Nhật Ký Báo Thù Của Nữ Tổng Tài Trùng Sinh

Chương 210: Tôi yêu cậu ấy




Dĩ nhiên khu vực có liên quan đến Cung Dịch bị ảnh hưởng rất nặng.



Cố Kiều Niệm thờ ơ liếc nhìn: "Kệ đi."



"Càng ngày càng điên rồi." Chu Chu bất lực than thở.



"Có một câu nói thế nào nhỉ? Điên như vậy chứng tỏ đám người này đang rất gần với cái chết." Cố Kiều Niệm lãnh nhạt nói.



Trước khi dạ tiệc từ thiện chính thức bắt đầu, nhà tổ chức còn tạo ra hàng loạt hoạt động theo chủ đề và phỏng vấn các loại.



Đến khi bọn họ làm xong đã gần hết một ngày.



Sáu giờ chiều, truyền hình trực tiếp trên thảm đỏ bắt đầu.



Mở đầu là một vài người nổi tiếng nào đó xuất hiện.



Nhiệt độ trên thảm đỏ cũng chỉ như vậy.



Là cô chủ của một tập đoàn thời thượng, hôm nay Tư Hân Nhiễm cũng được mời tới.



Dựa theo ý của gia đình, cô ta ăn mặc vô cùng dịu dàng, trang điểm rất giống công chúa.



Sau khi vào sân, Tư Hân Nhiễm ngồi xuống ghế VIP, vừa mới ngồi xuống đã có người tới chào hỏi:



- Cô Tư.



Tư Hân Nhiễm giương mắt nhìn sang, người ngồi ở đối diện chính là bà xã Ngũ Dao của Cung Tư Dương và bà cụ Cung.



Tư Hân Nhiễm không quá quen với bọn họ nên cũng chỉ hơi gật đầu.



Bà cụ Cung thấy vậy thì lẩm bẩm: "Cho dù tìm một con nhóc có địa vị gia đình thấp kém cũng tốt hơn một diễn viên suốt ngày xuất hiện trước công chúng."



"Mẹ, hôm nay mẹ kiềm chế một chút, đừng quên mục đích chúng ta tới đây." Ngũ Dao nhỏ giọng nói.



Bà cụ Cung giận đến không ngừng nghiến răng.



Trong phòng cũng đang phát sóng trực tiếp thảm đỏ ở phía ngoài.



Chỉ một lát sau, những người ngồi bên trong đều nghe được âm thanh ồn ào ở ngoài.



Ba người Tư Hân Nhiễm ngẩng đầu nhìn vào màn hình lớn theo bản năng.



Người tới là Cố Kiều Niệm.



Cũng không biết người dẫn chương trình đang xúc động về điều gì, âm thanh vô cùng run rẩy: "Đang tiến về phía chúng ta lúc này là người mười sáu tuổi đã lấy được giải thưởng Ảnh Hậu quốc tế, gần đây nhân khí vô cùng bùng nổ, nhà sản xuất quốc dân Cố Kiều Niệm!"



Cố Kiều Niệm từ trên xe bước xuống.



Tạo hình hôm nay của cô có thể nói là vô cùng rực rỡ, lúc giơ tay nhấc chân, cả người đều toát ra hai chữ 'rất đắt'.



Đèn flash không ngừng lóe lên bùm bùm giống như một thứ gì đó.



Cố Kiều Niệm không hề bị ảnh hưởng, đẹp đến mức ba trăm sáu mươi độ đều không có khuyết điểm.



Dưới ánh đèn flash, cả người cô đều phát sáng.



Cố Kiều Niệm tao nhã vẫy tay chào hỏi với truyền thông, sau đó đi về phía thảm đỏ.



Người dẫn chương trình nhìn cô, đôi mắt không ngừng lấp lánh.



Cố Kiều Niệm vừa ký tên trên bảng xong, người dẫn chương trình đã lập tức tiến lên đón lấy.



