Nhật Ký Báo Thù

Chương 5




Liễu Phỉ Phỉ cuối cùng cũng trở lại tiểu khu mình cùng Liêu Đan Văn ở, lúc đó đã hơn mười hai giờ đêm.

Sau khi vào nhà, không bật đèn, cô ta bước nhanh đến phía trước cửa sổ xốc rèm cửa sổ lên nhìn ra, thiếu niên vừa mới đưa cô ta về đã không thấy bóng dáng, làm cho đáy lòng ngọt ngào của cô ta pha lẫn mất mát, ngược lại không biết đó là cảm giác gì.

Nhẹ chân nhẹ tay đi được vài bước, chuẩn bị trở lại phòng mình, đèn phòng khách bỗng nhiên sáng.

Liễu Đan Văn ngồi ở trên sô pha phòng khách, đôi mắt lạnh như băng.

Liễu Phỉ Phỉ hoảng sợ, vỗ vỗ ngực, bình tĩnh lại mới thấp giọng oán giận: "Mẹ, bỗng nhiên bật đèn làm gì, làm con sợ muốn chết."

"Con vừa nhìn cái gì?" Liễu Đan Văn bình tĩnh hỏi, mang theo thất vọng không dễ phát hiện.

"Tằng Hàm đưa con trở về, con xem anh ấy đã đi chưa."

Liễu Phỉ Phỉ nói xong, bỗng nhiên chau mày, "Đúng rồi, mẹ, nếu con muốn cùng đi với anh ấy, mẹ phản đối không?"

Liễu Đan Văn yên lặng nhìn con gái của mình, mười sáu tuổi, lúc này xinh đẹp như một đóa hoa. Bà thở dài thật sâu, ẩn giấu trong đó sự mệt mỏi: "Nếu mẹ gả cho Diệp Hâm Thành, con mới có cơ hội."

Bà chăm chú nhìn Liễu Phỉ Phỉ ánh mắt giống như nhìn bản sao của chính mình, mười mấy năm trước.

"Nếu không, không môn đăng hộ đối, chưa nói Từng gia có đồng ý hay không, mẹ trước hết không đồng ý."

"Vì sao? Mẹ chỉ lo cho chính mình, không quan tâm đến cảm nhận của con." Ánh mắt lên án của Liễu Phỉ Phỉ làm trái tim của Liễu Đan Văn rất đau đớn, bà trả lời cứng rắn: "Con chỉ cần biết mẹ là vì muốn tốt cho con. Bây giờ, nhanh đi tắm rồi đi ngủ. Sau này, tuyệt đối không cho phép con cùng cậu ta đi ra ngoài trễ như vậy mới về."

Liễu Phỉ Phỉ căm giận bất bình chạy vào phòng mình, Liễu Đan Văn đứng dậy, rất phiền lòng.

Con gái không nghe lời cũng không quan trọng, bà phiền lòng có nguyên nhân khác.

Bà vẫn nghĩ đến, mình vì Diệp Hâm Thành mà trả giá nhiều như vậy, hiện tại thu hoạch quả ngọt, là đương nhiên.

Nhưng, vợ trước của ông ta đã chết lâu như vậy, ánh mắt của ông ta đã bắt đầu để ý đến những cô gái trẻ, đối với mình cũng có phần miễn cưỡng.

Có lẽ có một ngày, ông ta sẽ không chút khách khí vứt bỏ mình.

Vừa nghĩ đến khả năng này, ánh mắt Liễu Đan Văn liền trở nên hung ác.

Tuyệt đối không cho phép khả năng này xảy ra, vị trí bên người Diệp Hâm Thành, bà từng vì hạnh phúc trong tương lai mà tặng cho Cố Trường Trữ, hiện tại, bà tuyệt đối không cho phép người phụ nữ khác ngồi vào vị trí đó.

Lấy tay xoa bụng, bà khẽ nhíu mày.

Có lẽ, chính mình có thể có một quyết định khác.

Lúc này Diệp Thiên Tuyết, đang nằm trên giường, mở to đôi mắt thấy trong bóng đêm hiện ra trần nhà xám trắng, như thế nào cũng ngủ không được.

