Nhật Ký Báo Thù Của Nữ Tổng Tài Trùng Sinh

Chương 317: Cố Kiều Niệm giả vờ vô tội




Cung Dịch bắt đầu từ tấm thẻ năm mươi vạn Cố Kiều Niệm cho anh, dần dần ỷ sủng sinh kiêu.



Tuy rằng giữa đường dựa vào bản lĩnh, làm tới khi bị vứt bỏ, nhưng điều này chẳng hề ảnh hưởng chút nào, trong lòng anh càng lúc càng lấy làm kiêu hãnh bởi bản thân mình được yêu, hơn nữa còn là được yêu chiều không ngơi nghỉ.



Cố Kiều Niệm đọc xong tin nhắn, lập tức bật cười.



“Kiều Kiều, hôm nay bọn em biểu hiện tuyệt lắm!” Chị biên kịch bước đến: “Chuyện Âm Mưu Phượng Hoàng sắp khai máy mấy ngày tới, trên mạng lưu truyền tới mức sục sôi, người hâm mộ nguyên tác đuổi mắng chị lâu lắm rồi, bây giờ chị đợi bọn em diễn, phát sóng, rồi cho chị vẻ vang!”



“Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!” Cố Kiều Niệm đáp lời.



Biên kịch lập tức bật cười.



Nhìn Cung Dịch, nhìn Cố Kiều Niệm mà xem này, vẻ mặt yêu thương càng lúc càng không giấu nổi.



“Tôi nói chứ có vài người ấy à, sao diễn cái gì mà biên kịch đều nói tốt cho, thì ra quan hệ sau lưng tốt như thế!”



Phải rồi.



Vừa nghe thấy giọng điệu quái gở này cũng biết là Trần Ninh Ninh ngồi yên cũng chết đến nơi.



“Cũng lớn thế này rồi, còn tưởng mình học tiểu học sao? Kéo bè kéo cánh, mất cả phẩm giá!” .



“Em gái, nói bóng nói gió ai đây?” Biên kịch nhìn sang.



“Ai kết bè thì tôi nói người ấy đấy!” Trần Ninh Ninh gượng gạo e sợ đạo diễn, nhưng biên kịch ấy mà, cô ta nghe người ta nói từ lâu, trong giới này địa vị của biên kịch xem như thấp nhất, cô ta chẳng sợ.



“Bỏ đi.” Cố Kiều Niệm kéo biên kịch sắp nổi sung.



Trần Ninh Ninh muốn quậy thì cứ để cho cô ta quậy.



Đắng cay còn chờ cô ta ở phía sau.



Cãi nhau với cô ta trước mặt mọi người, mới là nể mặt cô ta, hạ thấp tiêu chuẩn của bản thân mình.



“Cung Dịch, đừng trách tôi không nhắc nhở anh, có vài người phụ nữ rất phóng túng, trước mặt bao nhiêu người như vậy dám leo lên người anh câu dẫn anh, anh đừng trông chờ cô ta làm thiên tiên thoát y chỉ vì một mình anh.” Trần Ninh Ninh nói tiếp.



“Nếu cô giáo Cố thực sự bằng lòng câu dẫn tôi, vậy thì là phúc ba đời của tôi rồi.” Cung Dịch bất chợt nói: “Chỉ đáng tiếc, tôi không có phúc phần ấy. Còn có những kẻ không biết là thể loại gì, vo ve giống như ruồi bọ khiến người ta chán ghét.”



“Anh mắng ai là ruồi bọ đấy?” Trần Ninh Ninh phản ứng lại, vỗ bàn, thẹn quá hóa giận chỉ vào mũi Cung Dịch chất vấn.



Cố Kiều Niệm vừa thấy vậy, Trần Ninh Ninh lại dám đập bàn hung dữ với Cung Dịch ngay dưới mí mắt của cô?



