Cũng đã vài ngày Tư Kính Vũ không chợp mắt. Ông ta gần như đã lật tung cả thành phố này lên nhưng vẫn không có phát hiện gì hữu dụng, Tư Hân Nhiễm và Nguyên Giang Vãn giống như đã bốc hơi khỏi thế giới này vậy.
Ông ta bị chính đứa con mình cưng chiều nhất phản bội, lại còn đánh mất cả Giang Vãn, cả người đều đang trong trạng thái vô cùng phẫn nộ và cáu kỉnh.
Lúc Cung Dịch gọi điện thoại tới, cơn phẫn nộ này trong chốc lát đã ngưng tụ lại.
"Sao cậu ta lại gọi tới?" Thư ký bên cạnh Tư Kính Vũ nhìn thoáng qua thông báo hiển thị trên điện thoại, vẻ mặt hơi căng thẳng: "Không phải là người đã bị cậu ta tìm thấy rồi chứ?"
Tư Kính Vũ nhíu chặt chân mày.
Tiền là Cung Dịch đưa cho con bé đáng chết kia. Bản thân nó cũng không có bản lĩnh giấu giếm kín kẽ đến như vậy.
Khả năng lớn nhất là con bé đã tìm được một người giúp đỡ, một người có thể một tay che trời!
Cung Dịch có máy bay tư nhân, du thuyền, còn có trang viên tư nhân, muốn giấu hai người, cậu ta có khả năng làm được.
Cho dù Tư Kính Vũ đã dùng hết các biện pháp, kiểm tra sân bay tư nhân, bến tàu cùng với tất cả số camera ở vùng lân cận khu bất động sản của Cung Dịch. Mấy ngày nay camera đều vận hành rất tốt, dù vậy vẫn không thấy có người khả nghi nào ra vào.
Nhưng Tư Kính Vũ không thể nghĩ ra được khả năng khác nữa rồi!
Ông ta cắn răng, nhấn nghe điện thoại.
"Cậu Cung."
"Tư Kính Vũ, gần đây tôi đã làm một vài chuyện giúp bản thân thấy vui vẻ, ông lại cứ phải vào lúc này làm tôi cảm thấy buồn bực à?" Đầu bên kia điện thoại, một Cung Dịch ngẫu nhiên gặp mặt còn có thể duy trì lễ phép cơ bản, lúc này thanh âm đã lạnh đến tận xương tủy.
Tư Kính Vũ cau mày: "Cậu Cung, cậu cho Tư Hân Nhiễm hơn một ngàn vạn để nó có tiền mua thuyền đưa Giang Vãn đi, tôi còn chưa chất vấn cậu làm như vậy là có mục đích gì, vậy mà cậu ngược lại còn đang chất vấn tôi?"
"Hơn một ngàn vạn kia là tiền tôi cho em ấy mua xe." Cung Dịch dừng một chút: "Có điều, trước mắt cũng không còn quan trọng nữa, dựa theo cách nói của ông, nguyên nhân của chuyện này là ở tôi, đúng không?"
Tư Kính Vũ nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
Ông ta cứ luôn có cảm giác Cung Dịch đã đào sẵn một cái bẫy, chỉ còn đợi ông ta nhảy vào nữa thôi.
Thế nhưng không đợi ông ta trả lời, Cung Dịch đã mở miệng trước một bước: "Một khi đã như vậy, theo lẽ thường hẳn là tôi phải gánh lấy trách nhiệm này."
"Nếu đã là tiền mua xe thì nói rõ ràng là được rồi, cậu Cung không cần phải..." Tư Kính Vũ vội vàng sửa miệng.
Nhưng giờ phút này đã chậm rồi.
"Tư Kính Vũ, tôi có nguyên tắc làm việc của mình, người nhà họ Cung trước giờ không mắc nợ người khác." Cung Dịch lạnh lẽo nói tiếp: "Từ nay về sau, ông không cần phải lật tung khắp nơi để tìm người nữa, tôi sẽ giúp ông tìm được Hân Nhiễm và dì Nguyên."
