Nhật Ký Báo Thù Của Nữ Tổng Tài Trùng Sinh

Chương 227: Còn muốn gọi ai là chàng trai nhỏ nữa?




Cố Kiều Niệm tỉnh dậy đã thấy mình nằm trong phòng ngủ.



Cô mở mắt ra, chuẩn bị duỗi người thì lại phát hiện có gì đó không đúng.



Ai đang ôm cô vậy?



Cô quay đầu lại nhìn, lúc thấy Cung Dịch, cô chợt ngẩn ra.



Kí ức tối hôm qua lại một lần nữa hiện ra trong đầu.



“Trời ạ!”



Cố Kiều Niệm che miệng, vô cùng ngạc nhiên.



Tối hôm qua không phải ảo giác, mà Cung Dịch thật sự trở về rồi sao?



Mặt cô xám xịt!



Vì hôm qua tưởng là ảo giác nên cô đã quấn lấy Cung Dịch, nói rất nhiều thứ linh tinh!



Cái gì mà em trai em chỉ cần ngoan ngoãn thôi, còn để chị đây thương em.



Cái gì mà cho chị đây sờ cơ bụng đi.



Không có khả năng!



Bây giờ mới là ảo giác!



Đây mới là chuyện đã xảy ra!



Sau đó, Cố Kiều Niệm nhớ lại.



Nến thơm! Chắc chắn nến thơm kia có vấn đề! Nếu không thì sao cô lại không phân biệt rõ ràng được đâu là thật đâu là ảo giác?



“Chị, đừng lộn xộn.”



Lúc này Cung Dịch đã tỉnh, hai tay anh ôm lấy eo Cố Kiều Niệm, kéo cô vào lồng ngực mình, sau đó vùi đầu vào cổ cô.



Hơi thở ấm áp từ từ phả vào sau tai Cố Kiều Niệm.



“Cung Dịch, cậu về lúc nào vậy?” Cố Kiều Niệm chuẩn bị giả ngu, coi như những chuyện tối hôm qua chưa từng xảy ra.



Cung Dịch đáp: “Thấy có người nói, cậu bé ngoan, đột nhiên thấy rất nhớ cậu, chị đây sẽ quay về.”



“Đừng điêu, tối hôm qua lúc cậu gửi tin nhắn trả lời tôi cũng đã là cả tiếng sau rồi.” Cố Kiều Niệm phản bác, nhưng nói xong rồi cô mới ý thức được rằng mình giả ngu thất bại.



“Gửi tin nhắn xong lại thu hồi?”



Cung Dịch đưa một tay ra, cầm lấy cằm Cố Kiều Niệm, ép cô quay đầu lại.



Hai người nhìn thẳng vào nhau.



Cung Dịch vẫn còn hơi buồn ngu.



Đại khái là mấy hôm trước không được nghỉ ngơi đầy đủ, cho nên hai mắt anh đã có quầng thâm đen.



Anh…



Sẽ không phải là định về để giải quyết đống công việc chồng chất trước đấy chứ?



“Chỉ là tôi đang nghĩ, gọi cậu là bé trai ngoan thì không ổn lắm.” Cố Kiều Niệm hàm hồ nói.



Cung Dịch đưa ngón cái xoa xoa cằm cô, nhìn cô nói: “Không gọi em là bé trai ngoan thì chị định gọi ai nữa?”



Cố Kiều Niệm: “…”



Cuối cùng thì cô cũng biết, trong vấn đề về việc xưng hô với anh như thế nào, Cung Dịch luôn bá đạo.



Lúc này, ánh mắt của Cung Dịch mang theo tính xâm chiếm và bá đạo rất rõ ràng.



Cố Kiều Niệm lại không còn gì để nói, chỉ cảm thấy anh rất đáng yêu.



Chỉ là một câu chàng trai ngoan mà thôi, có cần phải đánh dấu chủ quyền như thế không.



“Biết rồi, biết rồi, tôi chỉ gọi cậu là chàng trai ngoan thôi được chưa?” Cố Kiều Niệm vội vàng nói.



Lúc này Cung Dịch mới cảm thấy mỹ mãn: “Đương nhiên.”



“Cậu xem giờ cậu còn có cả quầng thâm mắt luôn rồi, ngủ thêm chút đi.” Cố Kiều Niệm vừa nói vừa xoay người qua, đưa tay che mắt Cung Dịch: “Tôi ngủ với cậu.”



Tôi ngủ với cậu.



Câu nói này vô cùng nhẹ nhàng.



Có lẽ là bởi vì ngay đêm đầu tiên, Cung Dịch đã bị Cố Kiều Niệm ép phải nhắm mắt, cho nên mãi đến bây giờ, chỉ cần Cố Kiều Niệm che mắt anh lại, anh sẽ cảm thấy rất sung sướng, cũng không phản kháng gì.



“Đừng cười, đã bao nhiêu tuổi rồi, còn muốn tôi dỗ nữa?” Cố Kiều Niệm giả vờ hung dữ.



“Dỗ đi.” Cung Dịch nói rất đương nhiên.



Cố Kiều Niệm: “…”



“Cậu có ngủ không?”



“Có.”



Dỗ thì đương nhiên là vẫn dỗ…



Cung Dịch phát huy vô cùng nhuần nhuyễn kĩ năng làm nũng của mình.



Trước đó còn vì mấy chữ chàng trai ngoan của cô mà hùng hổ tuyên bố chủ quyền, bây giờ lại vì một câu có ngủ hay không này mà anh trở nên đàng hoàng lại.



Cũng vì những chi tiết nhỏ này của Cung Dịch, cho nên Cố Kiều Niệm mới phát hiện ra rằng, mình không thể ngừng thích anh được.



