Nhật Ký Báo Thù Của Nữ Tổng Tài Trùng Sinh

Chương 365: Đầu óc bị điên rồi sao?




Trên đường Nghiêm Trình Thành và Tư Bắc đến chỗ này, có thể nói là vô cùng xui xẻo.



Lên đường không bao lâu, sương mù khiến tất cả những con đường chính đều bị đóng chặt.



Nghiêm Trình Thành dựa vào cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, nhìn thấy sương mù tràn ngập bên ngoài, đi về trước thêm mấy bước cũng không thể thấy rõ là người hay quỷ.



Những cái khác đều được nhưng anh ấy sợ quỷ.



Trong núi lớn, sương mù lại dày đặc như thế, bên trong truyện ma và mấy bộ phim điện ảnh có liên quan, đa phần mấy yêu nữ đều ẩn núp trong sương mù sao?



Nghiêm Trình Thành sợ hãi.



Lúc này lập tức quyết định quay về Thành Đô, chờ thời tiết chuyển biến tốt.



Thế nhưng Tư Bắc lại không muốn.



Nghiêm Trình Thành chỉ vào sương mù ở trước mặt: “Tổ tông của tôi ơi, biết tại sao lại phủ kín đường không? Bởi vì đường núi gập ghềnh, sương mù lớn như thế khiến tầm mắt kém đi, lỡ như đang đi lại bị rẽ vào khe núi thì sao đây! Ai sẽ thừa kế tài sản nhà chúng ta đây?”



Tư Bắc không để ý tới anh ấy, hỏi tài xế: “Sư phụ, ngoại trừ đường này, còn có đường nào khác có thể đi được không?”



“Có chứ, hơn nữa cũng không có nhiều khe núi, an toàn.” Tài xế ngừng một chút: “Nhưng bởi vì đường trong thôn nhỏ, rất gập ghềnh, hai vị sếp lớn đây hẳn sẽ không chịu nổi đâu!”



Con người Nghiêm Trình Thành rất thích chống đối, đã có tuổi nhưng vẫn rất phản nghịch.



Thứ không thích nghe nhất chính là tổng giám đốc Nghiêm không làm được.



Tổng giám đốc Nghiêm cái gì cũng làm được!



“Hôm nay ông đây sẽ không về, lắc lư sợ cái rắm!”



Người quý giá như tổng giám đốc Nghiêm đây hoàn toàn không biết chút gì về đường trong thôn nhỏ.



Anh ấy thầm nghĩ, cùng lắm đường cũng chỉ hư một chút xi măng.



Ai ngờ, phần lớn chỗ trên đường này, ngay cả xi măng cũng không có.



Nửa đường Nghiêm Trình Thành phải xuống xe nôn ba lần rưỡi.



Nửa cuối cùng kia thật sự không nôn, nôn mửa một chút thế nên tính là một nửa. .



Từ lúc trời mới hừng sáng đến bây giờ hoàng hôn dần buông xuống.



Nghiêm Trình Thành vô cùng hoảng hốt, thậm chí cảm thấy mông không còn là của mình nữa.



Tư Bắc lại không nôn mửa.



Nhưng sắc mặt cũng vô cùng không tốt.



Mãi cho đến gần dó, xe bọn họ bị người của Cung Dịch ngăn lại, lúc này mới đổi sang một con đường bình thường để đi.



Bởi vì tròng trành quá lâu, Nghiêm Trình Thành cảm thấy đầu óc mình muốn vỡ tung.



Cho nên lúc hoảng hốt nhìn thấy Tư Hân Nhiễm mới có thể cho rằng mình sinh ảo giác.



Lúc này Tư Bắc cũng xuống xe.



Nghe thấy Nghiêm Trình Thành nói ảo giác, hỏi một câu: “Ảo giác gì cơ?”



“Tôi vừa mới nhìn thấy…”



Nghiêm Trình Thành còn chưa nói xong.