"Không cần!" Tư Kính Vũ cắn răng.
Nếu người bị Cung Dịch tìm được, ông ta còn có thể đưa trở về sao?
"Có cần hay không, tôi nói thì sẽ tính." Cung Dịch nhấn mạnh từng từ từng chữ: "Tư Kính Vũ, tối qua tôi đã biết chuyện này rồi, vì tôn trọng nội chiến trong gia tộc của ông, Tư Bắc không xin sự giúp đỡ từ tôi, tôi cũng không có ý muốn nhúng tay vào. Đáng tiếc là ông không biết điều, cứ phải đề cập tới hơn một ngàn vạn đó, đây chẳng phải là muốn tôi ra mặt sao? Giờ ông cầu gì được nấy rồi đấy."
"Cung Dịch! Đây là chuyện của nhà tôi, cậu có tư cách gì nhúng tay vào, con gái và... chị của tôi, tôi sẽ tìm về, không cần cậu chen vào." Tư Kính Vũ đè thấp giọng nói.
"Ông cho là tôi đang thương lượng với ông sao?" Cung Dịch gằn từng tiếng một hỏi: "Bắt đầu từ bây giờ, người của tôi sẽ luôn để mắt đến người của ông, những kẻ mà ông đã phái đi, nội trong nửa tiếng còn có một kẻ chưa trở về, tôi cam đoan trong hôm nay sẽ khiến cho giá thị trường của công ty ông hao hụt ít nhất ba triệu đô la mỹ. Một ngày còn chưa rút người về, một ngày còn chưa dừng hao hụt."
"Mày, quân ăn cướp này!" Tư Kính Vũ nghiến răng mắng.
Cung Dịch cười cười: "Bác Tư à, hôm nay ông mới biết tôi là quân ăn cướp sao?"
"Mày muốn chơi thì chơi! Không phải chỉ ba triệu đô la mỹ sao? Tao còn mất được!" Tư Kính Vũ lấy thái độ muốn cứng đến cùng với Cung Dịch.
Cung Dịch nghe xong, như bỗng dưng tỉnh ngộ mà "à" một tiếng.
Tư Kính Vũ cầm di động, theo bản năng nhíu chặt mi, trong lòng đột nhiên dâng lên dự cảm không tốt.
"Tư Kính Vũ, vậy thì đổi một cách chơi khác đi, ông biết dưới tay tôi nắm bao nhiêu công ty truyền thông trong và ngoài nước rồi chứ?"
Trái tim Tư Kính Vũ trầm xuống, không lên tiếng.
"Nửa giờ sau, ông còn không rút hết người về, ông là ai, bậc cha ông của ông đã từng làm những chuyện gì, còn có..."
Cung Dịch tạm dừng một chút.
Hô hấp Tư Kính Vũ cũng theo đó ngừng lại.
Cậu ta... sao cậu ta lại biết nhiều chuyện như vậy?
"Ông vẫn luôn muốn tìm nhưng lại không tìm thấy, di chúc của cha ông, tôi giúp ông truyền ra ngoài trong một lần luôn, có được không?"
"Mày đang đe dọa tao?" Tư Kính Vũ nghiến răng ken két.
"Bác à, bác còn 28 phút." Giọng điệu của Cung Dịch rất bình thản, giống như đang nói những chuyện vặt vãnh thường ngày với Tư Kính Vũ vậy.
"Cung Dịch, mày xác định là muốn đắc tội tao sao?" Tư Kính Vũ nghiến răng nghiến lợi hỏi.1
Cung Dịch liếc nhìn xe của Cố Kiều Niệm ở phía trước.
"Còn nữa, nếu Hân Nhiễm và dì Nguyên xảy ra việc gì ngoài ý muốn, tôi sẽ tính toàn bộ lên đầu ông. Thủ đoạn của ông độc ác, vừa vặn tôi cũng không kém đâu."