Cung Dịch nhắm mắt ngủ tiếp.



Ngủ được một lúc rồi, cả Cố Kiều Niệm và Cung Dịch đều cùng tỉnh lại.



“Mấy giờ rồi?” Cố Kiều Niệm ngủ nhiều, cả người uể oải, cô chẳng muốn động đậy chút nào, dùng giọng ngái ngủ để hỏi Cung Dịch.



“Mười giờ rưỡi.” Cung Dịch đáp.



“Có đói không?” Cố Kiều Niệm hỏi.



“Có.”



Cố Kiều Niệm trợn mắt lườm Cung Dịch: “Gọi đồ ăn ngoài nhé?”



“Ừ.” Cung Dịch gật đầu.



Cố Kiều Niệm nhìn ánh mắt của anh, lại thấy có gì đó không đúng.



Cô từ từ dịch ra khỏi vòng tay Cung Dịch, nhưng anh lại giữ chặt lấy cô: “Chị muốn đi đâu thế?”



“Ra ngoài gọi đồ ăn.” Đôi mắt Cố Kiều Niệm lóe sáng.



“Không vội.” Cung Dịch xoay người ngồi dậy, cầm lấy tay Cố Kiều Niệm, ép lên trên đỉnh đầu cô: “Chị đút em ăn no trước đã được không?”



Lúc này, Cố Kiều Niệm chợt cảm thấy thật bất đắc dĩ, cô đã hoàn toàn quên mất một chuyện khác.



“Niệm Niệm, có phải là chị quên mất cái gì không?”



Hồi lâu sau, Cung Dịch nặng nề phả hơi vào tai Cố Kiều Niệm.



Viền mắt Cố Kiều Niệm hồng hồng.



Bây giờ cô nhớ được cái gì mới lạ đấy.



Thằng nhóc con này, càng về sau cái tính ham muốn như sói như hổ này càng bộc lộ rõ không thèm che giấu.



“Không biết!” Cố Kiều Niệm vốn định hung dữ đáp trả, nhưng giờ cô chẳng có chút sức lực nào, nên giọng nói phát ra cũng mềm oặt.



Cung Dịch nở nụ cười.



Trong nháy mắt, Cố Kiều Niệm thẹn quá thành giận.



Cố Kiều Niệm thấy thế bèn cầm lấy cổ tay cô: “Gọi anh đi.”



Cố Kiều Niệm: “…”



Đánh chết cô cô cũng không gọi.



Sau đó, mặc kệ Cung Dịch nhõng nhẽo hay ép buộc, cũng không thể nào nghe được một tiếng anh kia.



Thời gian trôi nhanh, chớp mắt đã đến trưa.



Cố Kiều Niệm mặc áo sơ mi của Cung Dịch, tóc ướt nhẹp, tức giận cắn sandwich.



Cung Dịch đứng sau lưng cô, cẩn thận sấy tóc cho cô.



Làm xong, Cung Dịch ngồi xuống, ôm lấy Cố Kiều Niệm vào lòng.



“Vẫn tức giận sao?”



Cố Kiều Niệm liếc nhìn anh một cái, nhét sandwich trong tay vào miệng anh.



Cung Dịch cắn một cái, nhìn Cố Kiều Niệm ngây ngô cười.



Cố Kiều Niệm vẫn tức giận.



“Lát nữa tôi phải ra ngoài, còn cậu? Có kế hoạch gì không?”



“Không có.” Cung Dịch lắc đầu: “Em ở nhà trọ chờ chị về.”



“Bên Vân Đính có còn gây khó dễ gì cho cậu không?” Cố Kiều Niệm chần chờ một chút, cuối cùng vẫn hỏi.



“Bọn họ không dám.” Cung Dịch cầm bánh kem lên, đưa tới tận miệng Cố Kiều Niệm, Cố Kiều Niệm ngoan ngoãn cắn một miếng.



“Vậy là tốt rồi.”



Cô ăn một ít đồ xong thì Chu Chu cũng gọi điện tới.



“Tìm được rồi?” Cô kinh ngạc hỏi: “Nhanh vậy sao?”



“Người đàn bà kia rất nổi tiếng, dễ tìm lắm.” Chu Chu đáp.



“Rất nổi tiếng?”



“Đúng vậy, vài chục năm trước khi còn chưa điên, bà ấy là một thầy tướng số rất linh, có rất nhiều người giàu có quyền thế đến tìm bà ấy giúp đỡ.”



“Hiểu, mười phút sau chúng ta gặp ở ga ra.”



Cô cúp điện thoại.



Cố Kiều Niệm vội vàng đứng dậy, muốn về phòng thay quần áo.



Cung Dịch kéo tay cô lại.



“Ngoan, tôi sẽ về trước giờ cơm tối.” Cố Kiều Niệm vuốt ve gò má của Cung Dịch, rồi cúi đầu hôn anh một cái: “Cậu ngoan ngoãn xem kịch bản đi, có gì không hiểu, đợi tôi về dạy cậu.”



“Ở đây, ở đây, ở đây nữa.” Cung Dịch ngồi trên ghế salon, ngửa đầu nhìn Cố Kiều Niệm, ngón tay nhẹ nhàng chỉ mấy chỗ trên mặt mình: “Phải hôn hết cả mấy chỗ này.”



Cố Kiều Niệm nở nụ cười cưng chiều.



“Được.”



Cô đáp lời anh, bàn tay vẫn đang nắm cằm anh, còn mình thì hôn lung tung khắp mặt anh.



Chỗ nào anh muốn được hôn cũng đều được cô hôn qua.



“Tôi thật sự phải đi, chứ không phải Chu Chu gọi tới để cướp người.”