? Anh xác định là em được nuông chiều sao?"

Phó Hoài Minh nghẹn lời, vò tóc Diệp Thiên Tuyết rối lên để trả thù.

Sau khi nói thông suốt chuyện này xong, Diệp Thiên Tuyết mới hỏi Phó Hoài Minh làm chuyện kia thế nào rồi. Trước đây, cô vẫn lảng tránh chuyện này. Phó Hoài Minh cười dịu dàng: "Ừ, tạm được. Coi như tìm được bóng dáng, mấy ngày nay xác định là được."

Phó Hoài Minh nói: "Mấy ngày này em đi ra ngoài phải cẩn thận, tốt nhất nên chia cửa ra mà đi. Anh sợ ông ta chó cùng rứt dậu."

Diệp Thiên Tuyết gật đầu thật mạnh: "Được, em vẫn rất quan tâm mạng nhỏ của em. Chẳng qua cha em. . . . . ."

"Cha em. . . . . ." Phó Hoài Minh im lặng một lúc, "Tiểu Tuyết, thật ra ông ấy rất tốt với em, em vẫn muốn gọi ông ấy lạnh nhạt như vậy sao?"

Diệp Thiên Tuyết không trả lời, chỉ trừng mắt nhìn.

Phó Hoài Minh nhìn thấy mà bật cười: "Sao em giống con nít quá vậy. Dượng ra ngoài đều có người đi theo, đừng lo."

Diệp Thiên Tuyết im lặng gật đầu. Phó Hoài Minh buồn cười nhìn cô, lại lần nữa vò rối tóc của cô.

Bởi vì Diệp Thiên Tuyết kiên trì nên mỗi ngày Phó Hoài Minh đều gọi một cuộc điện thoại nói tiến triển của sự việc với Diệp Thiên Tuyết. Diệp Thiên Tuyết cũng nhận được tin tức từ Thi Yến Hàn, để trong lòng cô biết rõ ngọn nguồn.

Dường như người kia vẫn ẩn núp rất xảo quyệt, nhưng vô luận đi qua nơi nào đều sẽ để lại dấu vết, dần dần người của hai phe cũng bắt được hành tung của ông ta, không gian hoạt động nhỏ đi rất nhiều.

Đến lúc này, Diệp Thiên Tuyết mới yên lòng.

Cô bắt đầu nghiêm túc học bài, nhờ giáo viên giảng dạy, chuẩn bị sang năm thi vào trường cao đẳng.

Trước khi thi giữa kỳ, lúc vừa mới bước vào trường thi cô nhận được tin tức, cấp dưới của anh Hùng bắt được người kia đang hấp hối. Cô yên tâm tắt điện thoại, sau đó bắt đầu thi.

Chờ đến lúc thi xong đi ra ngoài thì thấy Ngụy Vũ và Vương Kỳ Ngọc tới lôi kéo cô đi chơi giống như ngày trước, cô chậm rãi mở điện thoại ra, lập tức nhận được điện thoại của Phó Hoài Minh: "Anh nghĩ em đã đi ra."

Diệp Thiên Tuyết cười híp mắt: "Dạ, em đã thi xong. Có phải anh họ có chuyện gì muốn nói cho em biết phải không?"

Quả nhiên, Phó Hoài Minh nói không còn nguy hiểm để cô yên tâm, liền cúp điện thoại.

Ngẩng đầu nhìn ánh mắt kinh ngạc của Vương Kỳ Ngọc, cô cười híp mắt hỏi: "Làm sao vậy?"

Vương Kỳ Ngọc than thở, kéo tay cô: "Ba mình nói, những ngày này không yên bình, hóa ra là ám chỉ việc này." Diệp Thiên Tuyết vẫn cười híp mắt: "Bây giờ yên bình rồi."

Vương Kỳ Ngọc khẽ mỉm cười: "Không liên quan quá lớn với mình, chẳng qua cậu phải biết cậu đang làm gì là được."

"Ừ, tớ biết rồi." Diệp Thiên Tuyết trả lời rất nhanh, nhìn ánh mắt ngày càng ấm áp của Vương Kỳ Ngọc.

Ngụy Vũ theo sát phía sau hai người, hậm hực vì bị quên đi, nghe hai người nói chuyện câu được câu mất, không nhịn được chán nản.

Vương Kỳ Ngọc thỉnh thoảng nhìn qua thấy được, trong lòng buồn cười, đồng thời nổi lên tâm tư trêu đùa, lôi kéo Diệp Thiên Tuyết không buông tay, hỏi: "Cậu thật sự chuẩn bị sang năm đi thi sao?"

Diệp Thiên Tuyết trả lời: "Đúng vậy. Luôn luôn cố gắng trong lòng mới cảm thấy yên tâm."