Từ khi trọng sinh cho đến bây giờ, cô cuối cùng cũng có thời gian sắp xếp lại suy nghĩ của mình, suy nghĩ xem cuối cùng mình muốn làm gì.

Cô trở người, kim đồng hồ báo thức ở đầu giường tỏa ra ánh sáng mờ mờ.

Trùng sinh, chính là không để xảy ra chuyện gì tiếc nuối.

Như vậy, nhất định phải làm cho những kẻ kia bị trừng phạt, phải bị trừng phạt thích đáng, cảm giác không cam lòng từng trải qua, sẽ không xuất hiện nữa.

Cô mỉm cười thê lương. Nếu muốn cho mình không tiếc nuối bất cứ chuyện gì, thì phải thay đổi mọi chuyện.

Hôn lễ của Liễu Đan Văn, cái chết của dì, việc Diệp Hâm Thành nắm trong tay toàn bộ công ty, tất cả những chuyện này, sẽ không xảy ra nữa.

Ngồi trong phòng học, Diệp Thiên Tuyết cảm thấy sách giáo khoa đối với mình mà nói giống như thiên thư.

Năm đó chính mình không có dốc lòng học tập, mười năm sau, một chút kiến thức đã học qua cũng không biết đã quăng ở chỗ nào.

Có lẽ, vì không phải tiếc nuối nữa, mình cũng nên thật sự học tập một chút?

Đang đan tay vào nhau suy nghĩ chuyện này, có người chọc chọc cánh tay cô: "Này, ngày hôm qua các cậu đi chơi ở đâu? Mình nhìn thấy một chuyện"

Diệp Thiên Tuyết hoàn hồn, người ngồi bên cạnh cô đã đổi đến ngồi phía sau cô, mà người ban đầu ngồi phía sau cô giờ lại ngồi bên cạnh cô. Một nữ sinh nhìn qua có chút quen mắt cười tủm tỉm nhìn cô: "Cậu có muốn biết không?"

Suy nghĩ một lúc mới nhớ ra người này tên Bối Nhị, Diệp Thiên Tuyết miễn cưỡng trả lời: "Cậu muốn nói thì nói."

Người này từng là "Bạn tốt" nhất của mình, cuối cùng lại trở thành người hầu trung thành nhất của Liễu Phỉ Phỉ.

"Mình ngày hôm qua nhìn đến Tằng Hàm cùng một cô gái vào khách sạn, mình đi tới quầy tiếp tân hỏi, bọn họ đi thuê phòng." Bối Nhị dán vào lỗ tai Diệp Thiên Tuyết nói, kiệt lực muốn gợi lên hứng thú của cô.

Diệp Thiên Tuyết trong lòng biết rõ ràng, mỉm cười nói: "Tằng Hàm cũng đến tuổi rồi, chuyện này cũng đâu có gì." Bối Nhị kinh ngạc trừng lớn mắt. "Cậu không phải thích cậu ta sao?" Cô ta thốt ra.

Tựa tiếu phi tiếu liếc mắt lườm cô ta một cái, Diệp Thiên Tuyết đứng lên, sắp xếp những thứ trên bàn học, thướt tha đi ra ngoài: "Thích mà thôi, cũng không phải không thể không có cậu ta." Bối Nhị giống như thấy người ngoài hành tinh, thấy cô đi đến cửa phòng học mới lo lắng hô to một tiếng: "Cậu đi đâu? Tiếp theo là giờ của chủ nhiệm!" Diệp Thiên Tuyết vô vị đưa lưng về phía cô ta phất phất tay.

Cô chuẩn bị đi bệnh viện làm cho mình một giấy khám sức khỏe, chứng minh mình không khỏe cần về nhà tĩnh dưỡng một thời gian.

Hiện tại cô tiếp tục ở lại trường học, cũng chỉ lãng phí thời gian mà thôi. Nền móng hết sức yếu kém, chỉ bằng cố gắng của mình mà muốn tiến độ, không khác gì chuyện viễn vông.

Thuận lợi rời khỏi Giáo Học Lâu, một đám học sinh nói nói cười cười đi đến, nhìn bộ dạng dường như mới học thể dục xong."Tiểu Tuyết, cậu đi đâu vậy?"

