Nhật Ký Báo Thù Của Nữ Tổng Tài Trùng Sinh

Chương 245: Cũng rất hung dữ




Sau khi Tư Bắc bị điều đi, ngày nào Tư Hân Nhiễm cũng như đưa tang, nằm liệt ở nhà mấy ngày, quả thực vì rảnh rỗi đến nhàm chán nên cô ta mới đi ra ngoài nhảy nhót với mấy người khá nổi này.



Kết quả vừa mới ngồi xuống, còn chưa bắt đầu nhảy, mấy người kia đã bắt đầu tám chuyện trong vòng giải trí.



Trên thực tế, hạng mục này là điều cần thiết từ trước tới nay.



Con gái nhà giàu nổi tiếng cũng chia làm nhiều loại, có người học giỏi, là thiên tài, khoảng mười tuổi đã có thể tốt nghiệp đại học rồi vào làm việc trong tập đoàn, giành được vô số vinh quang nhưng hầu hết đều là ngậm thìa vàng mà ra đời, lớn lên trong đống tiền, việc làm thường ngày của bọn họ chính là đến cửa hàng xa xỉ phẩm này đặt trước một đống thứ rồi lại đến cửa hàng xa xỉ phẩm kia đặt trước một đống thứ.



Ngoại trừ điều này, việc tìm sao nam trong vòng giải trí để chơi đùa cũng là một trong những trò giải trí quan trọng.



Nhất là mấy năm gần đây, thời đại của trai đẹp đang tới.



Các sao nam vừa mới debut càng ngày càng mặn mà, cũng đẹp hơn một vài sao nữ.



Chơi đùa với sao nam tốt nhất càng đáng để khoe hơn là mua được một chiếc túi phiên bản giới hạn vô cùng khó mua.



Cho nên lúc ra ngoài tụ tập, mọi người đều muốn trò chuyện với nhau về việc mình đã kiếm được ai trong số các anh đẹp trai trong vòng giải trí gần đây.



Trò chuyện về đồ vật ở cửa hàng xa xỉ phẩm là một quy luật.



Tư Hân Nhiễm cũng được coi là người có danh tiếng cao trong số bọn họ.



Từ nhỏ, cô ta lớn lên bên cạnh những anh đẹp trai như Tư Bắc, Nghiêm Trình Thành cùng với Cung Dịch.



Tiểu công chúa coi thường mấy tên đàn ông trong vòng giải trí kia.



Vốn dĩ mấy người này trò chuyện về vòng giải trí thì cứ trò chuyện nhưng trò chuyện một lúc, bọn họ lại nói tới Cung Dịch và Cố Kiều Niệm.



Càng trò chuyện, Tư Hân Nhiễm lại càng phát cáu.



Thẳng đến lúc sau, cái miệng của kẻ xấu xí Hứa Yên Nhi ở đối diện càng ngày càng bẩn.



Vốn dĩ Tư Hân Nhiễm đã vô cùng phiền muộn vì anh trai bị điều đi vì mình, bực tức bị nén ở trong lòng cũng không có chỗ để giải tỏa, cô gái kia lại không ngừng cằn nhằn, cô ta không khuyên được, sau đó mới ra tay.



Âm nhạc xập xình loáng thoáng truyền tới từ phía xa.



Ánh đèn đủ màu sắc khiến ánh sáng trên mặt người ta không ngừng biến đổi.



Tư Hân Nhiễm kinh ngạc nhìn Cố Kiều Niệm.



Tư Hân Nhiễm còn bất ngờ hơn cô gái nhà giàu kia khi Cố Kiều Niệm ra mặt giúp mình.



"Cố... Cố Kiều Niệm?"



Đây là lần đầu tiên mấy cô gái nhà giàu này nhìn thấy Cố Kiều Niệm ở khoảng cách gần như vậy, hiển nhiên bọn họ đều ngây ra.



Cố Kiều Niệm thu lại bàn tay nắm cằm Tư Hân Nhiễm, sau đó không nhanh không chậm mà ngồi xuống.