"Vì sao? Thật ra không cần phải…" Vương Kỳ Ngọc hơi khó hiểu, vì vậy mượn cơ hội này để hỏi.

Diệp Thiên Tuyết trả lời giống như không để ý chút nào: "Bởi vì muốn chứng minh mình không phải là người vô dụng."

"Cậu vốn không phải là người vô dụng." Vương Kỳ Ngọc nhíu mày, không hiểu nhìn cô.

Diệp Thiên Tuyết cười nhẹ: "Tớ đã từng cảm thấy như vậy."

Cuộc nói chuyện này cuối cùng cũng không giải quyết được gì, Diệp Thiên Tuyết không có cách nào để Vương Kỳ Ngọc hiểu được tâm tình của cô, giống như cô cũng không có cách nào hiểu được vì sao Vương Kỳ Ngọc hăng hái khi nhìn thấy Tô Vũ.

Ngụy Vũ thấy Vương Kỳ Ngọc rốt cuộc cũng đi, thở phào nhẹ nhõm, vỗ ngực: "Tớ và cậu cùng nhau thi đỗ."

Diệp Thiên Tuyết quay mặt lại cười với cậu khiến cậu gần như mất hồn: "Được, cùng nhau thi đỗ."

Lời hứa hẹn vừa nói ra khiến đầu óc của Ngụy Vũ mơ màng.

Lần này cậu không cần tận lực giảm cân, tháng 12 lúc đi ghi tên, chụp hình, người nọ cầm CMND của cậu, nhìn hình của cậu nửa ngày, thật sự không thể tin được người gầy gò trong hình bây giờ là chàng trai hơi mập này.

Ngụy Vũ nhìn ánh mắt này có chút thẹn quá thành giận nói một tiếng, người nọ cười ha hả rồi chụp hình cho cậu.

Diệp Thiên Tuyết lấy chuyện này trêu chọc khiến Ngụy Vũ hơi tức giận.

"Một chuyện nhỏ như vậy nói rõ hình tượng của cậu thay đổi thành công, vì vậy đừng tức giận." Nghe Diệp Thiên Tuyết nói nhẹ nhàng như vậy, Ngụy Vũ ngay cả hơi sức để tức giận cũng không có.

Bởi vì dùng hết sức để chạy đến cái mục tiêu kia, vì vậy mấy ngày nay Diệp Thiên Tuyết học hành rất chăm chỉ. Diệp Hâm Thành nhìn thấy cằm của con gái nhọn hơn, trong lòng hơi sợ: "Tiểu Tuyết, đừng liều mạng quá, cho dù thi rớt thì vẫn còn sang năm."

Diệp Thiên Tuyết cười lắc đầu: "Con nghĩ muốn chứng minh bản thân mình mà thôi."

Cô im lặng, cười nhìn sang. Diệp Hâm Thành chợt cảm thấy, hình như chính mình trở lại thời gian trước đây, nhìn thấy khuôn mặt ngây thơ và quật cường của Cố Trường Ninh.

Ông không nhịn được mềm lòng, giơ tay lên sờ đầu Diệp Thiên Tuyết: "Đương nhiên có thể chứng minh mình, nhưng cũng phải chú ý thân thể."

Diệp Thiên Tuyết cười gật đầu: "Dạ, con biết rồi."

Lúc có mục tiêu, thời gian luôn trôi qua rất nhanh.

Hình như ngày hôm qua vẫn còn lễ mừng năm mới, ăn mừng sinh nhật của Tiểu Bao Tử nhà Cố Trường Khanh, chớp mắt đã là đầu tháng sáu, thi tốt nghiệp trung học đã gần kề.

Diệp Thiên Tuyết nghe chủ nhiệm lớp ở trên bục giảng nói lải nhải, đáy lòng cảm khái.

Ánh sáng ngoài cửa sổ mang lại cảm giác trong suốt riêng biệt của tháng năm, lúc chiếu vào khiến tâm của mỗi người cũng sáng rỡ hẳn lên.

". . . . . . Không được phép có bất kỳ sai lầm nào." Chủ nhiệm lớp nói xong, vỗ vỗ tay: "Được rồi, mấy ngày nay mọi người trở về nghỉ ngơi một chút, đến lúc đó chuẩn bị cho tốt để đi thi tốt nghiệp trung học. Bạn nào ở xa thì ghi tên lại cho cô, tới lúc đó trường sẽ có xe đưa đón."

Diệp Thiên Tuyết và những người khác cúi đầu chào chủ nhiệm lớp, đang chuẩn bị đi ra ngoài đã bị gọi lại.

