Nhật Ký Báo Thù Của Nữ Tổng Tài Trùng Sinh

Chương 94: Cô Giúp Nguyên Cận Mặc Theo Đuổi Vợ






Suy nghĩ một khi đã thoát ra, sẽ khó mà thu về được.

Sau khi lên xe, tất cả suy nghĩ của Khương Chi Chi đều là về cô gái tên là “Ấn Tuyết” kia, cô yên lặng nghĩ ngợi.

Không biết làm sao, bỗng nhiên trong đầu cô thoáng qua một câu mà Nguyên Cận Mặc từng nói qua.

“Tạ Hòa có người mình thích, anh ta bảo chúng ta nghĩ cách giúp anh ta theo đuổi…”
Đột nhiên đáy mắt cô hiện lên một tia sáng!
Có nhiều mẫu câu quen thuộc, không phải là cùng một đạo lý với “Tôi có một người bạn” sao?
Cho nên… Thực ra là chính Nguyên Cận Mặc muốn theo đuổi người khác!
Liên tưởng đến lời Nguyên Thường Tĩnh từng nói, lại xâu chuỗi vô số dấu vết để lại với nhau, Khương Chi Chi cảm thấy mình đã hiểu rõ rồi.

Cô gái tên là “Ấn Tuyết” kia sắp về nước, mà cũng chính giai đoạn này, đột nhiên Nguyên Cận Mặc lại giống như thay đổi thành một người khác vậy.

“Thủ đoạn ngọt ngào” mà mấy ngày nay anh dùng ở trên người cô, sẽ không phải đều là chuẩn bị trước cho Ấn Tuyết đấy chứ?
Chậc chậc.

Hai mươi sáu tuổi mà không biết nên theo đuổi tình yêu như thế nào, Nguyên Cận Mặc, người đàn ông này thật thảm.

Nghĩ vậy, ánh mắt cô nhìn về phía người đàn ông, không tự chủ được có thêm chút thương hại.

Nhận thấy được ánh mắt dò xét ở bên cạnh, người đàn ông khép bảng tài chính trong tay lại, ngẩng đầu lên, chống lại chính là cặp mắt trong suốt mang theo biểu cảm khác thường.

Nguyên Cận Mặc: “…”
Anh ho nhẹ hai tiếng, rũ mắt nhíu mày: “Có phải cô lại suy nghĩ cái gì đúng không?”
“Không có gì, chỉ là đột nhiên muốn biểu lộ cảm xúc thôi.

” Khương Chi Chi thong thả mở miệng, ánh mắt mang theo ý tứ sâu xa: “Có một số việc việc cần phải mạnh dạn chủ động, không nên ngại ngùng, thì mới có thể thành công được.


Lúc trước Nguyên Cận Mặc đã giúp cô không ít việc, hẳn là cô cũng phải có qua có lại.

Nếu Nguyên Cận Mặc được giúp đỡ có thể sớm ôm được người đẹp về, nói không chừng sẽ có thể nhanh chóng kết thúc hợp đồng, sớm ngày được tự do!
Nghĩ đến đây, ánh mắt cô nhìn sang người đàn ông, càng thêm nóng bỏng.

Cố lên nha Nguyên Cận Mặc, gặp được người con gái mình thích thì không nên sợ hãi, cố lên!
Chống lại đôi mắt hoa đào trong sáng long lanh kia, môi mỏng của người đàn ông hơi mím lại, đôi mắt thâm thúy hiện lên một chút tìm tòi nghiên cứu.

Dù là cậu hai nhà họ Nguyên tâm tư kín đáo, giỏi bày mưu nghĩ kế, cũng khó có thể hiểu được suy nghĩ của Khương Chi Chi vào giờ phút này.

Anh mím môi dưới, vẻ mặt lạnh nhạt, hừ lạnh một tiếng: “Hừ.


Xấu hổ không dám thừa nhận à?
Khương Chi Chi quan sát khuôn mặt đang tỏa ra khí lạnh kia của Nguyên Cận Mặc, quyết định ở trong lòng càng thêm kiên định.

