Mưa mùa thu trên núi lạnh đến thấu xương.
Cố Kiều Niệm là người trọng sinh, cũng được coi là người đã trải qua sóng to gió lớn.
Nhưng nhìn thấy Tư Hân Nhiễm ở nơi này, cô vẫn cảm thấy kinh ngạc.
“Sao cô lại ở đây? Cô của cô đâu rồi?” Cố Kiều Niệm kéo cô ta ra khỏi người mình, vội vàng hỏi: “Sao cô lại quá đáng như vậy? Cô có biết mấy ngày nay anh trai cô tìm đến phát điên rồi không!”
Tư Hân Nhiễm làm ra vẻ đáng thương nhìn Cố Kiều Niệm rồi bật khóc: “Chị sẽ không giao tôi ra đúng không?”
Cố Kiều Niệm hơi cau mày lại.
“Cha tôi điên rồi, ông ta muốn phẫu thuật não cho cô tôi... Tôi không biết miêu tả như thế nào, tóm lại đó là cắt thịt trong não ra, sau đó cô tôi sẽ trở nên ngốc nghếch! Chị Niệm Niệm, cô tôi không thể trở thành kẻ ngốc, chị giúp tôi đi! Tôi sẽ ghi nhớ đại ân đại đức của chị, đợi cô tôi khỏe lên, bà ấy cũng sẽ báo đáp chị! Các anh chị của cô tôi đều rất giỏi!” Tư Hân Nhiễm nắm lấy cánh tay của Cố Kiều Niệm cầu xin.
Cô ta còn dùng nhiều sức làm cánh tay của Cố Kiều Niệm đỏ lên.
Theo lý mà nói, Cố Kiều Niệm muốn hòa bình yên ổn, vì thế không nên đi chọc tới tên điên như Tư Kính Vũ đó. Trước đây Cung Dịch cũng không cho cô nhúng tay vào chuyện của nhà họ Tư.
Tuy nhiên... Cố Kiều Niệm nhớ tới hai lần gặp mặt Nguyên Giang Vãn.
Cô dùng lực nắm chặt tay Tư Hân Nhiễm, nhìn vào mắt cô ta.
“Cô của cô đang ở đâu?” Cố Kiều Niệm hỏi.
Tư Hân Nhiễm đột nhiên trở nên cảnh giác: “Chị phải hứa với tôi trước, hứa với tôi là sẽ giúp tôi, sẽ không bán đứng tôi.”
Không đợi Cố Kiều Niệm nói, Tư Hân Nhiễm la khóc om sòm trước.
“Dù sao nếu chúng tôi bị bắt cũng sẽ không sống được, chị không giúp, bây giờ tôi sẽ đi đào một cái hố gần đây, chôn cô tôi và tôi xuống luôn!”
Cố Kiều Niệm: “...”
“Hử?” Cố Kiều Niệm gật đầu: “Cô của cô cũng ở gần đây sao?”
Tư Hân Nhiễm giật mình.
“Cô giấu tất cả mọi người, thậm chí còn không nói cho Tư Bắc biết kế hoạch của cô mà đưa bà ấy chạy tới đây, là cô đã quyết định ngay từ đầu, cô lừa tôi đúng không?” Cố Kiều Niệm hỏi.
Tư Hân Nhiễm hơi chột dạ.
“Tôi có thể tạm thời cho hai người ở lại, nhưng Cung Dịch phải biết, căn nhà này là của cậu ấy, lát nữa cậu ấy sẽ qua đây.” Cố Kiều Niệm nói tiếp.
Tư Hân Nhiễm đã liều mạng tới đây.
Trong núi lớn như vậy, trời còn đang mưa to, nếu cô không để ý tới cô ta và Nguyên Giang Vãn, ngộ nhỡ thật sự mất mạng thì phải làm sao?
Hơn nữa...
Cô cũng thực sự tò mò rốt cuộc Tư Hân Nhiễm đã làm thế nào.
“Chỉ cần chị cố gắng bảo vệ chúng tôi, Cung Dịch sẽ không dám nói gì, anh ấy nhất định sẽ nghe lời chị.” Tư Hân Nhiễm nhanh chóng nói.
Cố Kiều Niệm: “...”
Sao Cung Dịch lại cho cô ta một ảo tưởng như vậy nhỉ?
“Được rồi, cô có niềm tin này với cậu ấy là được, cô tự chịu nguy hiểm là được.” Cố Kiều Niệm hỏi lần nữa: “Bà ấy đang ở đâu?”
“Tôi đậu xe ở trong khu rừng đằng kia, chị đợi tôi một lát, tôi sẽ đưa cô tôi đến đây.” Tư Hân Nhiễm nói, chuẩn bị bước đi.
Nhưng chưa đi được bước nào, lập tức quỳ xuống đất.
Cố Kiều Niệm: “...”
“Cô Từ, chúng tôi không cần đáp lễ lớn như vậy đâu!” Chu Chu hoàn hồn từ trong cơn chấn động, vội vàng đi tới kéo Tư Hân Nhiễm lên.
Tư Hân Nhiễm đột nhiên gào khóc: “Chân tôi nhũn cả ra rồi!”
Cô công chúa nhỏ vừa gào khóc vừa đứng dậy, cô của cô ta còn đang bị sốt. Cô ta rời đi có một lúc, mặc dù đã khóa cửa kính và cửa xe nhưng ở một nơi tối tăm như vậy, lỡ như cô của cô ta tỉnh dậy không thấy cô ta đâu, rồi sợ hãi thì phải làm sao đây?
“Cô Cố, cô vào trong đợi đi, tôi đi xem sao.” Cố Kiều Niệm muốn đi theo Tư Hân Nhiễm nhưng anh Bảo đã ngăn lại.