Chân dài vắt chéo, với khí thế kia, nếu ai không biết còn tưởng cô là thủ lĩnh của bang phái nào.



Cố Kiều Niệm ngước mắt nhìn Hứa Yên Nhi, cô không biết mấy đứa con gái này là ai, dù sao cũng đã tới rồi, cô cũng không thể sợ hãi đúng không?



"Cố Kiều Niệm thì sao?" Hứa Yên Nhi vừa khóc vừa kêu: "Không phải cô chỉ là một con hát bán rẻ tiếng cười thôi sao? Cô dám làm gì? Có thể làm gì?"



Nghe lời này, Tư Hân Nhiễm nhìn cô ta như đang xem trò cười, sau đó cười lạnh: "Hứa Yên Nhi, con hát? Cô biết tập đoàn Vân Đỉnh không?"



"Vân Đỉnh... Vân Đỉnh liên quan gì tới cô ta?"



"Liên quan gì tới chị ta, cô cứ chờ mà xem! Đến khi nhà cô gặp xui xẻo, cô sẽ biết có liên quan tới chị ta hay không!"



Tư Hân Nhiễm giống như một khẩu súng liên thanh, hoàn toàn không cho Cố Kiều Niệm cơ hội để phát huy.



"Được rồi." Cố Kiều Niệm có hơi không chịu được âm nhạc xập xình.



Tư Hân Nhiễm liếc nhìn cô, Cố Kiều Niệm vỗ vỗ bên cạnh, Tư Hân Nhiễm lại liếc nhìn Hứa Yên Nhi, sau đó ngồi xuống với vẻ mặt không phục.



"Cô qua đây."



Cố Kiều Niệm ngoắc tay với Hứa Yên Nhi.



Hứa Yên Nhi cau mày: "Cô là gì mà bảo tôi qua thì tôi phải qua?"



Cố Kiều Niệm hơi nhướng mày, vô cùng khiêu khích hỏi: "Sợ tôi sao?"



Hứa Yên Nhi lập tức nổi nóng, cô ta khinh miệt nói: "Cô là cái thá gì, tôi sẽ sợ cô chắc?"



Mặc dù nói như vậy nhưng Hứa Yên Nhi vẫn hơi chần chờ, sau đó cô ta đi về phía Cố Kiều Niệm.



Cố Kiều Niệm chỉ là một minh tinh nhỏ, không có thân phận, không có bối cảnh, cũng không có cha mẹ.



Cô dám động đến mình sao?



Trừ phi không muốn sống nữa!



Cô ta đi tới bên cạnh Cố Kiều Niệm: "Tôi tới rồi, cô muốn thế nào?"



Hôm nay Hứa Yên Nhi đeo một chuỗi ngọc trai rất dài.



Cố Kiều Niệm đưa tay nắm lấy sợi dây chuyền kia, sau đó đột nhiên kéo về phía mình.



Hứa Yên Nhi vô cùng khiếp sợ, trong nháy mắt, cô ta đã bị Cố Kiều Niệm lôi tới bên cạnh.



Hứa Yên Nhi đầy bối rối.



"Nhìn cho rõ, khuôn mặt xinh đẹp như vậy không phải là thứ mà bệnh viện có thể làm được." Cố Kiều Niệm lạnh lùng nói từng chữ từng câu một.



Rốt cuộc Hứa Yên Nhi còn nhỏ, người xung quanh đều dỗ dành, cưng chìu cô ta.



Cô ta đâu từng thấy loại ánh mắt có thể lạnh chết người như vậy?



"Cô gái nhỏ có ánh mắt nông cạn thì không sao, chỉ cần im miệng không nói, nhìn bề ngoài tuyệt đẹp của cô, người khác cũng sẽ không nhìn ra." Cố Kiều Niệm nói tiếp: "Nhưng cô cứ mở miệng, dù gì cũng là con gái nhà giàu, vậy mà cô lại bịa đặt, đạp người khác xuống để có được địa vị đặc biệt trong đám chị em, có hèn hạ hay không?"



