Sau khi gửi mail, Tư Hân Nhiễm lập tức rơi vào trạng thái bồn chồn lo lắng.
Ngày thứ nhất, cô ta đứng ngồi không yên. Ngày thứ hai, bắt đầu chán ăn. Nếu như những ngày trước cô ta ăn ba bát thì bây giờ sức ăn giảm xuống chỉ còn một bát.
Cho đến ngày thứ ba, cô ta đã bị mất ngủ.
Vào đêm khuya.
Nguyên Giang Vãn đã uống thuốc và ngủ thiếp đi.
Tư Hân Nhiễm cầm lọ thuốc của Nguyên Giang Vãn, đôi mắt cô ta thâm quầng, khi trừng mắt lộ ra đôi con ngươi to. Tư Hân Nhiễm đang nghĩ đến việc bản thân cũng thử uống thuốc.
Dù đã cầm thuốc đưa vào trong miệng rồi nhưng cuối cùng cô ta vẫn quyết định nhổ hết ra.
"Tâm bệnh vẫn phải chữa bằng tâm dược chứ. Nếu chết thì cứ chết thôi!"
Tư Hân Nhiễm vỗ đùi và rón rén bước ra khỏi cửa, cô ta bước qua phòng khách trên tầng hai, sau đó đi thẳng đến cửa phòng của Cố Kiều Niệm và Cung Dịch.
Vào lúc này, đồng hồ treo tường trong phòng khách hiển thị thời gian, đã là một rưỡi sáng.
Tư Hân Nhiễm hít sâu một hơi rồi nhẹ nhàng gõ cửa.
Bên trong phòng, bởi vì Cố Kiều Niệm ngủ không sâu, cho nên ngay khi có tiếng gõ cửa, cô đã bị đánh thức.
Cố Kiều Niệm vừa dậy, Cung Dịch cũng tỉnh theo.
"Cố Kiều Kiều, chị ngủ chưa?"
Cố Kiều Niệm: "..."
Suốt mấy ngày qua, vì để nghĩ cách gọi cô cho nên mỗi ngày cô ta đều nghĩ ra tên mới cho Cố Kiều Niệm.
Bây giờ lại có một cách gọi mới là "Cố Kiều Kiều”.
“Chị ngủ đi.” Cung Dịch hít một hơi thật sâu, hôn lên trán Cố Kiều Niệm một cái, sau đó nhấc chăn bông lên để ra khỏi giường.
Cố Kiều Niệm vội vàng ngăn anh lại hỏi: "Sao cậu lại đi?"
"Vì thấy ở ngọn núi đằng xa có con sói." Cung Dịch trầm giọng nói: "Tôi sẽ gọi người đuổi cô ta ra ngoài. "
"Quay lại đây!"
Cố Kiều Niệm hạ giọng, vỗ nhẹ lên cánh tay Cung Dịch.
“Ngôi sao lớn à, anh đã ngủ chưa?”
Đúng lúc này, giọng của Tư Hân Nhiễm lại vang lên lần thứ hai.
Cố Kiều Niệm: "..."
"Cậu nằm xuống đi, tôi đi xem em ấy đang định làm gì." Cố Kiều Niệm đẩy Cung Dịch nằm lại giường, sau đó nhân tiện hôn lên má anh tận hai cái.
Đã lớn như thế này rồi mà vẫn còn dọa đòi bắt trẻ con đem đi cho sói ăn.
Có ai mà không khen anh dễ thương đây?
“Tôi cũng đi.” Cung Dịch định đứng dậy.
"Không được." Cố Kiều Niệm thì thầm vào tai Cung Dịch: "Cậu đúng là không có tính tự giác gì cả, chẳng lẽ cậu không biết lúc vừa mới ngủ dậy trông cậu đáng yêu như thế nào sao? Tôi sẽ không để những người con gái khác nhìn thấy hình ảnh này đâu."
Cung Dịch sững sờ một lát rồi mỉm cười.
“Ngoan, chị sẽ về ngay thôi.” Cố Kiều Niệm nắm lấy cằm Cung Dịch vân vê, sau đó ánh mắt cô trở nên sắc bén tàn nhẫn hơn: “Nếu em ấy chỉ muốn đến gây sự... Vậy thì phải kéo em ấy ra cho sói xẻ thịt. "
Cố Kiều Niệm đã nói câu này lớn tiếng một chút, Tư Hân Nhiễm đang đứng ở bên ngoài cũng loáng thoáng nghe thấy mấy chữ "kéo ra cho sói xẻ thịt".
