Nhật Ký Báo Thù Của Nữ Tổng Tài Trùng Sinh

Chương 333: Không muốn cứu bà ấy




Cố Kiều Niệm bị Tư Hân Nhiễm tính kế rồi.



Cung Dịch tức giận đến mức ăn cả tim của cô.



Ngay cả khi Cố Kiều Niệm có dỗ dành, cũng rất khó mà dỗ được anh.



“Trên tay đầy bùn đất lại sờ mặt tôi, chị còn hôn tôi nữa, lôi thôi quá.” Cung Dịch nói, lông mày càng nhíu chặt hơn.



Cố Kiều Niệm cũng bị dính một chút mưa, quần áo trên người cũng dính ít bùn đất.



Cung Dịch nhìn cô, lại sờ lên tóc cô.



Tóc cô bây giờ vẫn còn ướt.



“Đi tắm đi.” Cung Dịch trầm giọng nói: “Cởi quần áo ướt trên người ra thay, bên ngoài lạnh như vậy, sức đề kháng của chị còn yếu nữa, lúc về nên thay quần áo, lau khô tóc ngay chứ.”



Vừa rồi Nguyên Giang Vãn ngất đi trong lòng cô, Tư Hân Nhiễm khóc như giết heo.



Cố Kiều Niệm nào có để ý nhiều như vậy?



“Có áo khoác không thấm nước mà, trên đầu bị dính nước mưa, bây giờ tôi đi sấy khô. Cô Nguyên vẫn còn đang hôn mê, tôi... Á! Cung Dịch, cậu thả tôi xuống, cậu làm gì đấy?”



Cung Dịch trực tiếp bế Cố Kiều Niệm đi vào phòng tắm.



“Chị không nghe lời, vậy tôi chỉ có thể giúp chị tắm.” Mắt thường có thể thấy Cung Dịch đã vô cùng tức giận.



“Tôi sai rồi! Tôi sai rồi!” Cố Kiều Niệm đè vào bàn tay đang định giúp cô cởi quần áo của Cung Dịch, sau đó giương mắt nhìn anh: “Cậu sẽ không nhân lúc tôi đang tắm, rồi chụp bao đưa bọn họ đi đúng không?”



Cung Dịch nhìn Cố Kiều Niệm, cô nhìn anh làm ra vẻ đáng thương.



“Bọn họ không tới tìm tôi, tôi có tư cách gì chứ?” Trong lời nói của Cung Dịch vẫn còn tức giận.



Cố Kiều Niệm hiếm khi thấy anh tức giận đến mức như vậy. Đừng nói là cô, nếu Nghiêm Trình Thành và Tư Bắc nhìn thấy cũng sẽ thấy lạ mà kêu lên.



“Bé ngoan, tôi chắc chắn sẽ hỏi ý kiến cậu về chuyện đi hay ở của bọn họ, nhưng giờ cậu đừng giận nữa, mọi chuyện lát nữa rồi nói, được không?” Cố Kiều Niệm tiếp tục nhẹ giọng dỗ dành.



Cung Dịch nhìn cô, khẽ thở dài một hơi rồi sờ má cô: “Biết rồi.”



Cung Dịch không ở lại phòng tắm, sau đó rời khỏi phòng ngủ, đi về phía phòng ngủ chính của Cố Kiều Niệm.



Anh Bảo đứng ngoài cửa, có chút chột dạ không thể giải thích được.



Cung Dịch không nhìn anh ta, cũng không nói chuyện với anh ta, chỉ mở cửa đi vào.



Bác sĩ bên trong nhìn thấy Cung Dịch lập tức kính cẩn chào hỏi.



Anh nhẹ nhàng gật đầu sau đó nhìn về phía Nguyên Giang Vãn.



“Cung Dịch, nếu sau này Nguyên Giang Vãn có cầu xin cậu, hoặc gặp phải khó khăn thì cậu phải cố gắng hết sức giúp đỡ. Đây là thỉnh cầu duy nhất mà ông nội để lại tài sản cho cậu.”



Bên tai vang lên lời dặn của người đàn ông xa lạ mà anh từng gặp một lần.



Tài sản không phải là thứ anh muốn.



Vì lời dặn này, Cung Dịch đã mất những người anh, còn có cả người thầy của mình.



Vì vậy, anh ghét người đàn ông đã tự ý chủ trương đó, càng không muốn để ý đến yêu cầu duy nhất không hề liên quan đến anh.



Tuy nhiên…



Đây có lẽ là vận mệnh không thể tránh khỏi.



Vòng đi vòng lại không có cách nào giải thích được, khi Nguyên Giang Vãn gặp nguy hiểm đã đến trước mặt anh.



Nguyên Giang Vãn nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, trông vô cùng đau đớn, mơ hồ vẫn có thể nghe thấy bà ấy đang lẩm bẩm.



Cung Dịch không nghe cũng biết bà ấy đang nói gì.



Đối với Nguyên Giang Vãn, đứa con của bà ấy chính là nỗi ám ảnh duy nhất.



Sống sót, chạy trốn ra ngoài đều là vì đứa trẻ đó.



*



Cố Kiều Niệm nhanh chóng tắm rửa, tóc chỉ khô được một nửa mà đã chạy ra ngoài.



Cung Dịch đang ngồi trong phòng khách tầng hai, Cố Kiều Niệm chạy ra thì nhìn thấy anh.



Anh nhìn về phía cô, vẫy tay với cô.



Cố Kiều Niệm đi đến bên cạnh anh.



Cung Dịch vòng tay qua eo cô, sờ mái tóc của cô: “Không yên tâm vậy sao, sợ tôi sẽ ăn thịt bọn họ à?”



