Chu Chu thấy Cố Kiều Niệm đột nhiên như thể bị sét đánh.
"Sao vậy?" Chu Chu hỏi.
Cố Kiều Niệm nhìn về phía Chu Chu: "Tháng sau em không có tiền thưởng."
Chu Chu: "?"
"Tại sao?"
"giờ làm việc gặm cp của bà chủ, em nói xem tại sao?"
Nếu không phải là chu chu gặm cp, đọc fanfiction gì đó, cô đâu đến nỗi không cẩn thận lòng hiếu kỳ hại chết con mèo.
Lại vấp ngã, rồi lại vấp ngã, ngã thẳng vào trong bẫy của Cung Dịch? .
Hơn nữa...
Bây giờ cô nghĩ lại, lúc đó Cung Dịch vừa dỗ dành vừa lừa gạt ở trên ghế sa lon, sao cô lại tài tình bỏ quên chuyện chương 78, cứ thế mà đáp ứng chứ?
Sắc đẹp hại người!
Là thật!
"Trừ thì trừ!" chu chu hừ một tiếng: “em sẽ lấy tiền thưởng mua sự hạnh phúc của cp mà gặm… gia tình nguyện!"
Cố Kiều Niệm: "..."
Mọi người đều gặm, anh em Cung Dịch gặm, chị em và các nhân viên của cô cũng gặm.
Rất không hợp thói thường!
Có điều, so với chuyện này, Cố Kiều Niệm vẫn thắp hương lạy Phật, cầu nguyện cho Cung Dịch đi công tác, quên chuyện chương 78 gì đó.
Sau đó thì sao…
Quá trình quay phim “Âm mưu phượng hoàng” phải khoảng sáu đến tám tháng.
Khi quay xong là cắt hình, trình duyệt, xác định nền tảng phát sóng, rồi phát sóng, khi phát sóng, một năm rưỡi đã trôi qua.
Trong thời gian này, có đánh chết cô cũng không đề cập tới chuyện thưởng.
Dần dần khiến Cung Dịch quên mất chuyện này!
Cố Kiều Niệm ôm ảo tưởng không thực tế như vậy.
Khóc lóc mở chương 78 phủ đầy bụi được mã hóa ra.
Vẫn là câu nói kia.
Biết người biết ta.
Nếu... lỡ như...
Cung Dịch không quên thì sao?
Nếu cô không đọc nội dung chương 78, đó không phải là thịt trên thớt, mặc cho Cung Dịch làm thịt sao?
Cho nên, cô phải đọc.
Đọc xong, đến lúc đó đi đến bước này thật.
Nếu cô đã đáp ứng Cung Dịch, thì không thể nuốt lời.
Cô chỉ có thể nhắm mắt, chọn hai tình tiết nhẹ nhất từ trong đó! Khẩu vị nhẹ nhất!
Mỗi một người trưởng thành bình thường đều là chạy không khỏi nhà tù truyện H.
Cố Kiều Niệm bất ngờ.
Mặc dù những nhân vật chính này đều là tên của cô.
Không thể không nói.
Bây giờ tác giả kiểu này có một lượng kiến thức phong phú, hiểu rõ về các loại đồ chơi.
Miêu tả cũng...
Hết sức kích thích.
Cố Kiều Niệm đọc xong hai chương là thấy khô miệng khô lưỡi.
Thế là cô dừng cương trước bờ vực.
"Em đang bận gì đấy?" Cố Kiều Niệm đi tới bên cạnh máy lọc nước, cầm lấy một cốc nước, ung dung uống một cốc lớn.
Nghiêng đầu, cô thấy Chu Chu vẫn đang vùi đầu làm việc.
"Ngày mai em có hẹn với Hàn Tinh Trần, phải lập kế hoạch đào tạo hoàn chỉnh cho anh ta!" Chu Chu nói xong, nghiêng đầu nhìn Cố Kiều Niệm: “Tóm lại, người đàn ông này là tình thế bắt buộc của em!"
Ban đầu Chu Chu coi trọng Cung Dịch, khát vọng bắt được anh, nhưng thất bại.
Không chỉ thất bại, bây giờ còn thêm nghệ sĩ chủ chốt của mình và ông chủ vào.
Thảm bại!
Sau đó Chu Chu còn vừa ý Tư Bắc.
Quá trình này thì càng...
Người đàn ông muốn có cho bằng được, Hàn Tinh Trần là người thứ ba.
Mình không thể thất bại nữa!
Game thủ trời ban, cô ấy nhất định phải bắt về công ty!
"Các em đã hẹn rồi?" Cố Kiều Niệm hỏi.
Chu Chu một lòng nghĩ về Hàn Tinh Trần, nhưng Cố Kiều Niệm nghe thấy Hàn Tinh Trần thì nghĩ tới là Hàn Thu Hoa.
Cô cũng muốn gặp Hàn Thu Hoa.
"Ừ, buổi sáng anh ta phải đến bệnh viện tâm thần, cho nên buổi chiều đến công ty."
Cố Kiều Niệm gật đầu, uống một hớp nước: "Vậy không bằng buổi sáng chúng ta đến bệnh viện tìm anh ta, đỡ cho anh ta đi một chuyến nữa!"
Chu Chu: "..."
Chu Chu nhìn Cố Kiều Niệm với ánh mắt u oán.
"Nói chuyện hợp tác ở bệnh viện tâm thần? Chị chọc cười em à?"