"Xin chào." Cố Kiều Niệm lễ phép chào hỏi trước.



"Tôi ổn tôi ổn, tôi cảm thấy bây giờ mình vô cùng ổn!" Đôi mắt của người dẫn chương trình vẫn đang lấp lánh: "Kiều Kiều, nguồn cảm hứng cho tạo hình tối nay là gì vậy? Quá đẹp!"



"Ánh sao?" Cố Kiều Niệm nói một chút về bộ váy của mình.



Người dẫn chương trình đang phỏng vấn trên thảm đỏ.



Ở vị trí VIP bên này, bà cụ nghiến răng đến mức sắp nát: "Con nhìn dáng vẻ làm điệu làm bộ của cô ta xem! Mặc lễ phục kiểu gì mà lộ hết cả bả vai ra ngoài! Cái loại cuồng chiếm hữu như Cung Dịch có thể chịu được điều này chắc? Mẹ thấy cô ta chính là đang tự tìm đường chết."



Ngũ Dao rủ mí mắt:



"Mẹ, theo con được biết, bộ đồ này là do Cung Dịch mua cho cô ta."



Bà cụ: "?"



"Buổi sáng cửa hàng này đưa lễ phục hôm nay tới cho con và nói rằng Cung Dịch bảo người mua kiểu dáng nàng thơ duy nhất của nhà thiết kế trong năm nay, cô ta còn tưởng bộ đồ đó là cho con." Ngũ Dao cười gằn: "Không chỉ vậy, Cung Dịch gần như đã lấy hết các sản phẩm cao cấp của những nhãn hàng lớn hiện nay, tất cả đều được mua theo bộ, bao gồm trang sức, giày dép, túi xách..."



"Đây chính là lý do người phụ nữ này từ chối khi mẹ dùng tiền đuổi cô ta đi!" Bà cụ đấm ngực dậm chân.



Đây là tiền của nhà bà ta.



Toàn bộ đều bị Cung Dịch, cái thằng con riêng phá của này tiêu cho người phụ nữ kia.



Ngũ Dao nhìn Tư Hân Nhiễm ở đối diện theo bản năng.



Bà ta biết từ nhỏ, đứa em gái này của Tư Bắc đã thích Cung Dịch.



Chưa chắc cô ta đã biết chuyện của Cố Kiều Niệm.



Ngũ Dao đang chuẩn bị mở miệng thì nghe thấy Tư Hân Nhiễm nói với vẻ tức giận và không cam lòng: "Dáng dấp cũng quá đẹp rồi!"



Ngũ Dao: "..."



Lời đến miệng rồi cũng đành nuốt xuống.



Sau thời gian phỏng vấn ngắn ngủi, Cố Kiều Niệm tiến vào phòng tiệc.



Các quý bà và minh tinh không ở cùng một khu vực mà cách nhau một khoảng.



Sau khi bước vào, Cố Kiều Niệm được rất nhiều người đến trước tiến lên chào hỏi.



Cô mỉm cười đáp lại từng người một rồi đi tới chỗ ngồi của mình.



Ánh mắt ba người trên bàn của Ngũ Dao đều đổ dồn về phía Cố Kiều Niệm.



Cố Kiều Niệm ngồi được một lúc thì có nhân viên phục vụ đi tới.



"Cố tiểu thư, bên kia có hai vị phu nhân rất thích lễ phục hôm nay của ngài, muốn mời ngài đến phòng bao trong kia để trò chuyện."



Cố Kiều Niệm nhìn theo cánh tay của nhân viên phục vụ.



Một người phụ nữ xa lạ đang mỉm cười vô cùng tao nhã và gật đầu với cô.



Bên cạnh bà ta không phải là bà nội của Cung Dịch, người lần trước bị cô làm cho tức đến phát bệnh sao?



"Được."



Cố Kiều Niệm đáp.



Một lát sau, cô đã ngồi cùng với hai vị phu nhân nhà họ Cung ở trong phòng bao.



