Nhật Ký Báo Thù Của Nữ Tổng Tài Trùng Sinh

Chương 309: Nắm tay nhau




Sắp xếp cảnh quay đầu tiên của nam nữ chính thành cảnh hôn hoặc là cảnh giường chiếu là chiêu trò thường dùng của rất nhiều đạo diễn dùng để thúc đẩy tiến độ nam nữ chính vào vai và phá tan ranh giới lạ lẫm giữa hai người.



Yêu cầu của đạo diễn của Âm Mưu Phượng Hoàng đối với tác phẩm của mình vô cùng cao, từ bối cảnh hiện trường, trang phục, trang điểm, đạo cụ, đến những việc nhỏ không đáng kể của diễn viên.



Ông ta đã đến bước vạch lá tìm sâu rồi.



Hôm qua sau khi ông ta tan họp nghe nói mặc dù Cố Kiều Niệm ra mắt lâu rồi, nhưng bởi vì trước kia tuổi còn nhỏ, thêm vào đó ngăn cản từ trước của nhóm quản lý, Cố Kiều Niệm cũng chưa quay qua cảnh hôn.



Tất nhiên vợ chồng Cố Đức Hạo không cho Cố Kiều Niệm quay cảnh hôn không phải là bảo vệ gì cho cô, mà là Cố Đức Hạo cho rằng cảnh hôn bất lợi cho nhân thiết Thiên hậu ngây thơ của Cố Kiều Niệm, sau này bán cho các ông lớn cũng sẽ đều quy ra thành tiền.



Lại còn trông chờ Cố Kiều Niệm sẽ dẫn dắt, chỉ dạy cho Cung Dịch, đúng là ngớ ngẩn!



Đập tay đánh bốp, ông ta ập tức bảo phó đạo diễn khẩn cấp điều chỉnh thứ tự cảnh diễn, dời thẳng một cảnh hôn dây dưa dưới ánh trăng từ cảnh quay cuối cùng lên thành cảnh quay đầu tiên.



Cố Kiều Niệm, Cung Dịch và Chu Chu nghe xong, trong lòng đều rất bình tĩnh.



Chẳng qua Chu Chu vẫn là diễn trò một chút.



“Cảnh quay đầu tiên đã là cảnh hôn sao?” Chu Chu đầy vẻ khó sử: “Thôi được, đều là hiến thân vì nghệ thuật. Cung Dịch, cậu phải cố gắng đó, đây là nụ hôn màn ảnh đầu tiên của cô giáo Cố đó nha!”



“Tôi sẽ cố gắng.” Cung Dịch nghiêm túc gật đầu.



“Được rồi, tôi đã xem qua ảnh tạo hình của hai người, duy trì trạng thái đó thì vấn đề cũng không lớn. Mọi người ăn tiếp đi, tôi đi chào hỏi các diễn viên khác.”



Nhà sản xuất Dương tràn đầy vẻ hớn hở mà rời đi.



Bà ta thích hợp tác với các đoàn đội có độ phối hợp cao.



Không giống một vài người đã ở tuyến mười tám rồi mà đuôi vẫn còn vểnh lên đến tận trời, bây giờ không quay cũng không được.



Nhà sản xuất Dương vừa đi, Cố Kiều Niệm lập tức gửi tin nhắn cho Cung Dịch.



“Hôm qua có chỗ nào không thoải mái sao?”



Cung Dịch trả lời: “Có chút, hiện tại không sao rồi.”



Cố Kiều Niệm nhíu mày theo bản năng.



Bản thân có làm sao, chỉ cần nhíu mày thôi Cung Dịch cũng có thể phát hiện, ngược lại cô thì hay rồi, hôm qua Cung Dịch không khỏe, cô không phát hiện ra một chút nào!



“Chỉ là cảm thấy có chút khó chịu, không có gì khác.” Cung Dịch lại trả lời.



Cố Kiều Niệm liếc nhìn anh, nhắn trả một câu: “Sau này không khỏe thì phải nói với tôi, cho dù có một chút xíu cũng đừng tự mình chịu đựng, được không?”