“Trần Ninh Ninh, cô nổi khùng với cậu ấy làm gì? Cậu ấy bảo cô là ruồi bọ à? Vội vàng chen vào họng người khác như thế làm gì?” Cố Kiều Niệm che chắn trước mặt Cung Dịch.



Cung Dịch cao hơn cả cô, cô nào chắn được hết. Nhưng Cung Dịch đường đường chính chính đứng sau lưng cô.



Nghe hết lời cô chất vấn Trần Ninh Ninh, anh còn gật đầu nữa.



“Tôi nổi khùng với anh ta, liên quan gì đến cô?”



Lúc này, Trần Ninh Ninh coi như nhìn ra được, cho dù Cố Kiều Niệm không bao nuôi Cung Dịch nhưng giữa bọn họ chắc chắn có chuyện mờ ám!



Nhìn hai người này mà xem, dáng vẻ bao che lẫn nhau, nếu như giữa bọn họ không có chuyện gì cứ vặt đầu cô ta!



Trần Ninh Ninh cố tình hỏi như thế. Cô ta không tin, Cố Kiều Niệm còn có thể thừa nhận Cung Dịch là chó con của cô trước mặt mọi người hay sao?



Nếu như cô không thừa nhận, ngày khác cô ta sẽ lôi chuyện nảy ra kích thích Cung Dịch.



Chẳng có người đàn ông nào có thể chịu đựng được chuyện như vậy!



“Trần Ninh Ninh, lúc cô đọc kịch bản cứ gây rắc rối cho tôi, tôi không tính toán với cô là đã nhẫn nhịn rồi. Nhưng Cung Dịch còn nhỏ, cô thử hỏi xem những tiền bối khác ở đây, có ai có thể để cô bắt nạt cậu ấy như vậy!” Cố Kiều Niệm chẳng hề yếu thế mà giận dữ đáp lại.



“Phải đấy, cô chỉ trỏ cậu ấy ồn ào cái gì?” Biên kịch mau chóng mở lời.



Một bà cụ ở bên cạnh cũng nhíu mày nói: “Cô Trần, cô thôi đi được rồi đấy.”



Mọi người xôn xao cất lời.



Cung Dịch đẹp trai, yên tĩnh lại khôn khéo, còn lễ phép.



Các trưởng bối có ai mà không thích?



Ngày hôm nay, mọi người đều thấy Trần Ninh Ninh nhắm vào Cung Dịch, giống như nữ yêu tinh nhắm vào Đường Tăng.



Cô ta muốn làm gì, trong lòng mọi người đều rõ.



“Được!”



Trần Ninh Ninh nghe mọi người một câu tôi hai câu cô, tức tới mức mặt tái thành màu gan lợn.



“Các người tưởng Cố Kiều Niệm và Cung Dịch diễn tốt lắm à? Tôi nói cho các người biết, các người bị lừa hết rồi, bọn họ sớm đã ở bên nhau! Diễn tốt cái gì chứ, đó là chân tình lộ rõ mồn một thì có!”



Cô ta tức tới mức ăn nói lung tung.



Biên kịch cùng với mấy người gặm CP vừa nghe thấy.



Cô nhìn tôi.



Tôi lại nhìn cô.



Trong mắt viết rõ, còn có chuyện tốt như thế sao?



“Các người không tin thì lên mạng mà xem, có nhiều bài phân tích, phân tích họ ở bên nhau, đây đều có bằng có cớ hết đấy!” Trần Ninh Ninh nói tiếp.



Mọi người: “…”Còn tưởng cô ta chốt hạ gì đó.



“Cô gặm CP ngu người rồi à?” Chị biên kịch hỏi bằng giọng điệu ghét bỏ.



Sự thật chính là như vậy.



Tuy rằng mọi người gặm tới điên nhưng có rất nhiều người chỉ gặm đường vô thức, ví dụ như người trong nghề.



Mọi người thực sự không cảm thấy Cố Kiều Niệm có thể thích cún con như vậy.