Phía trước có người kêu lên, đi đến chắn trước mặt cô.

Là Tằng Hàm.

Diệp Thiên Tuyết dừng lại, ngẩng đầu nhìn cậu ta.

Một thiếu niên như vậy, cũng coi như có gương mặt anh tuấn, trong nhà lại có tiền, tính cách cũng thân thiện, cũng đủ trở thành vương tử trong mắt rất nhiều người. Nhìn ánh mắt của các cô gái xung quanh là biết

Diệp Thiên Tuyết mỉm cười với cậu ta: "Đi bệnh viện."

"Cậu bị bệnh sao?" Tằng Hàm thân thiết hỏi, định chạm vào trán của cô, bị cô lách người tránh được.

"Cũng không phải cảm mạo phát sốt, chỉ thấy trong người thế nào ấy." Cô nói như vậy, rồi vẫy tay chuẩn bị rời đi, "Cậu đi học đi."

Tằng Hàm ngạc nhiên nhìn bóng dáng của cô rời đi, có chút mê hoặc nói không nên lời.

Cô, dường như có cái gì đó không giống trước đây?

Một chút khác thường nói không nên lời đó, ngược lại làm cho cậu ta đặc biệt để bụng. Còn đứng tại đó do dự xem có nên chạy lại hỏi cho rõ ràng hay không, bóng dáng của cô đã biến mất.

Tằng Hàm đành phải xoay người trở về, nghĩ khi nào thì đi thăm cô.

Cố Trường Khanh đang nói chuyện với người đến tiếp nhận công tác thay mình, quầy tiếp tân gọi điện thoại lên nói Diệp Thiên Tuyết đang đợi bà. Bà rất kinh ngạc, tốc độ bàn giao công việc nhanh hơn, sau đó vội vàng đi xuống lầu, đến phòng khách tìm Diệp Thiên Tuyết.

"Sao cháu lại tới đây?"

"Cháu nhớ dì." Diệp Thiên Tuyết lộ ra khuôn mặt hồn nhiên tươi cười, lại nhẹ nhàng ôm lấy bà.

Cố Trường Khanh buồn cười vỗ vỗ đầu cô, "Đi ăn cơm chiều cùng dì?"

Hai người ở nhà ăn gọi đồ ăn, Diệp Thiên Tuyết thuận miệng hỏi dượng đi đâu. Cố Trường Khanh dịu dàng trả lời: "Dượng đi giúp dì liên hệ với bệnh viện Hongkong."

Đáy lòng Diệp Thiên Tuyết vui sướng giống như nước suối cuồn cuộn chảy ra, làm cho cô nói chuyện cũng hân hoan nhảy nhót: "Quyết định rồi sao?"

Cố Trường Khanh tư thái tao nhã vén tóc ra phía sau tai, tươi cười dịu dàng: "Đúng vậy. Dì đã đem công việc ở công ty bàn giao rồi. Qua một thời gian nữa sẽ đi Hongkong."

Diệp Thiên Tuyết hoan hô một tiếng: "Lúc trở về nhớ mua quà cho cháu."

"Cháu đúng là…!" Lấy ngón tay dí dí trên mũi cô, giọng nói của Cố Trường Khanh cũng là dịu dàng mà cưng chiều.

Cười hì hì, đáy lòng Diệp Thiên Tuyết hưng phấn hoàn toàn không phải vì sẽ nhận được quà. Nếu như đi Hongkong, có thể tránh được việc dì chết sớm, như vậy, dù như thế nào cô cũng muốn thúc đẩy.

Ăn được một nửa, Cố Trường Khanh mới hỏi lý do cô đến đây.

"Dì, có thể giúp cháu tìm một gia sư được không?" Diệp Thiên Tuyết nuốt một miếng thức ăn, lại uống một hớp nước, mới nói.

"Tại sao bỗng nhiên lại hăng hái như vậy?" Cố Trường Khanh đồng ý, thuận miệng hỏi, lại kinh ngạc khi nhìn thấy người ngồi đối diện mình cảm xúc bỗng nhiên chùng xuống.

"Bởi vì, không hăng hái không được." Cuối cùng, Diệp Thiên Tuyết trả lời như vậy, tươi cười buồn bã, giống như trải qua tang thương.