Chỉ thấy một cái bóng chạy lướt qua bên cạnh anh ấy., sau đó lao vào trong lòng Tư Bắc.



Nghiêm Trình Thành mờ mịt một chút, hoảng hốt rồi mới nói nốt lời vừa nãy: “Tư Hân Nhiễm ấy… hơn nữa thậm chí bây giờ tôi còn nhìn thấy, em ấy đang ở trong lòng cậu… ôm cậu… Tư Bắc… mau! Mau gọi bác sĩ giúp tôi, dường như đầu óc tôi có vấn đề rồi.”



Tư Hân Nhiễm đã ở nước ngoài, sao lại ở cùng Kiều Niệm và Cung Dịch chứ?



Ảo giác này cũng quỷ dị quá đi!



Bên tai Tư Bắc đều là tiếng nói ong ong của Nghiêm Trình Thành, bị Tư Hân Nhiễm ôm lấy, cũng không dám cử động.



“Hân Nhiễm?”



Một lúc sau, anh ấy mới run rẩy lên tiếng.



Nghiêm Trình Thành trợn tròn hai mắt: “Cậu cũng nhìn thấy?”



“Anh…” Tư Hân Nhiễm ôm Tư Bắc, ngẩng đầu nhìn anh ấy, khóc tới mức không mở mắt ra nổi.



Đồ Nghiêm Trình Thành xách trong tay đồng loạt rơi xuống đất, cái miệng há ra dường như cũng không khép lại được.



Ơ?



Lúc này.



Cố Kiều Niệm nghe tiếng động cũng bước ra xem.



Rõ ràng Nguyên Giang Vãn có hơi khẩn trương, không biết làm sao đứng dưới mái hiên, hốt hoảng nhìn Cố Kiều Niệm.



“Không sao.” Cố Kiều Niệm cười một tiếng: “Dì vào nhà nghỉ ngơi trước đi, con đi xem một chút.”



Cố Kiều Niệm biết Tư Bắc và Nghiêm Trình Thành sẽ đến, nhưng Chu Chu bảo là ba ngày sau, cô ấy sẽ cho người đi đón.



Cố Kiều Niệm cũng đã nghỉ xong, sau khi gặp nhau, trước tiên cô sẽ cẩn thận nói hết chuyện của Tư Hân Nhiễm và Nguyên Giang Vãn cho bạn họ nghe, tránh để bọn họ bị doạ hoặc nghi ngờ.



Cho nên.



Có trời mới biết.



Cố Kiều Niệm đi tới cửa tiểu viện, đối mặt với Nghiêm Trình Thành và vẻ mặt đầy u ám của Tư Bắc, ba người trố mắt nhìn nhau, cô không nói nên lời.



Đã nói là ba ngày sau kia mà?



“Kiều Niệm, hôm đó trong điện thoại cô đã nói thế nào?” Ánh mắt Nghiêm Trình Thành phức tạp, lắc đầu một cái: “Quả nhiên, phụ nữ càng xinh đẹp, càng hay lừa gạt người khác!”



Cố Kiều Niệm: “…”



Lúc này, Tư Bắc có cổ tay Tư Hân Nhiễm, sãi bước đi tới, sau đó anh ấy nói với Cố Kiều Niệm: “Tôi biết không liên quan tới cô, Cung Dịch đang ở đâu?”



Tư Bắc vừa nói.



Kéo Tư Hân Nhiễm, đi thẳng vào sân nhỏ.



Cố Kiều Niệm phản ứng lại, lập tức đuổi theo, đứng cả trước mặt Tư Bắc: “Tư Bắc, chuyện này không liên quan tới Cung Dịch, anh có chuyện gì cứ nói với tôi này!”



Sắc mặt Tư Bắc đã vô cùng kém.