Tính cách của cô mềm mại ưa yêu chiều như vậy, chắc chắn muốn tìm người đàn ông quyết liệt!



Cố Kiều Niệm liếc nhìn Trần Ninh Ninh, chỉ thoáng một giây sắc mặt đột ngột đổi thành giả vờ vô tội.



“Cô ta thích Cung Dịch như vậy, có lẽ vừa rồi thấy tôi và cậu ấy diễn quá thân mật, cô ta tức giận tới nỗi hồ đồ, nếu nghĩ lại cẩn thận, tôi cũng có thể hiểu được.” Cố Kiều Niệm nói.



“Cố Kiều Niệm! Cô có ở bên Cung Dịch hay không, trong lòng cô tự biết rõ! Tôi không hồ đồ, so với các người tôi tỉnh táo hơn ai hết!” Thấy Cố Kiều Niệm giả vờ vô tội, Trần Ninh Ninh càng phát hỏa.



“Cô Trần, cô thực sự phải điều chỉnh lại thái độ này đấy. Tôi và Cung Dịch đang diễn là đôi phu thê, phải diễn tám tháng, theo lý luận, phần lớn thời gian trong giai đoạn này chúng tôi đều đang yêu đối phương. Đối với diễn viên thì phim còn lớn hơn cả trời, chỉ cần diễn tốt một cảnh, chúng tôi không lo nổi nhiều như thế. Cô mới chỉ thấy tôi và Cung Dịch thân mật một lúc đã bộp chộp thế này thì sau này phải làm sao?”



Cố Kiều Niệm tiếp tục nói.



Nghiễm nhiên là một bộ dáng tiền bối lo lắng cho hậu bối.



“Phải đấy, dựa theo quy tắc của đạo diễn, sau khi khai máy, chỉ cần ở phim trường, mặc đồ diễn, bản thân diễn viên phải thoát xác, cho dù là ở hậu trường, cũng phải trong trạng thái nhập vai. Vậy sau này cô thấy Kiều Kiều và Cung Dịch nắm tay một lần, ôm ấp một lần, cô lại nổi khùng một lần, vậy thì mọi người còn quay được nữa hay không?” Biên kịch lên tiếng.



Trần Ninh Ninh tức tới mức thở hổn hển.



“Cung Dịch, cậu khuyên nhủ cô ta đi.” Cố Kiều Niệm nhìn Cung Dịch.



Vẻ mặt anh lạnh nhạt: “Không quen, không quan tâm, không muốn khuyên.”



Vẻ ngây ngô của Cố Kiều Niệm suýt nữa tiêu tan, cố nhịn không phụt cười.



“Các vị tiền bối, vãn bối có một người bạn, ngã từ trên cao phải vào bệnh viện, tôi phải mau đi thăm cậu ấy. Tôi xin phép về trước.” Sau đó, Cung Dịch nói với mọi người.



Mọi người chỉ mong Cung Dịch mau chạy xa trăm mét mà giữ mạng. Ai nấy đều đáp lời ngay tức khắc, để anh đi mau khỏi chậm trễ.



Sau khi Cung Dịch rời đi, Trần Ninh Ninh cũng muốn đi.



Rõ ràng là muốn đuổi theo Cung Dịch.



Biên dịch cố ý lôi kéo Cố Kiều Niệm, đi trước mặt cô ta, cản đường cô ta.



Chờ Trần Ninh Ninh đi qua, đã không thấy bóng dáng Cung Dịch đâu rồi.



Đứng trước cửa thang máy, Trần Ninh Ninh tức đến mức giậm chân.



Lúc này, Cố Kiều Niệm bước tới không nhanh không chậm.



Trần Ninh Ninh liếc nhìn cô, trong lòng đột nhiên vang lên lộp bộp.



Bởi vì, trước mặt là Cố Kiều Niệm bước từng bước về phía cô ta, cho dù là thần thái hay khí chất đều là hai người khác biệt nếu so với ban nãy.