Nhật Ký Báo Thù Của Nữ Tổng Tài Trùng Sinh

Chương 50: Không Phải Anh Coi Trọng Cô Gái Mập Này Chứ






Đó là một khuôn mặt xinh đẹp tuyệt vời, ngũ quan tuyệt trần, chỉ liếc một cái cũng khiến người ta khó mà dời mắt.

Tóc ngắn váy dài, rõ ràng mặt đang hướng lên trời, đúng lúc cặp mắt ngập nước khẽ có ý cười, khiến cho tim người ta đập nhanh hơn.

Hay cho một người đẹp thế này.

“Người đẹp mập, làm sao cô lại biến thành bộ dáng bây giờ.

” Tô Thần len lén đổi cách gọi, dụi mắt ngạc nhiên.

Ánh mắt Nguyên Cận Mặc cũng khó mà tin được.

Khương Chi Chi kiêu ngạo cho cái ánh mắt xem thường, không muốn trả lời.

“Khó trách người khác nói mập lên sẽ hư hết, giảm cân như phẫu thuật thẩm mỹ, coi như tôi tin rồi.

” Tô Thần ở bên cạnh cảm thán hỏi: “Tôi thoạt nhìn thì thấy cô là một cô gái dịu dàng, sao mới mấy năm lại thay đổi lớn như vậy, dũng mãnh quá rồi.


“Anh chưa từng nghe qua câu trong lòng thoải mái cơ thể sẽ béo ra à, lái xe của anh đi.

” Khương Chi Chi tức giận nói.


“Được, đi rồi nói.


Tô Thần cười híp mắt cũng không thấy tức giận, tự giác khởi động xe lần nữa.

Còn lại Khương Chi Chi và Nguyên Cận Mặc ngồi ở hàng sau.

Khương Chi Chi luôn cảm nhận được ánh mắt âm u bên cạnh, cô dứt khoát nhắm mắt lại.

Không bao lâu, Tô Thần đưa Khương Chi Chi đến cửa nhà họ Khương, trêu ghẹo nói: “Tôi nói này người đẹp mập, hai tháng giảm xuống 50kg, là chuyện không thể làm được.


“Cho nên?” Khương Chi Chi ngước mắt.

“Dù sao đi nữa, nếu như trong hai tháng cô giảm còn 65kg, anh đây sẽ tự làm chủ, giải quyết hôn ước của cô và nhà họ Nguyên, cũng giải quyết luôn đánh cược giữa cô và Cận Mặc.

Chỉ cần đến lúc đó cô làm bạn gái của tôi, sao nào?” Tô Thần cười nói.

“Chú à, tuổi của chú lớn quá, vả lại tôi không thích đàn ông đẹp trai, cho nên hẹn gặp lại.

” Khương Chi Chi hếch cằm, trong ánh mắt có chút khinh bỉ.

Nguyên Cận Mặc ở bên cạnh nghe thấy cong môi lên.

Lời nói của Tô Thần vốn có ba phần thật, bảy phần trêu, bây giờ nghe thấy lời Khương Chi Chi nói, quả là không dễ bị lừa.

“Uầy… Người đẹp mập thật quá đáng, tôi là ngôi sao lớn lưu lượng hàng đầu, thế mà cô cũng chướng mắt, chẳng lẽ lại coi trọng Cận Mặc sao?”
Nói xong, ánh mắt u oán quét sang, cười trêu cậu hai nhà họ Nguyên.

Nguyên Cận Mặc kiêu ngạo nghiêng mặt, góc mặt quyến rũ lạnh lùng, rất có phong thái ông đây là người giỏi nhất trên đời.

Khương Chi Chi vốn định mở rộng phạm vi công kích, nhưng nghĩ đến tình huống lần trước ra ban công bị khẩu súng của Nguyên Cận Mặc kíƈɦ ŧɦíƈɦ.

Cô lén liếc mắt, dự định để anh tiếp tục tự luyến.

Coi như là đền bù cho việc đã đạp anh một cú hôm nay.

Khương Chi Chi im miệng không nói, ở trong mắt Tô Thần lại là chờ đợi và chấp nhận, anh ta có chút đau lòng.

Khóe miệng Nguyên Cận Mặc không tự chủ nhếch lên, thoải mái một cách khó hiểu.

“Hẹn gặp lại các chú.



Khương Chi Chi không chịu nổi bầu không khí này, trực tiếp tạm biệt.

Tô Thần nhìn thấy bóng dáng Khương Chi Chi đi khỏi, khó nén lộ ra vẻ thưởng thức.

“Tôi thích tính cách ngốc nghếch của cô gái mập này, nếu như sau này cô ấy thật sự gầy xuống, tôi chắc chắn sẽ theo đuổi cô ấy.


Nguyên Cận Mặc dùng chân đạp nhẹ anh ta một cước: “Im miệng đi, chuyện của nhà họ Nguyên chúng tôi đến phiên anh làm chủ à?”
“Ha ha, tôi nói này Cận Mặc, không phải anh cũng coi trọng cô gái mập kia chứ?” Tô Thần sờ cằm, ánh mắt dò xét.

Nguyên Cận Mặc chỉ nhìn anh ta bằng một ánh mắt như nhìn kẻ ngốc.

Đáy lòng không tự giác nhớ tới buổi tối hôm ấy, anh có thể nhớ chỉ còn lại một số hình ảnh bị chà đạp.

Thân hình bây giờ của Khương Chi Chi, làm sao cũng khó có thể trùng khớp với bóng dáng tuyệt trần lúc cấp ba…
Lúc Khương Chi Chi bước vào nhà, ngoại trừ Khương Nhược Vi vẫn quỳ ở phòng khách như cũ thì tất cả mọi người nhà họ Khương, thậm chí bao gồm Tần Liễu đều đang lo lắng ngồi trên bàn ăn.