Từ nhỏ hoàn cảnh sinh sống của Cung Dịch đã tạo thành tính cách dù cho xương cốt đứt gãy thì nét mắt sẽ không hề thay đổi của anh.



Nhìn thấy tin nhắn Cố Kiều Niệm gửi đến, Cung Dịch cảm thấy trái tim giống như có một mảnh lông vũ mềm mại quét qua.



“Được.” Cung Dịch đáp lại.



Lúc này, điện thoại của Cung Dịch và Cố Kiều Niệm đồng thời nhận được một dòng nhắc nhở.



Sếp Chu chờ phát tài mời bạn vào nhóm “Hôm nay không công khai”.



Cố Kiều Niệm nhìn về phía Chu Chu.



Chu Chu ăn mặc rất giống một nữ doanh nhân, nhìn chằm chằm điện thoại, mặt tràn đầy vẻ nghiêm túc, người không biết sẽ cho rằng cô ấy đang làm việc.



Sau khi Cố Kiều Niệm ấn vào nhóm, Cung Dịch đã ở trong đó rồi.



Cô vừa vào, anh còn gửi lên một gói biểu tượng cảm xúc dễ thương.



Chu Chu: “…”



Cố Kiều Niệm: “Làm gì thế?”



Chu Chu: “Lát nữa hai vị đọc kịch bản, còn có lúc chính thức quay cảnh hôn, khắc chế lại chút hộ tôi, quên hết những thứ mà các người lén lút luyện tập kia đi. Bắt đầu từ bây giờ, các người chính là hai người chưa từng gần gũi nhau, nhất định phải ngây ngô, thẹn thùng, đừng lộ ra sơ hở thuần thục gì hết, được không? Hai vị tổ tông?”



Cố Kiều Niệm đang ở đối diện Chu Chu, mím miệng cười.



Chu Chu chỉ có thể gửi một gói biểu tượng cảm xúc nhe răng ở trong nhóm đối với loại hành vi không có nhân tính này.



Lúc này, Cung Dịch trả lời: “Cố gắng hết sức.”



Cố Kiều Niệm cũng đáp lại một câu: “Sẽ tiến hành tuần tự.”



Chu Chu liếc xéo Cung Dịch, rồi lại liếc nhìn Cố Kiều Niệm, tại sao cô ấy lại không yên tâm như thế cơ chứ?



Chu Chu còn chưa thấp thỏm xong, mọi người đã lần lượt tiến về phía phòng họp lớn đọc kịch bản.



Đi đến cửa, người quản lý không thể tiến vào trong, lúc Cố Kiều Niệm đưa một số đồ không cần thiết cho Chu Chu, đột nhiên cô nhíu mày lại.



“Làm sao vậy?” Chu Chu hỏi.



“Không sao, hình như chị quên mất chuyện gì đó, có lẽ là không quan trọng, nhớ lại thì sẽ nói với em vậy.”



“Vâng.”



Chu Chu nói chuyện còn làm động tác cổ vũ.



Khi Cố Kiều Niệm đi vào, hôm qua Trần Ninh Ninh ồn ào không diễn nữa đã đến rồi, hiển nhiên cành vàng lá ngọc như cô ta sẽ không ăn tiệc đứng của khách sạn rồi, cho nên cũng không xuất hiện ở nhà ăn.



Điều này Cố Kiều Niệm cũng không để ý, cô để ý chính là Trần Ninh Ninh đang ngồi ở chỗ của cô.



Mọi người cũng chú ý đến việc này, thấy Cố Kiều Niệm tiến vào, họ lập tức nhắc nhở Trần Ninh Ninh: “Cô ơi, đây là vị trí của nữ chính.”



“Ai ghi tên rồi hả?” Trần Ninh Ninh hỏi.



“Hôm qua chúng tôi chính là ngồi như thế đấy.” Diễn viên kia nói.