"Cô Cố, tôi xin tự giới thiệu, tôi tên Ngũ Dao, là... mẹ kế của Cung Dịch." Ngũ Dao nói: "Có vẻ như lần trước cô và mẹ tôi đã có chút hiểu lầm."



"Cung Dịch làm gì rồi?" Cố Kiều Niệm hỏi.



Ngũ Dao nhếch mép, cười đến cứng đờ: "Mấy ngày qua, nhà họ Cung đã thiệt hại hơn mười tỉ, cô Cố, có lẽ cô không hiểu Cung Dịch lắm, tâm lý của nó với mẹ nó đều không bình thường, hành động và suy nghĩ vô cùng khác người..."



"Bà gặp tôi chính là để chê bai Cung Dịch trước mặt tôi?"



Nói xong, Cố Kiều Niệm nhìn về phía bà cụ đang không nói một lời nào.



"Bà à, ngài không nói cho con dâu mình biết nguyên nhân tôi phát cáu ngày đó?"



Bà cụ lập tức cứng đờ.



Qủa thật trước khi Cố Kiều Niệm tức giận, bà ta đã nói những điều không tốt về Cung Dịch.



"Cố Kiều Niệm, cô nói thẳng đi, cô muốn tôi làm gì mới chịu để Cung Dịch bỏ qua cho con trai tôi và tập đoàn Vân Đỉnh!" Hốc mắt bà cụ đỏ hoe: "Muốn tôi quỳ xuống trước mắt cô sao?"



Cố Kiều Niệm cười khẩy: "Nhìn dáng vẻ ăn trên ngồi trước khi cầu xin người khác của ngài kìa."



Khóe miệng bà cụ run rẩy.



Cô lại nói: "Lần trước bà nói rằng mấy người đã thống nhất với Cung Dịch cho dù Vân Đỉnh là thứ ông nội để lại cho cậu ấy thì mấy người cũng sẽ không cho đúng không?"



"Đúng!" Bà cụ trả lời: "Đây là việc nhà chúng tôi, không đến lượt cô Cố quan tâm."



Cố Kiều Niệm mỉm cười: "Vậy xin lỗi, nếu Vân Đỉnh không liên quan tới Cung Dịch, chỉ cần cậu ấy chơi vui vẻ, cho dù thua hết thì tôi cũng không hề có ý kiến."



"Cô có ý gì?" Ngũ Dao trầm giọng hỏi.



Cố Kiều Niệm này chỉ cần đôi ba câu đã có thể nhìn rõ mọi việc, cô ta khó đối phó hơn nhiều so với những gì mình nghĩ.



"Tôi không có ý gì cả, nói một cách đơn giản, nếu muốn tôi nói chuyện này với Cung Dịch thì mấy người phải thừa nhận rằng Vân Đỉnh thuộc về cậu ấy!" Cố Kiều Niệm gõ bàn.



"Cố Kiều Niệm!" Bà cụ đứng dậy



Cố Kiều Niệm không hề sợ mà nhìn bà ta: "Mấy người suy nghĩ kỹ vào, trước khi dạ tiệc kết thúc, tôi muốn nghe được câu trả lời."



Nói xong, cô xoay người đi thẳng ra cửa.



Lúc đang mở cửa muốn đi ra ngoài, dường như Cố Kiều Niệm chợt nghĩ tới điều gì đó, cô quay đầu lại:



"Đúng rồi, tôi muốn sửa lại giúp ngài một việc."



Bà cụ và Ngũ Dao đều căng thẳng nhìn Cố Kiều Niệm.



Bọn họ rất sợ cô lại nói ra lời nào khiến người ta kinh ngạc.



"Lần trước bà nói sẽ không có ai yêu Cung Dịch đúng không?"



Bà cụ không lên tiếng.



Cố Kiều Niệm cười thản nhiên, sau đó nói:



"Sai rồi."



"Tôi yêu cậu ấy."