Không được, cô phải giúp một tay thôi…
Hai ngày sau, biệt thự.

Nguyên Cận Mặc đẩy cửa ra, nhìn cô gái mới sáng sớm đã ngồi canh trước cửa phòng mình, sóng mắt nhẹ nhàng chuyển động: “Có việc à?”
“Lúc trước không phải anh hỏi tôi, nên giúp… Khụ, giúp Tạ Hòa theo đuổi con gái như thế nào sao? Tôi mang tới cho anh mấy cuốn sách quý đây.



Khương Chi Chi cố hết sức nâng tay lên, nhét hết tất cả đống tài liệu dày cộm nặng nề trên tay vào trong lòng Nguyên Cận Mặc.

Khẽ mím môi, lời nói thành khẩn mà dặn dò: “Ở đây đều là những cách giúp theo đuổi người, nhất định phải đọc kỹ đó.


Lời nói mềm nhẹ bên tai còn chưa dừng lại, người đàn ông đã nhíu mày, rũ mắt xuống.

Nhìn kỹ lại, tiêu đề trên tài liệu cực kỳ có lực hấp dẫn.

“Làm sao để hiểu được lòng của phụ nữ”, “Một trăm cách dạy bạn dễ dàng bắt được tù binh tình yêu”, “Bí mật độc thân ba mươi năm đó chính là…”
Đây là mấy cái vớ vẩn gì vậy?
Khuôn mặt đẹp trai đen lại từng chút một.

Nhưng lúc này, người nào đó vẫn còn tiếp tục lải nhải: “Nếu cậu hai lo lắng thay cho bạn, vậy thì có thể thử nghiệm một chút với tôi.


Đôi mắt thuần khiết vô tội vụt sáng, giọng điệu cực kỳ thản nhiên: “Giá ưu đãi đã giảm 20% rồi đó nha, mọi người cùng trợ giúp lẫn nhau, không cần khách sáo đâu.


Nếu như Nguyên Cận Mặc sớm theo đuổi được Ấn Tuyết gì đó một chút, nói không chừng là cô có thể sẽ sớm được tự do.

Chuyện tốt một công đôi việc, cô không thể bỏ lỡ cơ hội này được!
Giấy ly hôn đang vẫy tay về phía cô đó!
Nguyên Cận Mặc nhíu chặt lông mày, liếc nhìn Khương Chi Chi đứng ở trước mặt.

Trên khuôn mặt nhỏ trắng trẻo đơn thuần tràn ngập nhiệt tình thật lòng.

Đáy mắt gợn sóng của người đàn ông trở nên không rõ, khóe miệng co lại.

Cuối cùng thì Khương Chi Chi đang suy nghĩ gì vậy?
Dường như có một số việc bắt đầu phát triển thoát khỏi sự khống chế của anh…
Sau khi giao “lấy được lòng người” cho Nguyên Cận Mặc, Khương Chi Chi bèn vội vàng đến Phù Sinh.

Bước vào văn phòng, cô thấy một cô gái mặc bộ váy dài màu xanh nhạt ngồi ở cạnh quầy lễ tân.

Đối phương vừa nhìn thấy Khương Chi Chi đã lập tức chào đón, thật lòng thật dạ nói: “Cô chính là cô Khương đúng không, cảm ơn cô mấy ngày trước đã đưa tôi đến bệnh viện.


Khuôn mặt quen thuộc khiến cho Khương Chi Chi vừa liếc mắt một cái đã nhận ra thân phận của đối phương: “Là cô à? Cơ thể không có việc gì chứ?”
Đây không phải chính là cô gái đột nhiên ngất xỉu bên đường mà cô gặp phải ở ven đường lúc trước sao… Hình như tên là “Khinh Ca”.

Giang Khinh Ca cười nhẹ lắc đầu, ngay sau đó cầm lấy quà tặng đã được chuẩn bị đưa qua.