“Hôm qua là hôm qua, hôm nay là hôm nay, giống nhau được sao, đến trước ngồi trước!” Trần Ninh Ninh bày ra một vẻ rất có đạo lý.



“Không sao.” Cố Kiều Niệm nở nụ cười với diễn viên giúp cô nói chuyện: “Tôi ngồi ở bên cạnh anh cũng được.”



Lúc nói chuyện, Cố Kiều Niệm đã đi qua ngồi xuống.



Trần Ninh Ninh có ý đồ gì, cô còn có thể không biết hay sao?



Nếu như Cố Kiều Niệm tranh giành một cái chỗ ngồi với cô ta, thế thì mới thực sự là cho cô ta mặt mũi rồi.



Cô vừa ngồi xuống, Cung Dịch đã đi vào.



Trần Ninh Ninh lập tức nhìn về phía anh.



Cung Dịch liếc nhìn về vị trí đã ngồi trước kia, sau đó không chút do dự nào đi về phía bên cạnh Cố Kiều Niệm, ngồi xuống bên cạnh cô.



Mọi người: “!”



“Cung Dịch, chỗ của anh ở đây cơ mà!” Trần Ninh Ninh bất mãn mở miệng.



“Cô Trần, không bằng cô trực tiếp nói là muốn ngồi cạnh Cung Dịch luôn đi.” Cố Kiều Niệm cười nói: “Vừa nãy còn nói hôm qua là hôm qua, hôm nay là hôm nay, thế cô nói xem hôm nay tại sao chỗ ngồi của Cung Dịch lại ở bên cạnh cô vậy?”



Trần Ninh Ninh tức giận nhìn Cố Kiều Niệm, tức đến nỗi trợn trừng mắt.



Có chuyện gì liên quan đến cô chứ? Cần cô nhiều chuyện sao?



Cô ta vốn cho rằng Cung Dịch vừa mới ra mắt không dám trắng trợn thiên vị Cố Kiều Niệm, nhưng hoàn toàn không ngờ rằng!



Lúc người ở trong phòng họp đều đợi Cung Dịch nói gì đó, Cung Dịch chậm rì rì đặt một chiếc bình giữ nhiệt màu tím nhạt ở trước mặt Cố Kiều Niệm, còn thuận tiện vặn ra một chút, tiện cho cô mở nắp.



“Chị Cố, đây là người quản lý của chị bảo tôi đem vào cho chị.”



“Cảm ơn.” Cố Kiều Niệm thản nhiên đáp lại một tiếng.



Được thôi, Cung Dịch hoàn toàn coi thường Trần Ninh Ninh.



Lúc này, đạo diễn và mấy vị diễn viên bậc tiền bối, vừa nói chuyện vừa tiến vào.



Cũng không biết não của Trần Ninh Ninh có phải là bị lừa đá rồi hay không, cô ta lập tức đứng dậy: “Đạo diễn, cho dù là nam nữ chính cũng không thể kiêu tới mức muốn ngồi chỗ nào thì ngồi chứ hả?”



Đạo diễn liếc nhìn Trần Ninh Ninh, ông ta còn nhớ rõ hôm qua đây là chỗ ngồi của Cố Kiều Niệm.



Đạo diễn đã là con cá trạch già trong giới giải trí rồi, ông ta hiểu lắm.



“Nam nữ chính không thể muốn ngồi chỗ nào thì ngồi, làm nam nữ chính cái gì chứ? Bọn họ ngồi cạnh nhau là được rồi, quản tốt bản thân cô đi đã!” Đạo diễn nặng nề đặt bình trà xuống, sau đó ngồi xuống.



“Đều đã đến đủ rồi chứ, lấy kịch bản ra xem đi, mười phút sau bắt đầu đọc kịch bản khớp cảnh.” Đạo diễn nói xong, rồi lại nhìn về phía Cố Kiều Niệm và Cung Dịch: “Hai vị là diễn kẻ thù sao? Ngồi xa thế làm gì, ngồi gần lại chút, nắm lấy tay nhau!”