Nhật Ký Báo Thù Của Nữ Tổng Tài Trùng Sinh

Chương 213: Cung Dịch rất mạnh mẽ




Sau khi ngắt điện thoại, cặp mẹ chồng con dâu đều bối rối.



"Chắc chắn trước đó Cung Dịch và Cố Kiều Niệm đã thương lượng với nhau, nó trưởng thành rồi, biết tập đoàn Vân Đỉnh là một miếng thịt ngon nên muốn ăn đây mà!" Bà cụ thở hổn hển nói.



"Mẹ, bây giờ không phải là lúc nói điều này, Cố Kiều Niệm sắp đi rồi, nếu cô ta thật sự không đợi, Cung Dịch vẫn tiếp tục làm như vậy, cho dù khối thịt Vân Đỉnh này có tốt hơn nữa thì sớm muộn gì cũng sẽ biến thành một khối thịt thối thịt vụn!" Ngũ Dao nhìn thời gian, bà ta sợ Cố Kiều Niệm đi mất, cảm thấy vô cùng sốt ruột.



"Con bảo nhân viên phục vụ mời Cố Kiều Niệm tới đây!" Bà cụ trầm giọng nói.



Sau khi rời đi, chẳng mấy chốc nhân viên phục vụ đã trở lại.



"Phu nhân, cô Cố bảo... bảo ngài có gì muốn nói thì tự mình đi tìm cô ấy." Nhân viên phục vụ tỏ vẻ lúng túng.



Bà cụ suýt chút nữa thì ngất vì tức nhưng... bà ta còn cách nào khác sao?



Bọn họ cũng không thể kệ cho Cố Kiều Niệm rời khỏi!



Rốt cuộc Ngũ Dao cũng hiểu rõ câu Cố Kiều Niệm nói lúc rời đi là có ý gì.



Người phụ nữ kia hoàn toàn chắc chắn bọn họ sẽ buộc phải cúi đầu với cô!



Ở bên này, Cố Kiều Niệm đang tẩy trang, đổi quần áo thường ngày và chơi trò chơi với Chu Chu trong lúc chờ cặp mẹ chồng con dâu kia đi qua.



Trò chơi vừa mới kết thúc, Ngũ Dao và bà cụ đã tới.



Chu Chu rất biết điều rời khỏi.



Cố Kiều Niệm nhìn bọn họ: "Nghĩ xong rồi à?"



"Cô nói đúng, cho dù nói thế nào thì quả thật trên phương diện pháp luật, Vân Đỉnh vẫn thuộc về Cung Dịch." Ngũ Dao cứng rắn nói: "Cho nên hy vọng cô Cố khuyên bảo Cung Dịch để nó thu tay lại."



"Rất tốt." Cố Kiều Niệm đứng dậy.



Ngũ Dao nhìn cô, trong lòng tức đến mức có thể nôn ra một bát máu.



Cố Kiều Niệm từ từ đến bên cạnh bà ta: "Tôi thật sự hy vọng mấy người có thể khắc ghi đoạn đối thoại này vào trong phổi để tự nhắc nhở bản thân mỗi khi thở. Tôi không quan tâm các người không vừa lòng với Cung Dịch ra sao nhưng hãy nhớ rằng trên danh nghĩa thì những thứ các người ăn, các người uống, các người hưởng thụ đều là của Cung Dịch. Sau này ở trước mặt bất kỳ người nào, cho dù là giả bộ, mấy người cũng phải giữ được sự tôn trọng đối với cậu ấy, nếu không... Cung Dịch có thể không quan tâm mà để mấy ngươi chiếm đoạt, hưởng thụ tất cả mọi thứ thuộc về cậu ấy thì cũng có thể không thương tiếc mà lấy lại toàn bộ."



Cố Kiều Niệm nói những lời này không nhanh cũng không chậm nhưng âm thanh và ánh mắt lại lạnh đến tận xương tủy.



Bà cụ không nói lời nào, từ đầu đến cuối chỉ cúi đầu, tay nắm thành quả đấm, móng tay cũng đâm sâu vào trong thịt.



"Hiểu rồi."



Bà cụ không nói, Ngũ Dao chỉ có thể trả lời.



Giọng nói của bà ta khá cứng ngắc, vẻ mặt cũng rất khó coi.



Lúc này, đột nhiên Cố Kiều Niệm thay đổi vẻ lạnh lùng vừa rồi, mỉm cười vô cùng tao nhã và lễ phép, sau đó khẽ vuốt cằm: "Tôi sẽ nói với Cung Dịch, tối nay trò chuyện với hai người rất vui vẻ, hy vọng mấy người cũng trải qua một đêm vui vẻ."



"Dĩ nhiên rồi." Ngũ Dao nhếch mép.



Nhận được câu trả lời ưng ý, Cố Kiều Niệm cũng không nói thêm gì với bọn họ nữa mà đi thẳng ra ngoài.



Cửa vừa đóng, bà cụ vẫn luôn không nói gì đột nhiên trợn mắt, che ngực ngã xuống đất.



"Mẹ!"



Ngũ Dao kêu lên, sau đó vội vàng đỡ bà ta dậy.



Bà cụ cũng không ngất xỉu mà bắt đầu khóc lóc, khóc trong tuyệt vọng.



"Rốt cuộc tôi đã tạo nghiệt gì? Lấy phải một kẻ bạc tình, chết rồi cũng không để lại một đồng, còn muốn tìm một con quái vật tới hành hạ tôi! Một con quái vật đã đủ rồi, bây giờ con quái vật này còn tìm thêm một con quái vật khác đến nhục nhã tôi! Sao số tôi lại khổ như vậy chứ?"



Ngũ Dao: "..."