“Không phải!” Cố Kiều Niệm lập tức trở nên nghiêm túc.



Tính nóng nảy của cậu nhóc này lại nổi lên rồi, cả người đều là gai.



“Tôi lo lắng cho Nguyên Giang Vãn, vừa rồi bác sĩ đã nói bà ấy bị nhiễm trùng phổi, tôi cảm thấy rất nghiêm trọng.” Cố Kiều Niệm mím môi: “Cung Dịch, cậu đi vào phòng với tôi, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”



Giây sau, Cố Kiều Niệm kéo Cung Dịch đi vào phòng.



Đóng cửa lại.



Cố Kiều Niệm không nói gì đẩy Cung Dịch lên tường rồi cắn vào vai anh một cái.



“Cậu đừng giận dỗi nữa, vẫn chưa hết hả?” Cố Kiều Niệm hỏi.



Cung Dịch nhíu mày: “Tôi giận dỗi bao giờ?”



“Vừa rồi là ai hỏi tôi không yên tâm sợ cậu ăn thịt bọn họ?” Cố Kiều Niệm chọc vào tim Cung Dịch hai cái: “Sao cậu có thể nói những lời như vậy với tôi? Trước đây đúng thật là uổng công tôi thương cậu. Tôi có bao giờ đặt những chuyện khác lên trước cậu không? Cung Dịch, cậu chẳng có lương tâm gì cả!”



Cố Kiều Niệm liên tục chọc mấy cái, vừa chọc vừa nghiến răng oán thán.



“Một cô bé như Tư Hân Nhiễm, tự mình đưa người cô bị ngược đãi từ trong hang sói trốn ra ngoài, không thể đi nơi khác được. Mấy ngày không ngủ không nghỉ, trèo đèo lội suối đến tìm tôi, tôi có thể cứ vậy mà không quan tâm đến người lớn đang sinh bệnh, trẻ nhỏ thì bị thương khắp người, vứt họ ở trong núi sao?”



Cố Kiều Niệm càng nói càng tức giận.



“Xảy ra chuyện như vậy, cậu không suy nghĩ một chút tôi có bị dọa sợ hay không, ngược lại là cậu náo loạn đến mức nóng nảy!”



Cung Dịch lập tức luống cuống. Vừa rồi anh đang trong cơn giận giữ, lại nhìn thấy Cố Kiều Niệm không thương yêu mình thì càng tức giận hơn.



Vì vậy lập tức...



Lập tức làm hơi quá trớn.



Không nên, ngàn vạn lần không nên, không nên nói câu châm chọc như vừa rồi.



“Chị.” Cung Dịch nắm lấy cổ tay Cố Kiều Niệm.



“Tôi không phải là chị của cậu, từ hôm nay trở đi tôi là chị của Tư Hân Nhiễm!” Cố Kiều Niệm giận dỗi.



Cô muốn rút tay mình ra khỏi tay Cung Dịch.



“Nói linh tinh!” Cung Dịch ôm lấy cô.



“Không phải cậu giận sao? Tiếp tục giận đi!” Cố Kiều Niệm nhìn anh.



“Tôi không giận nữa.” Cung Dịch trả lời.



“Vậy thì tốt! Cậu không tức giận nữa, còn tôi bắt đầu tức giận rồi! Đây gọi là gì? Phong thủy luân chuyển?” Cố Kiều Niệm hừ hai tiếng.



“Là tôi không tốt, lần sau tôi sẽ từ từ nói, cũng sẽ không như vậy nữa.” Cung Dịch nói, hôn Cố Kiều Niệm mấy cái.



“Dịu dàng cũng vô dụng, coi như tối nay cậu dùng cơ thể cậu trả nợ cũng vô dụng, mỗi đêm mười ngày tám ngày trả nợ cũng vô dụng!” Cố Kiều Niệm trực tiếp phá vỡ mỹ nhân kế của Cung Dịch.



“Chị muốn mười ngày tám ngày không để ý đến tôi sao?” Cung Dịch đáng thương hỏi.



“Hiện tại thì coi là như vậy, thả tôi ra.” Cố Kiều Niệm vỗ nhẹ vào cánh tay của Cung Dịch.



“Không thả.” Sau đó Cung Dịch càng ôm chặt hơn.



“Vậy cậu nói cho tôi, sao chuyện này đáng để cậu tức giận nhiều đến như vậy? Nếu cậu thực sự không muốn quan tâm, Tư Bắc đang ở khách sạn trong huyện thành, cậu gọi anh ấy đến một chuyến đưa người đi là được. Tại sao lại tức giận đến như vậy?” Cố Kiều Niệm hỏi.



Cô đã sớm nhận thấy tâm trạng bất thường tối nay của Cung Dịch.



Cố ý mượn cớ để trút giận.



Cô chỉ muốn hỏi rõ ràng một chút, tại sao sự xuất hiện của Tư Hân Nhiễm và Nguyên Giang Vãn lại khiến anh tức giận như vậy.



Cung Dịch im lặng.



Cố Kiều Niệm lập tức bẻ ngón tay anh.



“Lát nữa tôi sẽ ngủ với Chu Chu, cậu ngủ ở phòng trống đi.”



“Tôi không muốn cứu bà ấy.”



Cung Dịch không lạnh không nóng nói.



Cố Kiều Niệm sững sờ: “Ai? Cậu không muốn cứu ai?”



Dường như cảm xúc của Cung Dịch lập tức chìm xuống vực sâu.



Cố Kiều Niệm nhìn anh, trái tim bỗng nhói đau.