Nhật Ký Báo Thù Của Nữ Tổng Tài Trùng Sinh

Chương 294: Nơi chung sống với nhau




Ngày này.



Cung Dịch đã đợi rất lâu.



Cố Kiều Niệm cũng mong đợi rất lâu.



Xe rời khỏi khách sạn.



Cố Kiều Niệm cố ý nhìn đồng hồ.



Khi buổi ghi hình trực tiếp thần tượng quốc dân kết thúc cũng đã mười hai giờ rồi.



Cộng thêm khúc nhạc đệm đàn em của Kim Thịnh này.



Bây giờ đã là bốn giờ rưỡi sáng rồi.



Cũng không phải trời gần sáng rồi sao?



“Xa không?” Cố Kiều Niệm hỏi.



“Một giờ lái xe.” Cung Dịch trả lời: “Chị mệt thì ngủ một lát đi, đến nơi tôi sẽ gọi chị.”



Cố Kiều Niệm nào có ngủ được chứ?



Cô cũng không thể bỏ Cung Dịch lái xe một mình suốt đêm.



Dọc đường đi.



Hai người trò chuyện tuỳ ý.



“Sao Kim Thịnh lại đột nhiên tới tìm chị?” Cung Dịch trò chuyện một chút, vẫn quay về vấn đề này.



“Trước đó Cố Đức Hạo bán tôi cho Kim Thịnh với giá ba trăm triệu, vì để thoát khỏi Kim Thịnh tôi đã nói mấy lời khách sáo.” Cố Kiều Niệm nhìn về phía Cung Dịch: “Chính là vào ngày cậu và Tư Bắc đến câu lạc bộ cứu tôi.”



“Ừ.” Cung Dịch đáp một tiếng.



Mắt thường có thể thấy được vẻ không vui, chuyện Cố Đức Hạo cấu kết với Kim Thịnh hại Cố Kiều Niệm, anh cũng biết một chút, nhưng về phần ba trăm triệu này anh không biết.



“Người này, không biết nghe được từ ai, cho nên mới tới cầu xin tôi cứu Kim Thịnh.” Lúc nói lời này, Cố Kiều Niệm theo bản năng nhướng mày.



“Cần tôi làm gì sao?” Cung Dịch hỏi.



Cố Kiều Niệm cười lắc đầu: “Lúc này Kim Thịnh bị bắt, cảnh sát tra được không ít chuyện, đoán chừng nếu không tử hình cũng sẽ chung thân. Những người dưới tay ông ta cũng đều tứ tán khắp nơi, cũng không ẩn chứa nguy hiểm. Chuyện hôm nay…”



Cố Kiều Niệm rũ mắt.



Thế nhưng cô không cảm thấy, ngày đó mình nói với Kim Thịnh, khi Kim Thịnh thật sự xảy ra chuyện, cũng sẽ không nói cho đàn em của mình.



Sau khi Kim Thịnh bị bắt, vẫn luôn không được thăm viếng.



Thế thì rốt cuộc là ai, nói chuyện này cho đàn em của Kim Thịnh, để anh ta đến cầu xin mình chứ?



Hơn nữa, cô vừa từ chối anh ta.



Mặt mũi anh ta lập tức thay đổi, chắc như đinh đóng cột cho rằng chính cô hại Kim Thịnh, chính cô đã khiến những người gọi là ông lớn kia gặp xui xẻo.



“Chuyện hôm nay thế nào?” Cung Dịch hỏi.



Cố Kiều Niệm nhìn anh, cười híp mắt: “Không có gì, chuyện hôm nay tương đối chân thành một chút.”



Có một số việc.



Cố Kiều Niệm không muốn để Cung Dịch nhúng tay vào.



Ví dụ như… Cố Thiến Thiến.



Cố Kiều Niệm biết một chút về cuộc sống bên ngoài gần đây của cô ta.



Cố Thiến Thiến sống phung phí từ nhỏ.



Bây giờ không có nguồn kinh tế, lại không để bản thân mình chịu ấm ức, khổ sở.



Có lẽ là bởi vì.



Lúc ở bên cạnh Kim Thịnh, cô ta đã quen với việc mình là đồ chơi của đàn ông.



