Cung Dịch vùi đầu vào giữa cổ Cố Kiều Niệm rồi ôm chặt lấy cô.
“Tôi không muốn cứu dì Nguyên.”
Hiển nhiên Cố Kiều Niệm không ngờ rằng câu trả lời lại là thế này.
Tuy nhiên…
Trước đây Cung Dịch cũng đã từng làm rất nhiều chuyện vì Nguyên Giang Vãn.
Lần này Tư Bắc trở về, anh ấy chỉ có thể huy động rất ít người của nhà họ Tư, hầu như tất cả đều dựa vào người của Cung Dịch.
Làm sao anh lại không muốn cứu Nguyên Giang Vãn chứ?
“Trước khi tôi trở lại nhà họ Cung đã sống trong một khu ổ chuột ở thành phố Mạn, mấy cậu bé ở đó đã chăm sóc tôi.” Cung Dịch thấp trọng nói: “Trước khi ông nội qua đời, ông ấy có đến khu ổ chuột tìm tôi và nói với tôi rằng ông sẽ để lại toàn bộ tài sản cho tôi. Nhưng cần tôi phải cứu một người phụ nữ tên là Nguyên Giang Vãn khi bà ấy cần hoặc gặp nguy hiểm.”
Cố Kiều Niệm nghe xong, cảm nhận được sự sợ hãi phát ra từ trong lòng Cung Dịch?
Tại sao phải sợ?
Cô theo bản năng ôm lấy Cung Dịch, vỗ nhẹ vào lưng anh.
Sau đó, lời nói của Cung Dịch khiến Cố Kiều Niệm chấn động.
“Tôi đã từ chối đi với ông nội, nhưng ông ấy vẫn để lại di chúc, giao toàn bộ tài sản cho tôi. Vì di chúc mà đám người Cung Tư Dương muốn đưa tôi đi, nhưng các anh không cho...” Cung Dịch im lặng một lúc: “Vào đêm khuya ngày hôm sau, có một đám cháy lớn trong khu ổ chuột, tất cả bọn họ đều... đều bị chết cháy.”
Cố Kiều Niệm biết những người anh đó.
Là những đứa trẻ cùng sinh sống với Cung Dịch trong khu ổ chuột.
Chết cháy sao?
Sao khi đó lại bị chết cháy?
“Là bọn họ…” Cung Dịch nghiến răng nói: “Bọn họ cho rằng, không có các anh, tôi sẽ cam tâm tình nguyện trở về, rồi bọn họ khống chế, đợi đến sau khi trưởng thành sẽ chuyển tài sản trong tay cho bọn họ! Suy cho cùng, không có đống tài sản này các anh sẽ không chết! Tôi hận Cung Trạch Vi, cũng không muốn giúp ông ấy hoàn thành di nguyện!”
Cung Trạch Vi chính là ông nội của Cung Dịch.
Cố Kiều Niệm sao cũng không ngờ phía sau chuyện Cung Dịch kháng cự cứu Nguyên Giang Vãn vậy mà lại là nguyên nhân tàn nhẫn đầy máu tanh như vậy.
“Không sao đâu bé cưng.” Cố Kiều Niệm nhẹ nhàng xoa sau đầu anh: “Cậu không muốn thì chúng ta không cứu nữa. Đợi bác sĩ giúp Nguyên Giang Vãn xử lý xong, tôi sẽ cho người đưa bà ấy và Tư Hân Nhiễm đến chỗ Tư Bắc, chúng ta không quan tâm đến chuyện này nữa.”
Cung Dịch không nói gì mà ôm chặt lấy Cố Kiều Niệm.
Lại nhắc tới trận hỏa hoạn trong đêm Giáng sinh năm đó, đối với Cung Dịch đâu chỉ là sự đau đớn thấu tim.
Sau khi những đứa trẻ đó chết, thậm chí ngay cả tro cốt của họ, Cung Dịch cũng không giữ lại được.
Cung Tư Dương và những người chú của anh để thể hiện quyền lực và sự hung ác của họ trước mặt Cung Dịch.
Họ đã đe dọa cậu bé Cung Dịch.
Trong tình huống anh không hề hay biết sự việc, họ đã mua chuộc người hỏa táng đưa tất cả tro cốt của mấy đứa trẻ đó đi, nói là rải xuống biển.
Sau này, Cung Dịch hỏi người chú đã đề nghị làm chuyện này, ông ta nói là khi họ đến đưa anh đi, những tên ăn xin đó nhảy cực kỳ cao.
Điều này khiến các đám quý tộc bọn họ cảm thấy bị sỉ nhục.
Sau khi chết không thể chôn cất.
Đây là hình phạt của họ dành cho đám ăn xin này.
Cung Dịch khi còn nhỏ nhìn người chú với vẻ mặt khiêu khích ở trước mặt, anh lập tức quyết định trở lại nhà họ Cung làm người thừa kế.
Đám người này đã biến cuộc đời anh trở thành cơn ác mộng. Vậy đương nhiên anh cũng nên trở thành cơn ác mộng của đám người này.
Mười năm trở lại đây Cung Dịch đã làm được, mà còn làm rất tốt.
Tuy nhiên, trận hỏa hoạn và những đứa trẻ đó luôn là rào cản không cách nào vượt qua trong lòng anh.
Trái tim Cố Kiều Niệm cũng rất đau.
Cô biết Cung Dịch có thể đã từng sống những ngày tháng khổ sở trong khu ổ chuột, nhưng không biết vậy mà anh đã từng trải qua chuyện tàn nhẫn như vậy.
Đám lão già khốn kiếp nhà họ Cung đó!