Lời vừa nói ra, Cung Dịch đã trực tiếp kết thúc cuộc gọi.
Tư Kính Vũ đứng trước cửa sổ, tay cầm di động vẫn luôn run rẩy.
Ông ta có thể không cần tiền, so với Giang Vãn thì những thứ này tính là gì chứ?
Nhưng… những lời uy hiếp sau đó của Cung Dịch, ông ta cũng không thể không băn khoăn.
Những bí mật này, đều là những bí mật có chết cũng không thể cho người khác biết được!
Tư Kính Vũ nhìn thoáng qua mặt bàn bên cạnh, ảnh chụp của Nguyên Giang Vãn, ông ta ném mạnh điện thoại ra ngoài, điện thoại rơi vỡ nát thành từng mảnh.
Thư ký cũng giật nảy mình.
Hai tay Tư Kính Vũ chống lên mặt bàn, mắt nhìn chằm chằm phía trước.
Cung Dịch! Tao nhất định dù chết cũng phải cùng mày đấu tới cùng!1
"Rút hết người về đi!" Tư Kính Vũ giận dữ gào lên.
Sau đó, ông ta lại dùng máy bàn của văn phòng gọi cho Tư Bắc.
Điện thoại được nối máy, Tư Kính Vũ lập tức nói một câu: "Tư Bắc, mày lập tức đi tìm Cung Dịch, ở bên cạnh cậu ta đừng đi đâu hết! Cho đến khi em gái mày xuất hiện!"
Tư Bắc trầm mặc.
Tư Kính Vũ lại lạnh như băng uy hiếp: "Tư Bắc, đừng cho là tao không biết, chính mày đã tẩy não em gái mày! Cũng là mày liên hợp với Cung Dịch bày ra hết thảy mọi chuyện này, mày muốn dùng Giang Vãn uy hiếp tao để làm lợi thế, để tao đem Sáng Thế Kỷ cho mày!"
"Cha!!" Tư Bắc không thể nhịn được nữa mở miệng.
"Đừng gọi tao là cha, kẻ phản bội vong ân phụ nghĩa như mày không xứng làm con tao! Thứ ngu xuẩn, tao đã sớm nói với mày rồi, Cung Dịch chính là tên quái vật, bảo mày cách xa cậu ta một chút! Mày cho là cậu ta muốn làm bạn với mày? Mày cho là cậu ta đang giúp mày giành công ty? Mày nghĩ cái gì vậy? Mày với cậu ta là người trong cùng một thế giới hay sao? Mục đích của cậu ta là muốn chiếm lấy Sáng Thế Kỷ, còn mày chỉ là một quân cờ thôi! Bị người khác lợi dụng còn không biết, cái thứ ngu xuẩn như mày lại không chịu nghe lời dạy bảo, sao xứng đáng làm người thừa kế của Sáng Thế Kỷ?"
Tư Kính Vũ không ngừng chửi bới trách cứ Tư Bắc, trút tất cả lửa giận phát tiết hết lên người Tư Bắc.
"Tóm lại, không đưa Tư Hân Nhiễm và Giang Vãn trở lại được, cái chức người thừa kế này mày cũng đừng làm nữa." Cuối cùng Tư Kính Vũ nói.
Tư Bắc rũ đầu xuống trên sofa.
Nghiêm Trình Thành lo lắng nhìn anh ấy.
Tư Kính Vũ mắng chửi quá ghê gớm.
Cách cả di động còn không mở loa ngoài, anh ấy cũng có thể nghe thấy.
"Ha."
Tư Kính Vũ đang muốn cúp điện thoại, chợt nghe thấy đầu bên kia điện thoại, Tư Bắc như trút được gánh nặng mà bật cười.
"Mày cười cái gì?" Tư Kính Vũ trầm giọng hỏi: "Vừa rồi lời tao nói buồn cười lắm sao?"