Bây giờ cũng dựa vào việc này để kiếm sống.



Hôm nay ở bên cạnh doanh nhân giàu có này, ngày mai lại ở cạnh một nhà tài phiệt khác.



Đây là điều mà Cố Kiều Niệm vui khi nhìn thấy.



Cô ta muốn đạp cô vào vũng bùn.



Thế nhưng cuối cùng người đê tiện rơi vào vũng bùn lại là cô ta.



Nhưng…



Cố Kiều Niệm nhìn hai tay mình.



Các đây không lâu, nơi này vừa dính máu Chu Chu.



Trò chơi này.



Cô không định sẽ chơi như thế.



Giữ lại cả gia đình Cố Thiến Thiến, trước sau gì cũng là một tai họa ngầm.



Cho dù cô có thể ứng phó, nhưng tai họa ngầm như thế, không chừng ngày nào đó lại còn làm tổn thương người bên cạnh mình.



Bất ngờ là khó lòng phòng bị, không ai nói được gì.



Hơn nữa cô biết.



Mình trở lại thế giới này.



Cũng không phải bởi vì bọn họ.



Như thế…



Từng chuyện từng chuyện.



Chuyện của ba người Cố Đức Hạo cũng nên có một cái kết rồi.



Cung Dịch lái xe ra khỏi thành phố.



Trên đường không có người, Cố Kiều Niệm lập tức tháo mũ và khẩu trang xuống, còn định hạ gần nửa cửa xe xuống, tuỳ ý cảm nhận sự tự do của gió.



“Chúng ta đang đi về phía bờ biển sao?” Cố Kiều Niệm nhìn về phía Cung Dịch hỏi.



“Ừ.” Cung Dịch gật đầu một cái: “Nơi đó là một căn biệt thự ở lưng chừng núi gần bờ biển.”



Nói là biệt thự.



Trên thực tế, nửa đỉnh núi này cũng xem như của Cung Dịch.



“Phong cảnh rất đẹp?” Cố Kiều Niệm hỏi.



“Ừ.” Cung Dịch gật đầu: “Buổi tối còn có thể nhìn thấy rất nhiều sao, còn có thể thấy hải đăng. Bởi vì tiếng gió thổi vào rừng trúc khiến người nghe thấy yên tâm. Tôi còn trồng rất nhiều cây trúc ở xung quanh.”



“Cây trúc?” Đôi mắt to của Cố Kiều Niệm chợt lóe lên một cái.



Cô nhanh chóng nhớ tới.



Vào một buổi tối nào đó lúc vừa sống lại, đã mơ thấy một giấc mơ rất vui vẻ.



Cô nằm mơ thấy mình đang ở trong rừng trúc, nhún nhảy rất vui vẻ.



“Ừ.” Cung Dịch nhìn Cố Kiều Niệm một cái: “Chị không thích sao?”



“Không phải.” Cố Kiều Niệm lắc đầu một cái.



“Không sao, nếu chị không thích, chúng ta nhổ hết rừng trúc, đổi sang loại chị thích.” Cung Dịch nói.



“Cung Dịch, cậu thường ở nơi đó sao?” Cố Kiều Niệm hỏi.



“Lúc không làm việc đều ở nói đó.” Cung Dịch trả lời.



“Chắc hẳn nơi đó của cậu có hồ bơi đúng không?” Cố Kiều Niệm hỏi dò.



“Có.” Cung Dịch gật đầu một cái.



“Thành hồ màu xanh?” Cố Kiều Niệm hỏi tiếp.



Cô hồi tưởng lại.



Nơi hồ bơi cô và Cung Dịch hôn môi chính là màu xanh.



“Sao chị biết?”



Trong lòng Cố Kiều Niệm đột nhiên có chút khẩn trương.



Chẳng lẽ…



Nơi Cung Dịch sắp dẫn cô tới.



Chính là nơi cô và Cung Dịch đã từng sống chung với nhau?



“Đáy bể cũng được lát bằng những viên gạch sứ nhỏ màu xanh đúng không? Rất dễ đoán.” Cố Kiều Niệm hàm hồ đoán.