“Ngày đó cô đưa tôi đến bệnh viện, tôi cũng chưa kịp cảm ơn cô.


“Chỉ là chuyện nhỏ thôi mà, cô đừng khách sáo…”
Khương Chi Chi đang muốn từ chối, nhưng logo trên túi quà tặng lại mạnh mẽ thu hút cô: “Ồ? Công ty Kiều thị?”
“Ừ, ông chủ Kiều thị là chồng của tôi.

” Giang Khinh Ca nhẹ giọng giải thích.

Kiều thị… Đó không phải chính là một công ty thiết bị y tế rất nổi tiếng của Thành Đô sao?
Đột nhiên trong đầu hiện lên một vài mẩu chuyện vụn vặt, ánh mắt Khương Chi Chi ngời sáng: “Cô là… Giang Khinh Ca?”
“Cô biết tôi à?”
Giang Khinh Ca giật mình nhìn về phía Khương Chi Chi, Khương Chi Chi chớp mắt, giấu đi nỗi buồn vô cớ, cười nhạt nói: “Nhà nghiên cứu y dược xuất sắc nhất Thành Đô, tôi đã từng xem chuyên mục phỏng vấn của cô.


“Đã là chuyện của hai năm trước rồi.


Giang Khinh Ca cười ngại ngùng, không ngờ rằng đã mấy năm trôi qua rồi mà vẫn còn có người nhớ rõ cô ta.

Từ sau khi cô ta tốt nghiệp đại học xong đã trực tiếp gả cho Kiều Phi Dương, cũng chỉ ở nhà làm một bà chủ sống trong giàu sang nhung lụa, không còn đụng vào nghiên cứu nữa.

Nhìn văn phòng được làm rộng rãi của Phù Sinh, đáy mắt cô ta hiện lên một chút buồn bã.

Khương Chi Chi nhìn Giang Khinh Ca, đột nhiên mở miệng: “Đúng lúc Phù Sinh của chúng tôi đang thiếu một nhà nghiên cứu, cô Giang này, cô có đồng ý tham gia vào đội của chúng tôi không?”
Là cô Giang, chứ không phải là bà Kiều.

Giang Khinh Ca giật mình không thôi: “Cô nói là thật sao?”
“Dĩ nhiên rồi.

” Khương Chi Chi gật đầu: “Có thể tuyển dụng được một người giống như cô, chính là báu vật mà Phù Sinh chúng tôi nhặt được.


Đừng thấy bây giờ Giang Khinh Ca không có tiếng tăm gì, nhưng năm đó lại chính là nữ nghiên cứu duy nhất được đứng trên bục nhận thưởng quốc gia đó.

Cô dám chắc rằng, nếu không phải sau khi Giang Khinh Ca gả vào nhà giàu rồi từ bỏ sự nghiệp, thì bây giờ thành tựu mà cô ta đạt được, nói không chừng là còn lóa mắt hơn cả công ty gọi là Kiều thị kia nữa.

“Nếu như cô đồng ý, Phù Sinh lúc nào cũng sẽ chào đón cô.


“Nhưng tôi cũng phải thương lượng với người nhà một chút…” Trên mặt Giang Khinh Ca lộ vẻ do dự.

Khương Chi Chi quan tâm mở miệng: “Không sao đâu, cô có thể thương lượng với người nhà xong rồi mới quyết định cũng được.


“Cảm ơn cô, Chi Chi, tôi có thể gọi cô như vậy được không?”
Khương Chi Chi vui vẻ gật đầu, nhìn nụ cười sinh động trên mặt của Giang Khinh Ca, đáy lòng thở dài một tiếng.

Sở dĩ cô nhận ra thân phận của Giang Khinh Ca, tất cả là dựa vào tin tức mà kiếp trước cô đã nhìn thấy ở trên báo chí.