“Tự tôi phán đoán, cô cũng không cần nhận trách nhiệm oan uổng thế này, tôi cũng không ngốc tới mức sẽ tin vào mấy lời hoang đường của cô!” Tư Bắc nổi giận đùng đùng: “Tôi chỉ muốn hỏi cậu ta một chút, rốt cuộc cậu ta làm như thế là vì cái gì!”



“Cô câm sao?” Cố Kiều Niệm trừng mắt nhìn Tư Hân Nhiễm.



Tư Hân Nhiễm vẫn đang khóc.



Sau đó cô ta cũng kịp phản ứng, thút thít nói: “Anh, lần này thật sự không phải do anh Cung Dịch, là do em…”



“Anh không có kêu em nói!” Tư Bắc căm tức nhìn Tư Hân Nhiễm: “Anh thật sự không ngờ, em cấu kết với người khác lừa gạt anh, em có biết khoảng thời gian này anh đã sống thế nào không?”



“Anh, em sai rồi, anh đừng giận em. Em đã không còn nhà, chỉ còn lại một mình anh và cô thôi!” Tư Hân Nhiễm khóc gần như tắt thở.



Cố Kiều Niệm đau đớn: “Đủ rồi, im miệng, không được phép khóc nữa!”



Tư Hân Nhiễm vẫn còn chưa khóc xong đâu.



Nhanh chóng nuốt ngược trở về.



Sau đó Cố Kiều Niệm nhìn Tư Bắc, vừa liếc nhìn Nghiêm Trình Thành: “Muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vậy thì bình tĩnh lại cho tôi, đi vào nhà ngồi xuống từ từ nghe Tư Hân Nhiễm nói.”



Cô ngừng một chút rồi lại nói tiếp: “Khoảng thời gian này dì Nguyên hồi phục rất tốt, nhưng không thể bị giật mình bị dọa sợ, nếu các người muốn đánh muốn giết, thế lập tức lái xe quay về đi.”



Tư Bắc cau mày: “Cô cũng ở chỗ các người?”



Tư Hân Nhiễm khóc thút thít gật đầu: “Cô như thế, có chỗ nào trong hoàng thất chịu thuê cô ấy chứ… khoảng thời gian này, bọn em vẫn luôn ở cùng với chị Cố và anh Cung Dịch. Gửi email đó cũng chỉ để dời sự chú ý của cha thôi, để ông ấy cho là rằng bọn em đã trở về hoàng thất, cũng để ông ấy buông lỏng cảnh giác với anh, như thế chúng ta mới có cơ hội gặp nhau.”



“Được rồi, vào nhà rồi nói.”



Cố Kiều Niệm vô cùng đau đớn, nói xong cũng đi thẳng vào trong.



Cung Dịch đang ở trong phòng khách trông nom Nguyên Giang Vãn đang bị doạ sợ.



Đoàn người từ bên ngoài đi vào.



Tư Bắc thấy Nguyên Giang Vãn, lập tức chạy tới: “Cô, cô sao rồi? Có bị thuơng không? Có bị bệnh không? Hơn nửa tháng qua, con lo lắng sắp điên rồi.”



Nguyên Giang Vãn nhìn Tư Bắc, phản ứng dường như đã nhận ra anh ấy, lập tức cười, vô cùng vui mừng vuốt ve gò má của anh ấy: “Tiểu Bắc đừng sợ, cô rất ổn, Suốt khoảng thời gian này, cô đã khiến Tiểu Bắc khổ sở rồi, cô thật sự rất xin lỗi con.”



“Không sao, sao cũng được, cô không sao là được rồi.” Tư Bắc vội vàng nói.



Một lát sau, rốt cuộc Tư Bắc cũng nhìn về phía Cung Dịch.



“Nhìn cậu ấy làm gì?” Cố Kiều Niệm ngăn trở trước mặt Cung Dịch, hùng hổ hỏi: “Nếu không nhờ cậu ấy, anh cho rằng anh có thể gặp lại em gái và cô của anh sao?”