Cũng không biết do Cố Kiều Niệm không hợp với thời tiết Đế Đô hay vì dùng sức quá nhiều, cũng có thể là náo loạn trong phòng tắm quá lâu.
Tóm lại là, hôm sau, lúc Cung Dịch thức dậy phát hiện Cố Kiều Niệm sốt rồi.
Lúc trước Cố Kiều Niệm sống cạnh vợ chồng Cố Đức Hạo, ăn không ngon, sống không yên, cả ngày hốt hoảng lo sợ, sức đề kháng vốn đã yếu. Vừa đúng lúc chuyển mùa, ốm đau cũng chỉ là chuyện bình thường.
Nhưng Cung Dịch lo lắng gần chết.
Cung Dịch gọi điện thoại cho Chu Chu, sau đó mời viện trưởng bệnh viện chi nhánh Đế Đô của anh đến.
Tới tới lui lui một hồi Cố Kiều Niệm mới hơi hạ sốt.
“Cung Dịch, không sao đâu.” Chu Chu nhìn sắc mặt Cung Dịch không tốt nên an ủi đôi câu: “Trước giờ mỗi khi chuyển mùa Kiều Kiều đều rất khổ sở, kiểu gì cũng ốm một lần.”
Nói đến đây, hộp nhỏ của Chu Chu không khép lại được.
“Lúc đó Cố Đức Hạo vì mấy đồng tiền bẩn, dù Kiều Kiều đang phải truyền nước, ông ta cũng bắt chị ấy phải cố mà làm việc.”
Cung Dịch cau chặt mày.
Chu Chu thấy vậy vội nói: “Đừng nói chuyện này nữa, đều đã qua lâu rồi. Ngày mai Kiều Kiều phải đến ghi hình Thần tượng quốc dân, hôm nay chúng tôi phải về gấp, vì an toàn, cậu đừng đi cùng chúng tôi.”
“Ừ.” Cung Dịch gật đầu.
“Bốn giờ rưỡi chiều chúng tôi bay, bây giờ vẫn còn thời gian, cậu ở cạnh chị ấy đi, tôi còn có việc khác.”
“Được.”
Chu Chu cũng không chào Cố Kiều Niệm đã vội chạy đi.
Rõ ràng Cung Dịch đã tức giận.
Khí chất đó dọa chết người ta rồi.
Cung Dịch về phòng ngủ, Cố Kiều Niệm vẫn ngủ mê man.
Anh đau lòng chết đi được.
Anh đi qua ngồi cạnh cô, sờ sờ mặt cô, giờ không còn nóng như trước.
Sau đó, Cố Kiều Niệm mơ hồ tỉnh lại.
“Mấy giờ rồi?” Cô vô thức muốn nắm tay Cung Dịch.
Cung Dịch vội đưa tay cho cô.
“Mới mười hai giờ.” Giọng nói của Cung Dịch nhẹ tựa lông hồng bay trong không trung: “Có khó chịu chỗ nào không?”
Cố Kiều Niệm lắc đầu, sau đó an ủi Cung Dịch: “Chuyện nhỏ, cậu không cần lo lắng.”
“Là do hôm qua tôi không có chừng mực.” Cung Dịch nói.
Cố Kiều Niệm không nói chuyện, vỗ vỗ bên cạnh.
Cung Dịch nghe vậy cẩn thận nằm xuống cạnh cô.
Cố Kiều Niệm tựa vào lòng anh, Cung Dịch cẩn thận ôm lấy cô.
“Cậu học y mà, tôi bị ốm có liên quan đến cậu tối qua không?” Cố Kiều Niệm dừng lại: “Cùng lắm là do ở trong phòng tắm quá lâu.”
“Đó cũng là lỗi của tôi.” Cung Dịch đau lòng hôn trán Cố Kiều Niệm.
Sắc mặt cô vẫn rất kém.
Vừa nhìn mà tim anh đau thắt.
Cố Kiều Niệm vùi đầu vào lòng Cung Dịch, nắm ngón tay anh: “Đừng nói lời dễ nghe nữa, lần sau đừng kịch liệt như thế là được.”
Eo tôi chịu không nổi đâu!
Cố Kiều Niệm nghĩ đến đây, trong đầu mơ hồ, đột nhiên bắt đầu nhớ đến một chuyện.
Dù sao cũng kém ba tuổi mà.
Ba tuổi nghe không nhiều nhưng vấn đề thể lực không cách nào tránh được.
Qua mấy năm nữa, cô và Cung Dịch sẽ không vì vấn đề thể lực mà mâu thuẫn gì chứ?
Không được không được.
Cô vẫn muốn hưởng dụng cơ thể hoàn hảo cả đời.
Không thể không theo kịp thể lực của anh.
Quay về phải sắp xếp đi học lớp thể dục thôi.
Mặt này cô tuyệt đối không thể thua được.
Nghĩ rồi lại nghĩ, Cố Kiều Niệm lại lim dim ngủ trong lòng Cung Dịch.
Sau khi thức dậy, cô đến sân bay trước.
Trước khi chuẩn bị đi, Cung Dịch dặn tới dặn lui Chu Chu. Sau khi hai người lên xe, cô ấy mới nhìn Cố Kiều Niệm từ trên xuống dưới: “Dáng vẻ kia của Cung Dịch, ai không biết còn tưởng chị ốm đến nỗi mất khả năng làm việc đấy.”
“Em chưa yêu đương bao giờ nhỉ?”