Mà người giúp việc đều cho lui xuống.

“Khương Chi Chi, mày!” Khương Bác có chút gắt gỏng mở miệng, đã bị cây ba toong của Phương Như Phượng ép xuống.

“Chi Chi, con đã trở về.

” Tần Liễu nở một nụ cười.

Khương Chi Chi biết người nhà đang đợi mình, dứt khoát trực tiếp đi tới mở cửa.

“Tất cả mọi người có chuyện gì sao?”
“Chi Chi, nhà họ Nguyên đã nói, chỉ khi để con gả cho Nguyên Gia, bọn họ mới bỏ qua cho nhà họ Khương chúng ta.

” Phương Như Phượng thở dài nói xong, mắt lom lom nhìn cháu gái của mình.

“Cho nên ý của bà nội là gì?” Khương Chi Chi bình tĩnh hỏi.

“Ý của bà nội là hi vọng mày gả đi.

” Khương Bác trực tiếp tiếp lời: “Mày gả cho Nguyên Gia, mới có thể giải quyết nguy cơ của nhà họ Khương.


“Gả đi?” Trong giọng nói của Khương Chi Chi đầy đùa cợt: “Chẳng lẽ mọi người không biết tình huống của Nguyên Gia? Người ở Thành Đô đều biết, trí tuệ của anh ta phát triển không đầy đủ, chỉ như là đứa bé sáu, bảy tuổi.

Đối xử với cháu gái ruột, con gái ruột của mình như thế, lương tâm của mọi người ở đâu rồi?”
Ánh mắt hờ hững đảo qua, dù cho là Phương Như Phượng hay Khương Bác, ánh mắt đều áy náy tránh đi.


Vẻ mặt Phương Như Phượng lộ ra sự hổ thẹn, haiz một tiếng, lẩm bẩm nói.

“Lần này Nhược Vi phạm phải sai lầm cực kỳ nghiêm trọng, nếu như không đồng ý với điều kiện của nhà họ Nguyên, nhà họ Khương khó mà vượt qua ải này…”
“Đúng lúc Nguyên Gia lớn hơn cháu hai tuổi, hẳn là người đã được định sẵn trong số mạng của cháu, cũng coi như bà nội cầu xin cháu, lần này chỉ ấm ức cho cháu một chút, mong cháu giúp đỡ nhà họ Khương vượt qua kiếp nạn này.


“Nếu như nhà họ Khương bị hủy ở đời bà, dù cho bà có chết đi cũng không có mặt mũi đi gặp ông bà tổ tiên.


Khương Chi Chi cố gắng chịu đựng, đồng thời lại cảm thấy vô cùng buồn cười, cô cắn môi đến chảy máu.

“Đứa con gái bất hiếu này, nhà họ Khương xảy ra chuyện nghiêm trọng như vậy, mày hi sinh một chút thì thế nào?” Khương Bác thấy cô không nói, đen mặt mắng: “Uổng cho mày là con cháu nhà họ Khương, mày nhất định phải dồn mọi người vào chỗ chết sao?”
Khương Nhược Vi quỳ ở bên cạnh len lén ngẩng đầu, đột nhiên có loại cảm giác thoải mái vì kéo được Khương Chi Chi xuống nước.

“Bà nội cũng đã nói là Khương Nhược Vi phạm sai, dựa vào đâu để con phải gánh chịu? Lấy tình thân ra để bắt con trả, không cảm thấy trơ tráo à! Dồn mọi người vào chỗ chết không phải con, mà là Khương Nhược Vi!”
Khương Chi Chi đã nhận ra hành động của cô ta, cô đi đến trước mặt cô ta, căm hận nhìn cô ta chằm chằm.

Khương Bác chú ý tới ánh mắt thù hận của Khương Chi Chi nhìn Khương Nhược Vi, lửa giận trong lòng tắt ngúm, tháo dép ra đi lên trước.

“Con gái bất hiếu! Tất cả đều do mày làm hại! Mày đã hại chị gái, hại nhà họ Khương, hại tất cả mọi người!”
“Á… Bố, con sai rồi…”
“Hu hu, bố, bố đừng đánh nữa!”
Khương Nhược Vi quỳ xuống đất ôm đầu, khóc như mưa.

“Chi Chi… Bố giúp con trút giận, hiện tại có đánh chết Nhược Vi cũng vô dụng, chúng ta là người một nhà sẽ không nói hai lời, chẳng lẽ con còn muốn bố quỳ xuống cầu xin con ư?” Lần đầu Khương Bác chịu thua con gái lớn, gương mặt nịnh nọt.

Phương Như Phượng thấy cháu gái của mình cắn răng căm hận, ánh mắt đục ngầu hiện lên một chút ánh sáng: “Chi Chi, cháu không suy nghĩ cho bản thân, cũng phải nghĩ cho Niệm Từ.


Bất thình lình nhắc đến tên mẹ mình, sắc mặt Khương Chi Chi ngạc nhiên, nhếch môi.

“Thật ra có một phần sản nghiệp nhà họ Khương là tâm huyết năm đó mẹ cháu tự tay dốc sức làm ra, chính là nhà máy sản xuất mỹ phẩm đó.

” Phương Như Phượng nhìn chằm chằm Khương Chi Chi nói ra từng chữ.

“Mẹ cháu đã nói từ lâu, phần tài sản này sẽ do cháu thừa kế, bây giờ cháu nhẫn tâm để tất cả biến mất hay sao?”.