Nhật Ký Báo Thù Của Nữ Tổng Tài Trùng Sinh

Chương 46: Thật Sự Là Con Ả Đê Tiện Quá Thảm






Bàn tay khớp xương rõ ràng của Nguyên Cận Mặc gõ trên mặt bàn, trong lời nói không che giấu chút uy hiếp nào.
“Có phải nhà họ Khương cảm thấy, đắc tội tôi còn có thế sống tốt ở Đô Thành không?”
Đế Vương giận dữ, xác nằm ngổn ngang!
“Á.”
Trước khi mọi người kịp phản ứng, Khương Nhược Vi đã bị người ta kéo ra khỏi ghế.
Cô ta chật vật lảo đảo bị kéo đến trước mặt Nguyên Cận Mặc, cô ta quỳ trên mặt đất, cái cằm nặng nề đập trên sàn.
Quần áo và make up đã chuẩn bị tỉ mỉ hai tiếng trước đã thảm hại đến mức đầy bụi đất, cả người ngây ngốc run sợ.
Ánh mặt lạnh lẽo thấu xương trước mặt, khiến cho cô ta không kìm chế nổi sự sợ hãi từ tận sâu trong đáy lòng.
“Không phải, cậu hai, có phải ở trong đó có hiểu lầm gì không…”
Khương Bác dẫn đầu kịp phản ứng, nhìn bộ dáng thê thảm của con gái yêu, cẩn thận từng li từng tí mở miệng: “Bình thường Nhược Vi rất ngoan, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện xấu này.

Nhược Vi, con mau giải thích đi!”

Khuôn mặt Khương Nhược Vi trắng bệch, trên bờ vai truyền đến đau đớn dữ dội khiến cô ta muốn ngất đi.
Làm sao có thể, chuyện của cô ta và Mạc Hạo Thần, vậy mà bị phát hiện rồi?
Không thể nào, rõ ràng cô ta đã rất cẩn thận…
Mà hình ảnh ở đâu ra, chẳng lẽ là Mạc Hạo Thần lén chụp lại sao?
Khương Nhược Vi sợ hãi, trong lúc vô tình ánh mắt lướt qua Khương Chi Chi đang nhàn nhã uống trà.
Cô ta hung hăng cắn răng một cái, lập tức khóc lóc như mưa: “Chị, em bị oan, hình ảnh đều là giả.

Chị nói chuyện giúp em đi, em và Mạc Hạo Thần không có bất kỳ liên quan gì, anh ta là gay, em không thể nào làm ra chuyện xấu này được!”
Ngay lập tức, ánh mắt mọi người trong phòng đều tập trung vào người Khương Chi Chi.
Khương Chi Chi mặt không thay đổi đứng lên, đột nhiên cơ thể quay 180 độ.
Trong lúc đám người nhốn nháo không hiểu, bỗng nhiên hốc mắt Khương Chi Chi đỏ lên, Khương Chi Chi trở tay quăng cho một cú tát!
"Khương Nhược Vi! Em khiến chị buồn nôn quá, ngược lại chị thật sự muốn hỏi em một câu, lén cướp người của chị gái, có phải vô cùng kíƈɦ ŧɦíƈɦ hay không?”
Khương Chi Chi thuận tay cầm lên một tấm hình, có thể nhìn thấy khuôn mặt Mạc Hạo Thần một cách rõ ràng.
“Nếu như chị nhớ không lầm, hiện giờ Mạc Hạo Thần vẫn còn là chồng sắp cưới của chị, em gái tốt, em thật không biết xấu hổ!”
“Không! Không phải như thế…”
Vai diễn ngây thơ trong sáng của Khương Nhược Vi, trong chốc lát trở nên vô cùng xấu hổ…
Cô ta kêu thảm một tiếng, điên cuồng lắc đầu phủ nhận.
Kết quả Nguyên Cận Mặc đá cho một cú làm Khương Nhược Vi ngã sang bên cạnh, anh còn chán ghét xoa xoa đế giày.
“Xưa nay tôi không đánh phụ nữ, nhưng một cú này là để cô đừng có diễn nữa.

Hình ảnh tôi đã cho người xem xét qua, không có dấu vết photoshop! Hiện tại cô mau nói rõ ra xem!”
Một đôi nam nữ giằng xé lẫn nhau, làm cho cả phòng yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng Khương Nhược Vi nghẹn ngào buồn bã…
“Cho cô một cơ hội cuối cùng, nói…” Giọng nói của Nguyên Cận Mặc còn lạnh hơn gió ở Seberia.
Khương Nhược Vi nhớ tới tin đồn từng nghe nói về Nguyên Cận Mặc, cô ta cũng không dám giả ngu, vội vàng giải thích: “Hu hu hu… Hôm đó uống nhiều quá, tôi không biết gì hết… Tôi rất sợ, nhất định là Mạc Hạo Thần ép buộc tôi… Hu hu hu.”