“Hồng nhan bạc mệnh! Bà chủ nhà giàu bị ngã cầu thang ngoài ý muốn…”
Nghĩ đến một năm sau, một cô gái ưu tú tốt đẹp như vậy, lại chỉ bởi vì ngoài ý muốn, không cẩn thận trượt chân ngã từ trên tầng cao xuống, đáy lòng cô lại cảm thấy thương xót và tiếc nuối.

Hy vọng việc làm vô ý này của cô có thể thay đổi được bi kịch qua đời sớm của Giang Khinh Ca.

Sau khi Giang Khinh Ca rời đi, không lâu sau, Du Ánh gõ cửa tiến vào, lấy ra các loại số liệu đã được sắp xếp của mấy tháng gần đây, còn có cả bản hợp đồng đã ký kết cùng với Nguyên thị.

Cái này phải đặc biệt đưa đến chỗ tập đoàn Nguyên thị, tìm người kiểm tra đối chiếu dữ liệu.

“Cứ để ở chỗ đó đi, lát nữa tớ đi đưa là được rồi.


Khương Chi Chi cất bản hợp đồng xong, thuận tay gửi cho Nguyên Cận Mặc một tin nhắn.


“Hello, cậu hai, có rảnh không?”
Sau khi gửi tin nhắn xong, Khương Chi Chi cầm lấy bản hợp đồng lên, chuẩn bị gọi taxi đến tập đoàn Nguyên thị.

Ai ngờ đi được nửa đường lại đột nhiên gặp phải một sự cố ăn vạ.

Đột nhiên một bác gái lớn tuổi lao ra đường cái, ngã nhào ra trước một chiếc xe thể thao đắt tiền, ngã chổng bốn vó nằm trên mặt đất, trong miệng không ngừng kêu lên ui da.

“Đau quá đi thôi, đâm chết người mất thôi, muốn tai nạn chết người hay gì, xương cốt cũng sắp gãy hết rồi, coi mạng người như cỏ rác à…”
Khương Chi Chi nhìn một màn này, chỉ cảm thấy cạn lời.

Dĩ nhiên, kẻ xui xẻo bị “ăn vạ” kia không phải là cô.

Nhìn bóng người có chút quen thuộc trong chiếc xe thể thao đỏ rực kia, cô hơi nhướng mày, sau đó xuống xe nhẹ nhàng gõ cửa sổ xe.

Bên trong xe.

Tạ Hòa bực bội muốn đánh người, nghĩ tới anh ta là cậu chủ nhỏ nhà họ Tạ vẫn luôn tùy ý chơi bời, không ngờ tới sẽ có một ngày lại bị người khác dở trò lừa bịp!
Đúng lúc nghe được tiếng gõ cửa sổ bên cạnh, anh ta cáu kỉnh mắng theo bản năng: “Mẹ nó, ông đây nói là ông không hề đụng vào người…”
“Tôi biết mà.

” Giọng nói lạnh lùng mà trong trẻo khiến cho Tạ Hòa sửng sốt, hạ cửa kính xe xuống, lộ ra một bên mặt xinh đẹp của Khương Chi Chi: “Chị dâu!”
Tạ Hòa mở to hai mắt mà nhìn, nghĩ đến toàn bộ cảnh ngộ của mình, trên mặt nóng rát một trận.

Đốt ngón tay gõ nhẹ lên cửa xe, cô thấp giọng hỏi: “Có cài máy chưa?”
Tạ Hòa không hiểu mô tê gì: “Cái gì cơ?”
“Dĩ nhiên là camera hành trình đó.


Nhìn vẻ mặt ngu ngơ kia của anh ta, Khương Chi Chi cạn lời lắc đầu, nhìn vào bên trong xe, liếc mắt một cái là thấy được máy quay được đặt ở trên đầu xe, cô cũng yên lòng.