Cố Kiều Niệm siết chặt áo khoác sau đó nhìn Chu Chu nhẹ nhàng hỏi một câu.
Chu Chu: “...”
Chu Chu ngậm miệng không biết nói gì.
“Lúc này chị ốm cũng là chuyện tốt.” Cố Kiều Niệm nói không đầu không đuôi.
“Ốm mà là chuyện tốt hả?” Chu Chu nghi ngờ.
Cố Kiều Niệm bất đắc dĩ: “Dọa Cung Dịch cũng tốt mà.”
“Chị dọa cậu ấy làm gì chứ?”
Cố Kiều Niệm cũng không biết giải thích cho Chu Chu thế nào.
Trạng thái của Cung Dịch tối qua, nếu không dọa một chút, có thể anh sẽ lên trời ăn người luôn!
“Dọa được rồi, sau này cậu ấy sẽ khống chế phần nào.” Cố Kiều Niệm lắc đầu: “Thể lực của cậu nhóc mười chín tuổi em chưa thử em không hiểu được đâu.”
Chu Chu: “...”
“Được rồi, chị người lớn chị làm tốt lắm, ngủ đi. Buổi trưa em cầm thẻ Cung Dịch đưa, đi ăn một bữa hải sản, no đến tận đây này!” Chu Chu diễn tả chỉ cổ mình: “Chị đừng cho em ăn cơm chó nữa!”
Nói xong, Chu Chu lại than thở: “Mưa to gió lớn đều đi cùng chị, chị đối xử với em còn không tốt bằng Cung Dịch đối xử với em, người ta cho em ăn một bữa hải sản, chị thì chỉ biết cho em ăn cơm chó thôi!”
Cố Kiều Niệm nhắm mắt, cười rộ lên.
“Được rồi, sau này em chính là người phe Cung Dịch!”
Chu Chu vừa lầm bầm vừa mở bản ghi chép.
Bắt đầu ghi hai chữ “ăn đường”.
Sau khi ghi xong, vẫn mở ngoặc phía sau (Tốc độ khá nhanh!)
Đến sân bay.
Cố Kiều Niệm và Chu Chu đổi xong thẻ bay, đến phòng chờ đợi chờ bay.
Vừa ngồi xuống, Cố Kiều Niệm nhìn thấy bên chân có một chiếc đồng hồ quả quýt. Thời đại bây giờ có rất ít người dùng đồng hồ quả quýt. Nhìn bằng mắt thường cũng có thể biết đây là đồng hồ cổ.
Cố Kiều Niệm khom người nhặt lên.
Bên trên đồng hồ màu vàng khắc hoa văn tỉ mỉ, nhìn thứ này hình như được làm thủ công. Bên trên khảm đá quý, giá trị có vẻ không thấp.Sau lưng đồng hồ quả quýt còn khắc một chữ in hoa.
WE.
“Đẹp quá đi, ở đâu ra vậy?” Chu Chu nhìn thoáng qua, ánh mắt sáng lên.
“Chắc là của hành khách trước.” Cố Kiều Niệm đưa cho Chu Chu: “Em cầm đưa cho tiếp viên đi.”
Lúc này, một người đàn ông vội vã bước từ ngoài vào, đi thẳng đến chỗ Cố Kiều Niệm.
“Xin lỗi, đây là đồng hồ quả quýt tôi làm mất.”
Cố Kiều Niệm vô thức nhìn qua.
Người đàn ông trước mắt khoảng bốn năm mươi tuổi, gương mặt không già nhưng tóc đã bạc, nhưng không ảnh hưởng chút nào đến khí chất lịch lãm tỏa ra trên người ông ấy.
Chiếc đồng hồ quả quýt hiếm có như vậy đương nhiên Cố Kiều Niệm không thể đưa cho ông ấy chỉ với một câu.
Lúc này, người đàn ông lại nói: “Bên dưới đồng hồ có chữ WE, cô yên tâm, đồng hồ này thật sự của tôi làm mất.”
Vừa hay lúc này, tiếp viên phòng đợi hàng nhất cũng vội vàng đi đến.
“Ông An, thật sự xin lỗi, chúng tôi vừa mới…” Tiếp viên kia muốn nói vừa nãy không kịp dọn dẹp chỗ này.
“Không sao.” Ông An nói xong, cười với Cố Kiều Niệm.
Hình như ông ấy chạy một mạch về đây, hơi thở vẫn hơi không vững.
Cố Kiều Niệm cũng cười cười, đưa đồng hồ quả quýt cho ông ấy: “Lần sau ông nhớ cẩn thận, đồng hồ đẹp thế này, mất đi tiếc lắm.”
“Nhất định rồi, cảm ơn cô.”
Người đàn ông có gương mặt phương Đông nhưng tiếng Trung nghe không lưu loát lắm. Sau khi lịch sự nói cảm ơn với Cố Kiều Niệm thì ông ấy quay đi.
Đến cửa, ông An lại vô thức quay đầu nhìn về phía Cố Kiều Niệm.
Kỳ lạ.
Cô gái đó rất tốt bụng, hình như ông ấy từng gặp cô ở đâu rồi.
Ông An đang nghĩ thì một đám người mặc vest giày da đuổi đến.
“Ông chủ!”
“Tìm được rồi, có thể bay bình thường rồi.” Giọng điệu ông An thờ ơ nói.
Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Ai cũng biết chiếc đồng hồ quả quýt kia là thứ ông An yêu thích nhất, bao nhiêu năm qua chưa từng rời khỏi người.
Nếu thật sự mất bị thì trời sập mất!