Bà ta nhíu mày thật chặt.



Trong chuyện ngày hôm nay, bà ta thật sự không ngờ Cố Kiều Niệm này lại điên khùng hơn rất nhiều so với những gì mình tưởng tượng.



Nếu Cung Dịch thật sự thích Cố Kiều Niệm, ắt sẽ bị cô ảnh hưởng cho nên, để Vân Đỉnh có thể vững vàng nằm trong tay chồng mình, bà ta không thể giữ lại nữ diễn viên này.



...



Cố Kiều Niệm lên xe bảo mẫu.



Chu Chu thận trọng hỏi: "Em xem danh sách rồi, bọn họ là người của Vân Đỉnh à?"



"Ừ." Cố Kiều Niệm gật đầu.



"Bọn họ tới đưa tấm séc cho chị, bảo chị rời khỏi... nhóc đáng thương sao?" Chu Chu nhỏ giọng hỏi.



Cố Kiều Niệm lắc đầu: "Bởi vì lần trước bà cụ tìm chị nên Cung Dịch đã trừng phạt bọn họ, bọn họ đến cầu xin chị tha thứ để Cung Dịch nhẹ tay cho."



Chu Chu: "?"



Không đúng, mấy bộ phim máu chó về nhà giàu mà cô ấy xem không diễn biến như vậy.



"Vân Đỉnh yếu như vậy sao?" Chu Chu mờ mịt hỏi.



Cố Kiều Niệm suy nghĩ một lát, sau đó hơi mờ mịt nhìn Chu Chu: "Không đến nổi, hẳn là do Cung Dịch… quá mạnh mẽ."



Hiện tại Vân Đỉnh vẫn vững vàng đứng ở tít trên cao, làm sao có thể yếu chứ?



Chu Chu: "..."



Cô ấy suy nghĩ một lát, sau đó vỗ bàn với Cố Kiều Niệm, dọa cô giật nảy mình:



"Làm gì vậy?"



"Chính chị vẫn luôn la hét nói cậu ấy đáng thương!" Chu Chu hơi híp mắt: "Bộ lọc dành cho người yêu của hai người nặng như vậy sao?"



Cố Kiều Niệm lại nghĩ tới dáng vẻ nhóc đáng thương của Cung Dịch trước lúc hai tách ra hôm qua.



"Cậu ấy mạnh là mạnh, đáng thương là đáng thương, chúng không giống nhau, em đừng đặt chung một chỗ." Cố Kiều Niệm nói.



Chu Chu: "..."



Cô ấy cũng không biết nói gì với người đang rơi vào tình yêu, nên nói suy luận của Cố Kiều Niệm là hạng nhất hay là cô hoàn toàn không có suy luận đây?



"Nhưng mà nếu nghĩ kỹ thì em vẫn rất thoải mái với việc chị ôm được đùi của một lão đại!" Trước kia Chu Chu tìm chỗ dựa cho Cố Kiều Niệm rất vất vả, thế nên bây giờ cô ấy vô cùng vui vẻ: "Chúng ta cũng có người để dựa vào rồi, ngay cả Vân Đỉnh mà Cung Dịch cũng có thể trừng phạt, vậy có phải là sau này chúng ta sẽ có thể ngang ngược rồi không?"



"Dĩ nhiên cũng không phải là không thể." Cố Kiều Niệm nhìn ra ngoài cửa sổ: "Nhưng con người không thể có lòng tham, Chu Chu, ông trời cho chị vận may lớn như vạy, em phải dùng tiết kiệm một chút, nếu không sẽ rất dễ bị báo ứng. Chị tham lam cơ thể của Cung Dịch chứ không định dựa vào cậu ấy để tiến về phía trước. Em cũng nên bỏ ý định này đi, đừng nghĩ nữa."



Chu Chu: "..."



Cô ấy đành im lặng.



"Trước đó bảo em đi thu mua ip, đàm phán thế nào rồi?" Cố Kiều Niệm dời sang chuyện khác.



"Vẫn còn đang tiến hành, trong tháng này hẳn là có thể mua được hai bản." Chu Chu cũng nghiêm nghị: "Về phần nghệ sĩ, trong số các thần tượng quốc dân, trước mắt em đã đàm phán được với hai người, hơn nữa còn khai thác được người của học viện Điện Ảnh, dù sao cũng sẽ không thiếu người làm nhân vật chính trong bộ phim tự sản xuất tiếp theo của chúng ta."



"Vậy thì tốt." Cố Kiều Niệm duỗi người.



Lễ phục rất đẹp nhưng khi mặc vào thì phải thường xuyên giữ dáng, hết sức mệt mỏi.



Cố Kiều Niệm mặc lễ phục mấy tiếng, lại còn đeo nhiều trang sức nặng chết người như vậy, có thể tưởng tượng cô đã khổ biết bao nhiêu.



"Sau kỳ phát sóng cuối cùng của Thần tượng quốc dân, số lượng fan của chị lại tăng lên rất nhiều." Chu Chu nói tiếp.



"Sân khấu tốt như vậy, hút fan là chuyện rất bình thường." Cố Kiều Niệm tỏ vẻ ung dung: "Tăng đi, fan càng tăng, sẽ có vài người càng đứng ngồi không yên."



"Ừ." Chu Chu gật đầu.



Chu Chu rất tin tưởng vào sức phán đoán của Cố Kiều Niệm.



Về phần sóng gió của đại fan trước đó, thật ra cô ấy cũng không coi đây là một chuyện nghiêm trọng.



Dù sao thì bất kỳ nhà nào cũng đều từng xảy ra tình huống như này nhưng gần đây, đám fan yêu ma của Cố Kiều Niệm thật sự khiến Chu Chu hơi kinh hãi.