Ngược lại vẻ mặt cô nhàn nhạt mà cảnh cáo bác gái biểu diễn “chuyên nghiệp” vẫn còn đang nằm ở trên đầu xe kia: “Camera hành trình đã quay lại được toàn bộ rồi, bác có chắc là vẫn còn muốn diễn kịch ở đây nữa không?”
“Mày cái con nhỏ này thật là độc ác mà, cùng một giuộc với thằng nhãi kia, ui da chân của tôi…”
Bác gái vốn chẳng thèm để ý tới Khương Chi Chi, lại ôm cánh tay phải của mình bắt đầu gào lên.

Thấy đối phương vẫn cứng cổ không buông tha, Khương Chi Chi dứt khoát rút điện thoại di động ra: “Alo, cảnh sát phải không? Có người nằm ăn vạ trước xe, tôi muốn báo cảnh sát.


“Phi! Xen vào việc của người khác, coi chừng gặp quả báo!”
Bác gái thấy Khương Chi Chi báo cảnh sát thật đành ưỡn người, lanh lẹ bò dậy từ trên mặt đất, lúc rời đi, trong miệng vẫn còn không ngừng chửi bới.

Rất nhanh bóng dáng đã biến mất ở trong đám người.

“Chị dâu, thật là xuất sắc!” Tạ Hòa nhìn một màn này, mắt nhìn thẳng lại hỏi: “Nhưng bác gái kia chạy rồi, mà lát nữa cảnh sát lại tới thì…”
Tạ Hòa phiền nhất là loại chuyện này, nếu như bị trong nhà biết được thì không chừng sẽ lại mắng anh ta một trận mất.

“Tôi không báo cảnh sát thật.

” Khương Chi Chi mở điện thoại ra, trên nhật ký của điện thoại trắng tinh: “Chỉ là dọa bà ấy một chút mà thôi.


Chỉ vì chút chuyện nhỏ này mà phải huy động cảnh sát, ngược lại sẽ thành một loại lãng phí tài nguyên.

Tạ Hòa yên lặng, một lúc sau mới giơ một ngón cái lên tỏ ý bội phục: “May mà hôm nay có chị xuất hiện, nếu không em đã bị người ta ăn vạ rồi!”
“Không được, nói gì đi nữa thì hôm nay em cũng phải cảm ơn chị cho thật tốt mới được.


Nhân tiện cũng để chuyển đề tài, Tạ Hòa thành khẩn nói: “Chị dâu, chị muốn ăn cái gì, vịt ngâm rượu của Thiên Thần hay là cua hoàng đế của Bán Đảo?”
Thiên Thần, Bán Đảo, đều là khách sạn lớn siêu cấp của Thành Đô, người bình thường ngay cả tư cách đi vào còn không có.

Đề tài được chuyển quá nhanh, suýt chút nữa Khương Chi Chi không phản ứng lại kịp, lắc đầu từ chối: “Không cần, tôi còn phải đưa phần tài liệu đến Nguyên thị.


“Chị dâu, chị với Cận Mặc là ai với ai chứ, đều ở cùng nhau, tài liệu thì đưa lúc mà mà chả kịp.


Tạ Hòa bấm bấm điện thoại, không tới hai phút đã ngửa đầu nói: “Ok, em đã đặt xong rồi, chị dâu đừng không nể mặt em đấy chứ.


Khương Chi Chi bất đắc dĩ không thôi.

Cô cũng là lần đầu tiên gặp được người quen nhiệt tình giống như Tạ Hòa thế này, cô có chút không chống đỡ được.

Cuối cùng vẫn không lay chuyển được lời mời nhiệt tình, nhìn thời gian, cũng đúng lúc đã tới giờ cơm trưa, nên cô đành nhận lời.

Khách sạn Bán Đảo.

Nhìn món ngon phong phú đầy bàn, Tạ Hòa chụp một tấm ảnh kỷ niệm theo thói quen, gửi đến vòng bạn bè để khoe khoang một chút.

“Hi hi, kỷ niệm lần đầu tiên mời chị dâu đi ăn.


Cũng vào lúc này, ở tập đoàn Nguyên thị.

Nguyên Cận Mặc vuốt vuốt điện thoại, sắc mặt nặng nề, khiến người ta không nhìn ra được cảm xúc thật.