"Cô mới..."



Hứa Yên Nhi phục hồi lại tinh thần, lập tức trợn mắt muốn mắng lại.



Nhìn cô ta trợn mắt, trong lòng Cố Kiều Niệm lập tức có tính toán.



Cô trực tiếp nắm lấy cổ áo của Hứa Yên Nhi, sau đó dễ dàng ấn đầu cô ta trên quầy rượu.



Mọi người đều biến sắc, ngay cả Tư Hân Nhiễm cũng sợ hết hồn.



Khí thế cường đạo trên người Cố Kiều Niệm tới từ đâu?



Anh Cung Dịch có biết hay không?



"Tôi mới cái gì?" Cố Kiều Niệm hỏi từng chữ từng câu bên tai Hứa Yên Nhi.



"Cố Kiều Niệm, cũng được rồi." Tư Hân Nhiễm kéo vạt áo cô, sợ hãi khuyên can.



Cố Kiều Niệm vẫn ấn đầu Hứa Yên Nhi, sau đó lạnh lùng nhìn Tư Hân Nhiễm.



Tư Hân Nhiễm khẽ run.



"Cũng được rồi? Vừa nãy tôi còn bất ngờ, cô đường đường là công chúa của Sáng Thế Kỷ mà lại bị mấy thứ như vậy đánh, hóa ra đều do cô nuông chiều mà thành?"



Tư Hân Nhiễm: "..."



Lúc này, đột nhiên mấy tên đàn ông vạm vỡ xuất hiện ở cửa phòng VIP.



Mọi người đồng loạt nhìn sang, Cố Kiều Niệm cũng liếc nhìn.



Không phải mấy người đang nhìn bọn họ với vẻ mặt đầy khiếp sợ ở trước mặt chính là vệ sĩ của cô sao?



Khôi Kiệt đợi Cố Kiều Niệm một lúc cũng không thấy cô trở lại, trong lòng anh ta hơi lo lắng nên mới đi tìm người.



Nghe được tiếng của Cố Kiều Niệm, anh ta lập tức dẫn người tới đây.



Lúc thấy cảnh tượng này, Khôi Kiệt cũng bối rối.



"Con gái đang đánh nhau, không có chuyện của các anh, đi ra." Cố Kiều Niệm thu hồi tầm mắt.



"Vâng."



Khôi Kiệt nhanh chóng rời đi.



Tư Hân Nhiễm: "..."



Đám con gái nhà giàu đang run lẩy bẩy: "..."



Hứa Yên Nhi đã khóc lóc vô cùng dữ dội.



"Khóc cái gì? Tiếp tục nói hết những lời vừa rồi cô chưa nói xong."



"Tôi sai rồi! Tôi biết lỗi rồi!"



Rốt cuộc Hứa Yên Nhi cũng bị sợ đến phát ngốc.



Tư Hân Nhiễm đã được coi như kẻ hung dữ nhất mà cô ta từng gặp, không ngờ còn có loại càng dữ tợn hơn như Cố Kiều Niệm.



Nghe thấy cô ta nói sai rồi, Cố Kiều Niệm mới buông lỏng tay.



Hứa Yên Nhi lập tức lăn một vòng rồi bò về.



"Cố Kiều Niệm, cô biết cô ta là ai không?" Một cô gái nhà giàu hỏi.



"Cô ta chọc đến tôi thì tôi chỉnh đốn lại, còn cần biết cô ta là ai sao?" Cố Kiều Niệm lạnh lùng vặn cổ tay.



Vừa rồi cô dùng sức ấn Hứa Yên Nhi nên lúc này cổ tay hơi đau.



"Đúng vậy! Thấy từng người các cô sợ hãi như vậy!" Tư Hân Nhiễm tiếp lời: "Vừa rồi có những ai trêu chọc tôi? Hôm nay tôi sẽ để lời ở đây, chuyện này chưa xong đâu!"