Quả thật cô ta không thốt nên lời.
Đúng là không phải người một nhà thì không vào cùng một cửa, cặp đôi này đúng là không khác gì ma quỷ!
Cô ta đã đáng thương như vậy, thế mà còn muốn kéo cô ta ra ngoài để cho sói ăn?
Cố Kiều Niệm quàng một chiếc khăn choàng lớn mở cửa ra.
"Tư Hân Nhiễm, cô chán sống rồi hả?"
Tư Hân Nhiễm nhìn thoáng qua phía sau lưng Cố Kiều Niệm, cô ta vẫn ôm mộng ảo tưởng nói: "Cung Dịch vẫn chưa tỉnh đúng không? Ra đây ra đây đi chị, chúng ta ra ngoài tâm sự."
Nói rồi, cô ta ngay lập tức kéo Cố Kiều Niệm ra phòng khách, bật một cái đèn ngủ nhỏ lên.
Sau đó, cô ta ngồi xuống phía đối diện với Cố Kiều Niệm và nói: "Chị Cố, đã ba ngày kể từ khi email được gửi đi, làm sao chúng ta có thể chắc chắn rằng người đó có bị lừa không? Mấy ngày nay tôi rất sợ. Tôi cứ nghĩ rằng nếu tinh thần cô tôi đã tốt hơn rồi, tôi có thể đưa bà ấy đi dạo xung quanh nhà và hít thở không khí. Nhưng bây giờ vào ban ngày tôi còn không cả dám mở rèm, mỗi lần tôi nhìn thấy máy bay không người lái tuần tra bay ở phía xa, tôi đều sợ muốn hồn bay phách tán. "
Tư Hân Nhiễm nói không ngừng: "Mấy ngày nay hôm nào tôi cũng ăn không ngon, ngủ không yên."
"Chiều nay Chu Chu mới nói với tôi là cô đã ở đây hơn một tuần, hơn nữa còn tăng tận bốn cân. " Cố Kiều Niệm tàn nhẫn vạch trần.
Tư Hân Nhiễm: "..."
Thịt của động vật trên núi ăn rất ngon. Đặc biệt là thịt lợn ba chỉ, nếu là trước là trước đây thì Tư Hân Nhiễm sẽ không bao giờ động đến nó.
Vốn dĩ món ăn này là món yêu thích của Chu Chu.
Cô ấy nhờ phục vụ của đoàn làm phim và cả dân làng mua một ít mang về, sau đó còn lên kế hoạch ăn thịt nướng và uống chút rượu một mình vào buổi tối.
Tư Hân Nhiễm cũng mạnh dạn nếm thử, chỉ một miếng thôi đã khiến cô ta không thể cưỡng lại.
Suốt cả ngày, chỉ có thịt kho tàu, cơm thịt kho Đài Loan và thịt ba chỉ kho Sơn Đông.
Liên tục ăn liền mấy bát cơm trộn với thịt.
Buổi tối còn muốn uống rượu và ăn thịt nướng với Chu Chu.
Cô ta mà không béo, còn ai béo được đây?
“Tại... tại bây giờ là lúc cơ thể tôi đang phát triển không ngừng... Đáng lẽ tôi phải ăn nhiều hơn.” Tư Hân Nhiễm lẩm bẩm thở than.
Cố Kiều Niệm phát hiện ra rằng Tư Hân Nhiễm đã thực sự sợ hãi, lần này lựu đạn khói dùng để che mắt người khác vô dụng.
"Cung Dịch đã nói, với tính khí của cha cô, ông ta nhất định sẽ tìm một người nào đó để trút giận." Cố Kiều Niệm nói: "Và nhất định sẽ làm đến mức náo động inh ỏi. Vậy nên cô cứ đợi đến khi nào nhìn thấy ông ta muốn gióng trông khua chiêng đi xả giận lên đầu người khác, lúc đó có nghĩa là ông ta đã bị lừa. "
Tư Hân Nhiễm nghe xong điều này thì cũng cảm thấy cũng có lý.
“Vậy ông ta sẽ làm như vậy với ai?” Tư Hân Nhiễm hỏi.
Cố Kiều Niệm thoáng nhìn cô ta và im lặng một lúc, sau đó mới nói: "Đương nhiên là người mà sẽ khiến cho cô và dì Nguyên đều đau lòng như cắt."
Ngay lập tức Tư Hân Nhiễm cảm thấy choáng váng, người đó không phải là Tư Bắc sao?