Đầu ngón tay anh khẽ nhúc nhích, màn hình lập tức được mở khóa, hiện lên tin nhắn ngắn gọn kia.

Thời gian tính đến bây giờ, đã qua bốn mươi phút rồi.

Mà từ Phù Sinh thuê xe đến tập đoàn Nguyên thị, nhiều nhất cũng chỉ hai mươi phút.

Ánh mắt Nguyên Cận Mặc tối sầm lại, trượt nhanh trên điện thoại, chợt một cái Wechat đầu tiên nhảy ra, là Tô Thần gửi tới.

“Thằng nhóc Tạ Hòa kia mời Khương Chi Chi đi ăn cơm trưa, chuyện này anh biết không?”
Còn đính kèm thêm một tấm ảnh chụp màn hình.

Ấn mở to ảnh ra, ở bên góc ảnh chụp, lộ ra một nửa cổ tay trắng nõn, đáy mắt của người đàn ông nhanh chóng phủ kín một tầng khí đen.

“Nguyên Nhất, đến khách sạn Bán Đảo.


Mười phút sau, chiếc xe Koenigsegg đen bóng chậm rãi dừng lại ở cửa khách sạn.

Trong phòng bao, Tạ Hòa còn đang lải nhải đáp lời với Khương Chi Chi, ai oán kể khổ: “Chị dâu, chị còn chưa biết tính cách của tên Cận Mặc kia đâu, hồi trước lúc mà em gặp anh ta lần đầu tiên ấy…”
“Tôi làm sao cơ?”
Bỗng nhiên Tạ Hòa che miệng lại, cảm giác lạnh lẽo nổi lên xung quanh!

Khương Chi Chi đang thích thú nghe, vừa ngẩng đầu lên đã trông thấy một khuôn mặt tuấn tú không cảm xúc: “Ồ? Thật là trùng hợp.


“Ừ, vừa họp xong thì thấy có người gửi gì đó khoe khoang lên vòng bạn bè.

” Nguyên Cận Mặc cực kỳ bình tĩnh nhẹ gật đầu, thuận thế ngồi vào ghế trống bên cạnh Khương Chi Chi, nhẹ nhàng nâng mí mắt lên: “Hai người đang nói chuyện gì vậy? Có vẻ rất thú vị.


“À, là Tạ Hòa nói…”
“Không không không, giờ cơm đến rồi, dĩ nhiên là ăn cơm thôi.


Tạ Hòa vội vàng ngắt lời Khương Chi Chi, liếc nhìn đôi mắt tối tăm của người nào đó, trong lòng khóc ròng.

Nếu như để cho Nguyên Cận Mặc biết được anh ta nói xấu sau lưng anh, vậy thì chắc chắn anh ta sẽ không còn được thấy mặt trời ngày mai nữa!
Khương Chi Chi lấy bản hợp đồng ở trong túi ra: “Đúng lúc có thể đưa cho anh cái này, tôi cũng có thể bớt đi được một chuyến.


Người đàn ông thuận tay cầm lấy, lật giở hai trang: “Tài liệu liên quan tôi để lại trong công ty rồi, cô trình bày đơn giản một chút đi.


Giọng nói bị đè xuống thật thấp, nhiều thêm một chút hấp dẫn người, trầm thấp, cực kỳ gợi cảm.

Khương Chi Chi nhẹ gật đầu, uống một ngụm nước rồi nói: “Tháng trước, Phù Sinh và xưởng chế biến thực phẩm…”
Vừa nhắc đến chuyện công việc, toàn bộ nét mặt của cô lại trở nên nghiêm túc, số liệu tuôn ra trôi chảy, không hề có một chút vấp váp nào.

Thật giống như đã khắc sâu nội dung vào trong DNA vậy.

Ánh mắt Nguyên Cận Mặc nặng nề nhìn chằm chằm vào người đối diện, khóe miệng ẩn chứa một ý cười không dễ phát hiện, đôi lúc còn đưa ra một vài vấn đề, Khương Chi Chi đều có thể giải đáp cho anh câu trả lời chính xác.