"Học sinh Diệp, em mới vào học được nửa khóa, giờ lên lớp cũng rất ít, cùng những người khác không phải rất quen thuộc. Trước đây tất cả mọi người tụ tập lại một chỗ nhắc nhở lẫn nhau không được quên này kia, học sinh Diệp phải dựa vào chính mình rồi." Chủ nhiệm lớp nói rất trực tiếp, khiến Diệp Thiên Tuyết hơi kinh ngạc, "Lúc đến cuộc thi, học sinh Diệp chú ý nhiều một chút, ví dụ như không được quên thời gian thi là vào lúc nào. Có lúc cô bận rộn nên không thể chú ý nhiều."

Diệp Thiên Tuyết cong cong khóe mắt, cảm ơn lời nhắc nhở của chủ nhiệm lớp.

Chủ nhiệm lớp nhìn dáng vẻ vâng lời của cô, cười hì hì vỗ tay: "Được rồi, về đi, mấy ngày nay nghỉ ngơi thật tốt."

Diệp Hâm Thành khá coi trọng việc Diệp Thiên Tuyết thi tốt nghiệp trung học, đặc biệt từ công ty trở lại, dự định mấy ngày này ở cùng với cô.

Diệp Thiên Tuyết cười khanh khách: "Cha, chẳng qua thi tốt nghiệp trung học mà thôi, không cần phải. . . . . ."

Diệp Hâm Thành trợn mắt: "Cái gì mà chẳng qua thi tốt nghiệp trung học mà thôi. Mặc dù nhà chúng ta thật sự không lo lắng thi rớt, nhưng dù sao cũng là con chứng minh thành tích của mình, con không thể xem nhẹ như vậy."

Diệp Thiên Tuyết tức cười, cười lắc đầu: "Được rồi, cha nói phải."

Mặc cho Diệp Hâm Thành ân cần với cô, đáy lòng chẳng có chút gợn sóng nào.

Thời gian vài ngày chớp mắt đã qua, cho đến khi vào thi tốt nghiệp trung học, đi ra nhìn thấy cả nhà dì, Phó Hoài Minh và Tô Hòa cũng đứng ở đó đợi mình, Diệp Thiên Tuyết có cảm giác hoảng hốt.

"Sao lại ngơ ngác thế này, chưa thi mà thấy ngu rồi." Phó Hoài Minh cười gõ đầu cô.

Trương Cẩm Văn bật cười: "Hoài Minh không nên luôn bắt nạt Tiểu Tuyết." Nói xong, kéo cô đến bên cạnh mình, "Nếu bị gõ ngu, coi chừng dì Hai đuổi giết cậu."

Diệp Thiên Tuyết trở lại bình thường, bất mãn phình mặt: "Dượng út, cháu đâu có ngốc như dượng nói chứ."

Một nhóm người đều nở nụ cười.

Không ai hỏi cô thi như thế nào, dường như rất có lòng tin với cô. Diệp Thiên Tuyết biết bọn họ không muốn tạo áp lực cho mình, không khỏi trong lòng ấm áp.

Tầm mắt nhìn một vòng, cô hơi mê mang: "Cha đâu? Trước khi thi không phải cha nói là chờ con sao?"

Trương Cẩm Văn nói rất nhanh: "Công ty xảy ra chuyện, ông đi xử lý, buổi tối sẽ trở lại."

Diệp Thiên Tuyết gật đầu.

Đoàn người đang nói chuyện, Ngụy Vũ chán nản đi tới, ủ rũ cúi đầu: "Ai, Tiểu Tuyết, cậu thi thế nào rồi? Tớ cảm giác hơi lo lắng."

Phó Hoài Minh nhíu mày: "Tiểu Bàn, em cũng sẽ cảm thấy lo lắng sao?" Ngụy Vũ ngẩng đầu, thật sự là ủ rũ cúi đầu: "Cảm thấy không tốt lắm."

Diệp Thiên Tuyết không nhịn được an ủi: "Không có việc gì, cho dù thi không được thì còn sang năm mà."

Ngụy Vũ chớp mắt: "Nhưng tớ muốn cùng vào đại học với cậu."

Tô Hòa ở bên cạnh bật cười, hỏi Diệp Thiên Tuyết: "Có phải tên nhóc đó thích em đúng không?"

Diệp Thiên Tuyết thoải mái gật đầu: "Phải, vì vậy em hơi làm khó." Tô Hòa thân mật sờ tóc của cô: "Đều là trẻ con, làm khó cái gì. Lúc nên tự do mà đã nghĩ nhiều như vậy, sau này nên làm cái gì bây giờ?"

Diệp Thiên Tuyết khẽ mỉm cười, cũng không trả lời.

Ngụy Vũ ở bên kia nói hai câu, liền vẫy tay chào tạm biệt, quay về bên cạnh người thân của mình. Diệp Thiên Tuyết nhìn cậu đi xa, nghe thấy giọng nói không có ý tốt của Phó Hoài Mình: "Anh nghĩ, có phải có một số việc nên tạo điều kiện cho người kia không?"

Tô Hòa ở bên cạnh cười ngày càng càn rỡ hơn.