Cô ta diễn cảnh khóc rất tốt, vừa tủi thân khổ sở lại vừa đáng thương.
Nguyên Thường Tĩnh luôn kiêu ngạo không nghĩ tới mình lại bị lừa, chị ta tức giận đến hai mắt đỏ ngầu.

Dưới ánh mắt khiếp sợ của Khương Nhược Vi, chị ta nâng tay cao lên.
“Con ả đê tiện, cô xem bộ dáng trong ảnh đi, còn dám giả vờ, quả là khinh người quá đáng!”
“Bốp”, “Bốp”, “Bốp”, Nguyên Thường Tĩnh mặc kệ thân phận cao quý, tự mình vạch mặt con ả đê tiện kia.
Lại là lốp bốp, tiếng tát thanh thúy vang lên!
Cái miệng nhỏ nhắn của Khương Nhược Vi bị tát cho lệch sang một bên, tiếng khóc tiếng la lộn xộn…
Nguyên Thường Tĩnh căm hận nhìn chằm chằm hai gò má sưng đỏ của Khương Nhược Vi ở trước mặt: “Cô giả vờ trong sáng như vậy, hóa ra từ đầu đến đuôi lại là một con điếm.

Người giống như cô, muốn vào cửa nhà họ Nguyên à, thật là buồn cười!”
“Dạy dỗ của nhà họ Khương, thật là khiến người ta mở rộng tầm mắt!” Nguyễn Lam cũng trầm mặt xuống, giọng điệu không còn ôn hòa như trước: “Nhà họ Nguyên chúng tôi tuyệt đối không cho phép một cô gái như vậy gả vào, đi thôi!”
Vinh hoa phú quý chờ đợi đã lâu hóa thành bọt nước, rốt cuộc Khương Nhược Vi không nhịn được.
Khuôn mặt cực kỳ bi thảm không chịu nổi, hai mắt trợn lên, trực tiếp ngất đi!
Khương Bác đã luống cuống, xoa tay tỏ vẻ rất gấp gáp.
“Thông gia, chuyện của Nhược Vi, chúng ta còn có thể…”
Khương Bác tiến lên muốn nói xin lỗi, lại bị Nguyễn Lam không thèm nhìn hất ra.
Chờ người nhà họ Nguyên đi hết, đám người Khương Bác sợ hãi không thôi, vội vàng báo chuyện cho Phương Như Phượng đang ở nhà họ Khương.
Nhìn người ngất xỉu trên mặt đất lông mi còn run run, Khương Chi Chi bình tĩnh giơ ấm nước lên, không chút khách sáo tưới nước lên mặt Khương Nhược Vi!
Muốn giả vờ ngất xỉu để tránh thoát, không có cửa đâu.
“Khụ khụ…”
Nước nóng dội xuống, Khương Nhược Vi trực tiếp bị nóng làm tỉnh, còn chưa kịp phản ứng là Khương Bác đã quát to một tiếng con gái bất hiếu rồi tát một cú như trời giáng.
"Á.” Khương Nhược Vi bị đánh phủ đầu, trong lỗ tai toàn là tiếng ong ong ong.
Khương Chi Chi yên lặng.

Ừm, không nhiều không ít, vừa đủ ba mươi tám cú tát.
Thật đúng là đồ chết tiệt.
“Con gái bất hiếu! Tiêu đời… Bởi vì mày mà nhà họ Khương sắp xong đời!”
Vừa nghĩ tới đắc tội nhà họ Nguyên, Khương Bác chỉ cảm thấy như trời sắp sập xuống!
Nhà họ Nguyên một tay che trời ở Thành Đô, con gái của ông ta làm ra chuyện xấu làm mất mặt nhà họ Nguyên, còn sẽ có đường ra à…
Càng nghĩ càng tức giận, thuận tay quơ lấy cây chổi, hung hăng chào hỏi trên người Khương Nhược Vi.
“Hôm nay, tao sẽ đánh chết đứa con gái bất hiếu như mày!”
“Á.”
Khương Nhược Vi bị đánh hấp hối, trong căn phòng bao nhỏ hẹp không có chỗ trốn.
Rất nhanh, trên mặt, trên tay, trên cổ đều có không ít vết đỏ, cả người nhìn chật vật không chịu nổi.
“Ai da, bố, bố đừng chọc tức bản thân.”
Thấy Khương Bác thở hồng hộc dừng lại, hình như không còn sức đánh tiếp, Khương Chi Chi chủ động tiến lên cầm lấy cây chổi trong tay ông ta.
Cô nghiêm mặt quay người.
Cố gắng gạt ra từng giọt nước mắt, lên tiếng kêu rên.
“Gia đình gặp chuyện không may!”
“Chị gái lớn như mẹ, hôm nay chị phải dạy dỗ em thật tốt!”
Sau đó lại “chào hỏi” trên người Khương Nhược Vi.
“Á…á…á…”
Khương Nhược Vi bị đánh chết đi sống lại, cô ta giống như con tôm nhảy vào trong chảo dầu, bị đánh nằm ra đất….