Lúc đầu Tạ Hòa còn có thể đặt hết sự chú ý vào đồ ăn ngon, nhưng dần dần…
Tầm mắt dừng lại ở hai người đối diện đang trò chuyện với nhau rất vui vẻ, bỗng nhiên cảm thấy, đồ ăn trong miệng không còn ngon nữa rồi.

Rõ ràng không có quá nhiều không khí mờ ám, nhưng liếc mắt một cái nhìn qua, giữa hai người lại khó có thể chấp nhận người thứ ba chen chân vào.

Hình như anh ta chính là người dư thừa đó.

Hu hu hu…
Sau khi đã nhìn rõ hiện thực, lòng bàn chân anh ta giống như được bôi mỡ chuồn nhanh ra khỏi phòng bao, thuận tay gửi một tin nhắn đến điện thoại của Nguyên Cận Mặc.

“Cận Mặc, tôi đi trước, anh với chị dâu cứ thong thả ăn đi, yên tâm, hóa đơn đã được thanh toán rồi.


Thấy anh ta biết điều như vậy, chút oán giận vừa rồi cũng không ghi nhớ ở trong lòng…
Đợi đến khi Khương Chi Chi giảng giải xong chuyện công việc, lúc này mới phát hiện ra phía đối diện thiếu đi một người: “Ủa? Tạ Hòa đi đâu rồi?”
“Anh ta có việc nên đi trước rồi.


Nguyên Cận Mặc liếc nhìn tin nhắn, hừ lạnh một tiếng: coi như anh ta biết điều.

Đối diện ánh mắt khó hiểu kia, anh híp mắt nói: “Tạ Hòa ở đây suýt nữa chạm mặt bạn gái cũ, cho nên chạy rồi.


Bôi nhọ bạn tốt nhiều năm của mình, Nguyên Cận Mặc chẳng hề nể tình một chút nào.

Khương Chi Chi hiểu rõ gật đầu.

“Danh tiếng đào hoa bên ngoài” của Tạ Hòa, với bao nhiêu chuyện tình phong lưu gì đó, cô cũng có biết một chút.

Nhớ đến Nguyên Cận Mặc kia vẫn chậm chạp chưa có động tĩnh yêu đương gì, ngẫm nghĩ một chút, cô uyển chuyển mà nhắc nhở một câu.

“Đàn ông vẫn nên chung thủy thì tốt hơn, như vậy mới có thể được con gái coi trọng.


Cho nên trước khi theo đuổi được người trong lòng, cậu hai à, anh cũng đừng làm chuyện gì lăng nhăng đấy nhé.

Nguyên Cận Mặc nghe vậy ngước mắt lên, đáy mắt u ám hiện lên một tia sáng: “Cô thích kiểu đàn ông nào?”
“Dĩ nhiên là chung tình rồi.

” Khương Chi Chi nói hoàn toàn chắc chắn.

Tuy rằng hiện tại cô nhớ tới Mạc Hạo Thần chỉ cảm thấy ghê tởm buồn nôn, nhưng sự phản bội của kiếp trước, cô tuyệt đối sẽ không quên.

Sau này cô muốn tìm, nhất định phải là một người thật sự chung tình!
Quả nhiên là như vậy…
Ánh mắt chợt lóe, Nguyên Cận Mặc nhẹ cong khóe môi, khó có khi nở nụ cười.

“Cô nói rất đúng.


Nghe thấy Nguyên Cận Mặc tán thành với câu trả lời của mình, Khương Chi Chi đảo mắt, khóe môi hơi giương lên, vậy thì cô cũng yên tâm rồi.

Nguyên Cận Mặc sớm theo đuổi được người trong lòng, là cô cũng có thể sớm được giải phóng rồi.

Trên khuôn mặt lạnh lùng tinh xảo, không hẹn mà cùng lộ ra nụ cười hài lòng.

.