“Của tôi không giống.” Cung Dịch trả lời: “Tôi thích màu xanh monet thế nên dùng màu sắc đó, dưới ánh mặt trời rất đẹp.”



Nhà của Cung Dịch.



Nơi duy nhất có sắc thái chính là hồ bơi đó.



Cố Kiều Niệm nghe xong.



Trong lòng càng chắc chắn, nơi Cung Dịch định đưa co đến chính là nơi cô và Cung Dịch đã sống chung trong quá khứ.



Hồ bơi xuất hiện trong trí nhớ của cô, dưới ánh mặt trời thật sự có vẻ ảo mộng, cực kỳ xinh đẹp.



Xe chạy thẳng lên đường cao tốc Panshan.



Trong lòng Cố Kiều Niệm khẩn trưởng, từ từ bị sự mong chờ lấp đầy.



Trên mặt biển.



Bình minh dần xuất hiện.



Cố Kiều Niệm theo bản năng nhìn một cái.



Mặc trời sắp mọc.



Thời kỳ hỗn loạn cũng gần đến.



Đi về trước thêm một đoạn nữa.



Trong tầm mắt Cố Kiều Niệm xuất hiện rừng trúc.



Loáng thoáng còn thấy được, nhà một góc đứng sững trong rừng trúc.



Cũng vào lúc này.



Bình minh hoàn toàn hòa cùng đêm tối.



Thời kỳ hỗn loạn rơi xuống.



Nhưng Cố Kiều Niệm cũng không chú ý tới.



Trong lòng vẫn tràn đầy mong đợi nhìn về phía trước.



Đường dần dần rộng rãi.



Cảnh vật trước mắt đột nhiên trở nên quen thuộc.



Ngay sau đó.



Cô đột nhiên nhìn thấy.



Trong căn nhà ở xa xa.



Có một người phụ nữ chạy ra.



Cô ta vừa chạy nhanh, vừa khóc xé nát tim gan.



Cách xa như thế,



Hẳn là Cố Kiều Niệm không nghe thấy tiếng khóc của cô gái đó.



Thế nhưng cô vẫn nghe được.



“Có ai không! Có ai có thể nhìn thấy tôi không, cứu với…”



Dường như ngay lúc đó.



Xe nhích tới gần người phụ nữ kia.



Cố Kiều Niệm thấy rõ dáng vẻ của người phụ nữ kia.



Đây… không phải là cô sao?



Xe lướt qua sát bên cạnh người phụ nữ.



Nơi này của cô không có mưa.



Thế nhưng người phụ nữ trông giống như đang ở ơ trong mưa to, tóc tai quần áo đều ướt hết.



Lòng Cố Kiều Niệm giống như đột nhiên bị cái gì đâm xuyên qua.



Đau xé nát tim gan, cuối tới như dời núi lấp biển.



Lúc này, xe dừng lại.



“Đến rồi.” Cung Dịch dịu dàng nói.



Có thể nhận ra, Cung Dịch rất vui vẻ.



Cố Kiều Niệm nhìn về phía anh, không muốn làm hỏng sự vui vẻ của Cung Dịch, nhẹ nhàng mỉm cười, sau đó gật đầu một cái.



Cô nhìn về phía ngôi nhà kia.



Ngôi nhà cô độc lạnh như băng.



Sự sợ hãi dường như bao vây cô trong nháy mắt.



Cô sợ nơi này.



Sợ hãi theo bản năng.



Cung Dịch xuống xe, mở của xe giúp cô.



Cố Kiều Niệm nhìn về phía anh.



Chần chừ một chút, vẫn xuống xe.



Thế nhưng cô vừa xuống xe.



Trong đầu lập tức xuất hiện hình ảnh khiến cô vô cùng hoảng sợ.



Bồn tắm.



Máu đỏ, không ngừng tràn ra trong bồn tắm màu trắng.



“Cung Dịch…”



Sau lưng là tiếng nói dằn xé tim gan của cô.



Cố Kiều Niệm quay đầu lại.



Một người khác không gian với cô, quỳ xuống dưới mưa to.



“Đừng chết!”



“Tôi không muốn cậu chết!”