Cố Kiều Niệm căm hận nghiến răng.
“Bé ngoan, tôi sẽ xử lý chuyện bên ngoài.” Cố Kiều Niệm dỗ dành Cung Dịch: “Lát nữa tôi sẽ đi nói với Tư Hân Nhiễm, cậu đi tắm rửa đi, đợi tôi quay lại.”
Cung Dịch im lặng một lúc: “Chị, còn có một chuyện nữa.”
“Hử?”
Trái tim của Cố Kiều Niệm cũng run lên.
Còn có chuyện gì sao?
Đám người Nhà họ Cung chết tiệt còn từng làm gì với bé cưng của cô vậy?
“Nguyên Giang Vãn và Trương Họa Nguyệt từng là bạn rất thân.”
Cố Kiều Niệm: “?”
“Hồi đó Nguyên Giang Vãn là một nhà thiết kế thời trang rất nổi tiếng, trang phục cho mỗi lần đi diễn của Trương Họa Nguyệt đều là do Nguyên Giang Vãn thiết kế.” Cung Dịch cọ mũi vào cổ Cố Kiều Niệm, giống như anh dính thêm một chút hơi thở của cô làm dịu đi cơn sóng trong lòng.
“Còn có mối quan hệ này sao?” Cố Kiều Niệm cảm khái một câu.
Quả nhiên giới danh lợi trên toàn thế giới đều là một vòng tròn liên kết với nhau từ đầu đến đuôi.
“Coi như là vì Trương Họa Nguyệt đi.” Cung Dịch thấp giọng nói.
“Không đuổi bọn họ đi sao?” Cố Kiều Niệm hỏi.
Cung Dịch nói một tiếng ừ.
Một tiếng ừ này của anh rơi vào tai của Cố Kiều Niệm khiến cho cô đột nhiên có một cảm giác.
Cảm giác như bị móng vuốt mềm mại của mèo con cào vào trái tim mình.
“Nguyên Giang Vãn còn có người thân còn sống đúng không? Vừa rồi Tư Hân Nhiễm nói với tôi, anh chị em của bà ấy rất tài giỏi.” Cố Kiều Niệm lặng lẽ quay đầu đi: “Tôi mơ hồ nhớ ra cậu đã từng nói Nguyên Giang Vãn xuất thân từ hoàng thất?”
Cho dù là Trương Họa Nguyệt hay những đứa trẻ bị chết cháy đó cũng đều là nỗi đau không thể nói thành lời của Cung Dịch.
Cô hy vọng mình có thể từ từ chữa lành nỗi đau cho anh, cô sẽ không để anh mãi hãm sâu vào trong nỗi đau này, không thể thoát ra ngoài được.
“Đúng vậy.” Cung Dịch đáp: “Tuy nhiên, bà ấy đã cắt đứt quan hệ với bên đó. Đặc biệt là sau khi biết bà ấy sinh một đứa con không rõ lai lịch rồi còn phát điên thì họ hoàn toàn mặc kệ.”
Cố Kiều Niệm hơi cau mày lại.
Cô vốn định là đưa Nguyên Giang Vãn trở lại nhà cha mẹ nuôi của bà ấy.
Bây giờ xem ra cách làm này không ổn.
“Năm đó có rất nhiều chuyện chúng ta không biết.” Cung Dịch nói: “Hoàng thất cực kỳ coi trọng danh dự. Lúc đầu, vì dì Nguyên công khai nhận cha ruột khiến cho hoàng thất xấu hổ, mẹ nuôi bà ấy là Nữ vương còn vì thế mà tức giận đến mức lâm trọng bệnh. Nếu muốn hoàng thất giúp đỡ, có lẽ dì Nguyên phải tự mình trở về, nói rõ sự việc năm đó.”
“Nhưng bây giờ bà ấy bị điên rồi...” Cố Kiều Niệm cau mày lại, sau đó sờ lên má Cung Dịch: “Vậy thì chẳng phải chúng ta phải chăm sóc bà ấy cho đến khi hồi phục thần trí sao?”
“Ừm.”
Cung Dịch gật đầu.
“Bé ngoan, cậu không cần miễn cưỡng bản thân đâu.” Cố Kiều Niệm đau lòng, hôn Cung Dịch mấy cái.
“Tôi hận Cung Trạch Vi nhưng không hận Nguyên Giang Vãn.” Cung Dịch hít sâu một hơi: “Không có bà ấy, những năm đó Trương Họa Nguyệt có thể đã sớm tự sát rồi. Chị xem... sau khi Nguyên Giang Vãn bị điên chưa được mấy năm, bà ấy sinh một đứa con trai không rõ lai lịch, lại còn tự sát.”
Nghe Cung Dịch kể về quá khứ đau khổ của người mẹ đã mất như vậy, Cố Kiều Niệm càng lo lắng hơn.
Sao cô lại có thể nóng giận với Cung Dịch.
Bé cưng đáng thương của cô đã khổ thế này đây.
Cố Kiều Niệm hận không thể đưa tất cả những điều ngọt ngào trong thế giới cho anh.
“Được rồi, không nghĩ những chuyện này nữa.” Cố Kiều Niệm hôn lên hàng mi của Cung Dịch: “Cứ tiếp tục nói, trái tim của tôi cũng sẽ vỡ thành nhân sủi cảo mất.”
Cung Dịch lại ôm chặt Cố Kiều Niệm, vùi đầu vào giữa cổ cô.
Bên tai cô vang lên một nụ cười trầm thấp: “Vỡ tim gì chứ? Bây giờ tôi có người thương, không phải sao?”