Cố Trường Khanh trong lòng đau xót, khuôn mặt đối diện kia, tương tự như khuôn mặt của chị gái đã mất sớm của mình...

"Được, cháu muốn gia sư như thế nào?" Cuối cùng, bà dịu dàng hỏi, trỗi dậy cảm giác thương tiếc đối với Diệp Thiên Tuyết. Đứa nhỏ này, đã không có mẹ, cha cho dù quan tâm, cũng luôn thiếu một cái gì đó.

"Trước tiên giúp cháu nắm vững căn bản đã..." Diệp Thiên Tuyết ủ rũ, "Nền tảng của cháu, thật sự có chút yếu kém."

Cô gái mười sáu tuổi, ngay cả bộ dạng ủ rũ cũng vô cùng xinh đẹp. Cố Trường Khanh bật cười.

Tuy rằng thuyết phục Cố Trường Khanh đồng ý làm giả giấy khám bệnh giúp cô cùng với việc giấu diếm Diệp Hâm Thành có chút khó khăn, nhưng chỉ cần chịu làm nũng, cuối cùng cũng đạt được mục đích.

Diệp Thiên Tuyết ngồi ở trong xe đi về nhà, càng tới gần căn nhà, trong lòng lại càng ủ dột.

Nếu không nhớ nhầm, ngày mai, là một ngày quan trọng...

Vào cửa, có người đi lại cầm áo khoác giúp cô, đồng thời nói Diệp Hâm Thành có việc tìm cô.

Diệp Thiên Tuyết lên lầu gõ của thư phòng, nghe được tiếng đáp lại từ bên trong mới mở cửa đi vào, ngồi xuống đối diện Diệp Hâm Thành, ngẩng đầu nhìn ông.

Công bằng mà nói, Diệp Hâm Thành là một người đàn ông có ngoại hình tương đối xuất sắc, cho dù không nói ra thân phận của ông, cứ như vậy đi trên đường, cũng có không ít người quay lại nhìn ông.

Diệp Thiên Tuyết nghĩ, nếu không phải như vậy, người mẹ Cố Trường Trữ của mình năm đó cũng sẽ không coi trọng ông.

Ông đang viết cái gì đó, sau khi viết xong, mới ngẩng đầu đối với Diệp Thiên Tuyết cười xin lỗi: "Tiểu Tuyết đến đây... Vừa viết báo cáo công tác."

Hai người nói chuyện linh tinh được một lúc, ông dường như vô tình nhắc tới: "Tiểu Tuyết, theo con, cho dì Liễu vào nhà chúng ta thì thế nào?"

Diệp Thiên Tuyết kinh ngạc trừng lớn mắt: "Nhà dì ấy xảy ra chuyện gì sao? Chẳng lẽ không có phòng để ở?" Cô vẫn nhớ rõ năm đó mình không hề cảnh giác liền đồng ý, sau đó dần dần bị sự dịu dàng giả dối ở trong mắt Liễu Đan Văn lừa gạt, đi tin tưởng sự dịu dàng của bà ta.

Diệp Hâm Thành nét mặt cứng đờ. Ông nghĩ rằng con gái sẽ đồng ý hoặc không đồng ý, lại chưa bao giờ nghĩ sẽ bị hỏi lại như vậy.

"Không, không có." Cuối cùng, ông trả lời như vậy.

Diệp Thiên Tuyết lộ ra khuôn mặt tươi cười sáng lạn: "Con nghĩ rằng. Sau này, nếu nhà bà ấy thật sự xảy ra chuyện gì, cha cứ mặc kệ đi, dù sao cũng không thể để bà ấy không có lý do gì mà đến nhà chúng ta ở được."

Làm sao có thể để cho bà dễ dàng đạt được ý nguyện chứ, để cho bà vào ở phòng của mẹ chứ. Trong lòng cô hung tợn nghĩ, tươi cười lại ngọt ngào như trước: "Cha thấy có đúng không?"

Khóe miệng Diệp Hâm Thành run rẩy, sau đó lại thâm ý sâu sắc nhìn cô một cái.

Hai người nhất thời trầm mặc.