"Đúng lúc chị muốn đi thăm Hàn Thu Hoa." Cố Kiều Niệm nói: “Cứ quyết định như vậy."
"Tại sao chị lại đi thăm Hàn Thu Hoa?" Chu Chu cau mày.
"Ừ... chị và Hàn Thu Hoa có duyên." Cố Kiều Niệm nói.
"Lại bí mật." Chu Chu không lạ gì.
Cố Kiều Niệm luôn có nhiều bí mật không thể nói.
Cô ấy đành chịu.
Nhưng Chu Chu không muốn đào sâu gì đó.
Chu Chu chỉ mong muốn Cố Kiều Niệm có thể đạt được điều mình muốn, hạnh phúc và khỏe mạnh mà thôi.
*
Chu Chu và Hàn Tinh Trần nói chuyện, thật sự là mỗi chữ đều khó khăn.
Hàn Tinh Trần cũng kỳ lạ, ai lại tình nguyện nói chuyện hợp tác ở bệnh viện tâm thần?
Nhưng sau khi Hàn Tinh Trần nghe xong thì không hề do dự, thuận miệng trả lời: "Vậy được, các cô có thể tới sớm một chút, cửa bệnh viện có một cửa hàng bán đồ ăn sáng, bánh hoa quế hấp rất ngon!"
Chu Chu lễ phép đáp hai tiếng.
Nghĩ thầm.
Ai muốn đến bệnh viện tâm thần ăn bánh hoa quế hấp?
Ngày hôm sau, vừa rạng sáng.
Chu Chu cầm hai cái bánh hoa quế nóng phỏng tay, lên xe.
"Hàn Tinh Trần nói bánh hoa quế hàng này ngon, vừa rồi em mới ngửi mà đã thấy rất thơm!"
Chu Chu nói chuyện, vội vàng ăn một miếng nhân lúc nóng.
Ăn một miếng, Chu Chu hận không thể đứng lên đi một vòng ở trong xe: "Ăn ngon!"
Cố Kiều Niệm bất đắc dĩ lắc đầu.
Ăn xong bánh hoa quế.
Chu Chu chuẩn bị lái xe vào bệnh viện, nhưng đi đến cửa thì bị người ta cản lại.
"Xin lỗi, hôm nay khách chỉ có thể dừng xe ở bãi đậu xe ngoài trời bên kia."
"Tại sao?" Chu Chu cau mày.
"Rất xin lỗi." Bảo vệ không nói, rất lễ phép mà xin lỗi.
Chu Chu không xoắn xuýt chút chuyện này, trực tiếp lái xe đến bãi đậu xe ngoài trời.
Lúc tới nơi, Chu Chu thuận đường mua hai cái bánh hoa quế nữa, chuẩn bị mang về cho Hách Tiểu Điềm ăn.
"Em cứ cầm vào bệnh viện thế à?" Cố Kiều Niệm hỏi.
"Ai dà!" Chu Chu vỗ đầu: “Vậy chị chờ em ở nơi này, em để trên xe."
Cố Kiều Niệm gật đầu.
Chu Chu vội vàng chạy về.
Ngay lúc Chu Chu để đồ, một chiếc xe nhỏ màu đen trực tiếp lái đến cửa bệnh viện.
Bảo vệ vừa ngăn mấy người Cố Kiều Niệm kiểm tra biển số xe, lập tức cung kính để cho xe lái vào.
Khi xe nhỏ tiến vào.
Chu Chu đã cất xong bánh hoa quế và trở lại.
"Không phải là không cho lái xe vào sao?" Chu Chu lầm bầm.
Vẻ mặt Cố Kiều Niệm nhàn nhạt: "Có lẽ là bởi vì chiếc xe này, cho nên mới không cho xe chúng ta đi vào?"
"Ai vậy? Đến bệnh viện tâm thần mà còn phô trương lớn như vậy?"
"Mặc kệ đi." Cố Kiều Niệm dửng dưng.
Sau đó.
Cố Kiều Niệm và Chu Chu tiến vào bệnh viện từ cửa hông.
Lúc này không như lần trước lẻn vào.
Cố Kiều Niệm và Chu Chu cầm hoa mua cho Hàn Thu Hoa, đi thẳng đến phòng bệnh của Hàn Thu Hoa.
Kết quả, còn chưa đi đến phòng bệnh, Cố Kiều Niệm đã thấy hai người Hàn Tinh Trần đang tản bộ cùng Hàn Thu Hoa.
"Xin chào!"
Hàn Tinh Trần cởi mở vẫy tay.
Tóc vàng, da trắng, xinh đẹp, cực kỳ giống trai trẻ đẹp 2D.
Chu Chu nhìn như mẹ già nhìn con trai.
Mặc dù Cung Dịch chưa dạy Cố Kiều Niệm.
Nhưng Cố Kiều Niệm tự có ranh giới cuối cùng.
Trong lòng cô cảm khái một câu, trai trẻ đẹp, sau đó còn bồi thêm một câu: "Có điều vẫn kém xa bé ngoan của cô."
"Cô tới thăm tôi?"
Hàn Thu Hoa nhìn Cố Kiều Niệm.
Hàn Thu Hoa không điên, vẻ mặt tươi cười, nhìn Cố Kiều Niệm, rất ôn hòa.
"Vâng." Cố Kiều Niệm cười: “Dì Hoa."