Cô ta ôm trán nói: "Anh trai tôi chẳng khác nào bị sao quả tạ chiếu cả, anh ấy chẳng bao giờ làm sai điều gì nhưng lúc nào cũng phải chịu lỗi oan."
"Chúng tôi sẽ quay ở đây thêm một tuần nữa, sau đó mới phải chuyển cảnh. Đến lúc đó, nếu Nghiêm Trình Thành và Tư Bắc đề nghị đến đây lần nữa thì tôi sẽ để họ đến." Cố Kiều Niệm ngừng lại một chút, sau đó nói: "Có lẽ đối với anh trai cô, những gì cha cô sắp làm không quan trọng bằng việc đoàn tụ của mấy người."
"Tất nhiên rồi!" Tư Hân Nhiễm vừa mới nói xong câu này, miệng đã mếu máo như sắp khóc.
Anh trai của cô ta chính là người anh tốt nhất trên thế giới!
"Cứ thoải mái đi ngủ đi, kể cả trong trường hợp Tư Kính Vũ không bị lừa, ông ta cũng sẽ không nghĩ đến chỗ này đâu." Chung quy bây giờ trên danh nghĩa Cung Dịch cũng không sống ở nơi này.
Nếu ông ta muốn theo dõi, thì ông ta cũng phải sai người đi theo dõi chỗ Cung Dịch đang ở, chứ không phải chỗ của cô, một diễn viên không liên quan gì đến Cung Dịch.
“Có phải tôi là người rất phiền phức đáng ghét không?” Tư Hân Nhiễm liếc nhìn Cố Kiều Niệm một cái rồi vội cúi đầu xuống.
Tư Hân Nhiễm thực sự giống như một con búp bê vừa dễ thương vừa tinh xảo sang quý được đặt trong chiếc lồng thủy tinh.
Cô ta chỉ hơi tỏ vẻ tủi thân oan ức một chút trông đã rất đáng yêu rồi.
“Vẫn chấp nhận được.” Cố Kiều Niệm nói: “So với lúc đầu khi tôi mới biết cô, chưa tiếp xúc được bao nhiêu để hiểu cô thì mới thấy cô rất đáng ghét.”
Tư Hân Nhiễm càng để lộ sự đáng thương hơn: "Tôi cũng chỉ hỏi chị như vậy thôi, chị không cần nói thẳng như ruột ngựa đâu, nếu chị mà dỗ tôi một tí có phải đã tốt không."
"Mau nín đi, đừng có khóc nữa." Cố Kiều Niệm ra vẻ cảnh cáo.
Một giây sau Tư Hân Nhiễm đã nín ngay.
"Mau đi về ngủ." Cố Kiều Niệm đứng dậy, giọng nói có hơi hung dữ.
"Ờ..." Tư Hân Nhiễm dẩu môi, lủi thủi đi về phòng mình.
Sau đó Cố Kiều Niệm cũng từ từ đi vào phòng ngủ. Cô vừa mới đi đến cửa phòng đã thấy Cung Dịch đang đứng đợi bên ngoài. Anh nhanh chóng bước đến kéo cô lại gần, thuận tay đóng chặt cửa, sau đó ôm chặt Cố Kiều Niệm bế về giường.
"Cô gái nhỏ vẫn còn đang sợ hãi kia kìa." Cố Kiều Niệm vuốt ve hai má Cung Dịch, bất đắc dĩ nói.
“Chị có vẻ rất quan tâm đến em ấy?” Cung Dịch rũ mi xuống, điểm nhẹ đầu ngón tay lên chóp mũi của Cố Kiều Niệm hai cái.
Cả buổi tối dài như vậy mà cô lại ném anh nằm trong phòng một mình, hơn nữa còn chạy ra để an ủi cô gái khác đang sợ hãi.
Bây giờ Cố Kiều Niệm vẫn chưa nhận ra rằng người bạn nhỏ cô đơn phải nằm trên giường một mình đã ăn quá nhiều dấm chua.
Cô vuốt ve hai gò má của Cung Dịch, không biết mạo hiểm mà còn ngồi phân tích tỉ mỉ cho anh nghe: "Tôi chỉ nghĩ rằng em ấy còn nhỏ như vậy, ban đầu là tiểu thư cành vàng lá ngọc, nhưng để cứu cô của mình, em ấy đã hoàn toàn hy sinh bản thân, không màng bất cứ điều gì khác. Chuyện đó quả thật không dễ dàng gì."