“Không sao đâu.” Cố Kiều Niệm lắc đầu: “Các anh cũng đừng đi theo, cô Nguyên khá sợ người lạ, nhiều người đến có thể sẽ dọa bà ấy. Đúng rồi, gọi điện thoại cho đội y tế mà Cung Dịch sắp xếp tới đây.”
“Vâng.”
Mặc dù anh Bảo hơi do dự nhưng vẫn đồng ý.
Cung Dịch đã sớm cho người dọn dẹp khu vực gần nơi Cố Kiều Niệm sống.
Buổi tối cũng có người đi tuần tra khắp nơi. Cũng may tối nay trời mưa to, trong núi tối tăm còn không rõ thấy năm ngón tay. Hơn nữa xe của đoàn làm phim luôn chạy tới chạy lui ở khu vực gần đây.
Tư Hân Nhiễm nhỏ nhắn, cả đường cẩn thận đi đến nơi cô ở cũng không bị ai phát hiện.
Con đường đầy bùn đất, Cố Kiều Niệm và Chu Chu đi theo sau Tư Hân Nhiễm, đi trên con đường như vậy nên hai người đi lại hơi khó khăn.
Nhưng Tư Hân Nhiễm cứ lảo đảo nghiêng ngả, bước đi vừa vội vừa nhanh, giống như bị bùn đất dưới chân làm bẩn cũng không để ý.
“Kiều Kiều, những gì cô ta nói vừa rồi là thật sao? Cha cô ta muốn cắt não của cô cô ta sao?” Chu Chu đỡ Cố Kiều Niệm, che ô, nhỏ giọng hỏi.
Sau này nếu cho Tư Hân Nhiễm và Nguyên Giang Vãn ở lại, có một số việc chắc chắn không thể giấu Chu Chu.
Cố Kiều Niệm gật đầu: “Trở về chị sẽ nói chi tiết với em.”
“Vâng...” Chu Chu vô thức siết chặt cánh tay của cô.
Cố Kiều Niệm thấy thật bật lực, cảm thấy rằng cánh tay của mình tối nay thực sự đã phải chịu đựng quá nhiều.
Bên trái bị Tư Hân Nhiễm nắm chặt vẫn còn đau, bây giờ Chu Chu lại bắt đầu.
Tuy nhiên, cũng khó trách Chu Chu sẽ phản ứng như vậy.
Có mấy người nghe những chuyện Tư Kính Vũ đã làm, họ không cảm thấy kinh ngạc sợ hãi sao?
Đi một đoạn đường dài, nếu không phải không xa không gần lúc nào cũng có người đi theo, trong lòng Cố Kiều Niệm cũng sợ hãi.
Đêm khuya trong núi quá tối, tối đến mức khiến người ta có cảm giác có thứ gì đó gian ác và đáng sợ đều có thể ẩn nấp trong đó.
Cố Kiều Niệm nhìn Tư Hân Nhiễm cứ bị ngã rồi ngay lập tức đứng dậy.
Khi vừa biết Tư Hân Nhiễm đưa Nguyên Giang Vãn đi trốn, Nghiêm Trình Thành còn nói rằng, Tư Hân Nhiễm sợ tối sợ ma sợ côn trùng, còn vô cùng kén chọn chỗ ở, suốt ngày kêu la rằng cô ta bị dị ứng ánh nắng và khói bụi gì đó. Lo lắng nếu cô ta ở bên ngoài hai ngày, cho dù không xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì cũng có thể tự khiến mình chết.
Tuy nhiên...
Cả đoạn đường này, cô ta có người bảo vệ, đi như thế này trong lòng cũng thấy hơi khiếp đảm.
Vừa rồi Tư Hân Nhiễm tự mình tới đây bằng cách nào?
Không... Nếu nói một cách nghiêm túc, cách xa hàng nghìn cây số, cô ta làm cách nào mà mấy ngày đã chạy tới đây? Không ngủ không nghỉ sao?
Lại đi thêm một đoạn nữa.
Cuối cùng đi đến bụi cây mà Tư Hân Nhiễm nói.
Trong đó còn tối hơn đoạn đường này.
“Cô ơi! Cô ơi con đã tìm được bạn con rồi!” Tư Hân Nhiễm mừng rỡ, trực tiếp mở cửa xe ra.
Không đợi cô ta hồi thần lại, Nguyên Giang Vãn trên xe bất ngờ đẩy cô ta một cái, sau đó liều mạng chạy ra ngoài.
“Cô ơi!”
Tư Hân Nhiễm giật mình, vội vàng ngăn bà ấy lại.
Nguyên Giang Vãn vẫn còn đang sốt, chạy chưa được hai bước chân đã mềm nhũn, cứ vậy ngã xuống đất.
Cố Kiều Niệm đi theo sau Tư Hân Nhiễm, nhanh tay lẹ mắt vội vàng đỡ lấy bà ấy.
“Cô ơi!”
Tư Hân Nhiễm bật khóc chạy đến, quỳ trước mặt Nguyên Giang Vãn: “Cô nhìn con đi, con là Nhiễm Nhiễm đây! Cô đừng sợ, chúng ta đã trốn ra ngoài rồi, đã trốn ra ngoài rồi!”
Tư Hân Nhiễm biết bệnh của Nguyên Giang Vãn lại tái phát rồi, khi bà ấy phát bệnh mới liều mạng chạy trốn.
Nguyên Giang Vãn thở nặng nhọc, dường như hô hấp có chút khó khăn.
Bà ấy vô cùng sợ hãi, tay cũng không ngừng run rẩy.
Dựa theo ánh sáng của đèn pin, bà nhìn thấy rõ Cố Kiều Niệm trước mặt mình.