Quản gia mở cửa, nhìn thấy Cung Dịch mặc một bộ âu phục màu đen nghiêm túc đang đứng ở cửa ra vào.
Nói như thế nào đây?
Thần chết tới rồi!
Đúng! Chính là cảm giác này.
Sau này anh ta kể cho người khác nghe về chuyện này, đã nói: “Trong cuộc đời này của tôi, đó là lần tôi gần cái chết nhất.”
Nhưng quản gia rất trung thành với bà cụ, sau khi nghe thấy tiếng “cút ra”, anh ta vẫn cố gắng giải thích: “Cậu chủ, sự việc không phải như cậu nghĩ đâu...”
Sau đó, Cung Dịch lập tức giơ chân đạp anh ta ra.
Một cước này vô cùng nặng.
Có một lần quản gia cảm thấy Cung Dịch là muốn đá chết anh ta.
Cố Kiều Niệm nghe thấy quản gia nói chuyện, kinh ngạc đứng lên, nhìn Cung Dịch đang sải bước đi đến phía cô.
Ôi! Cuộc đời của nhan cẩu ơi...
Trong tích tắc khi nhìn thấy Cung Dịch, loại thời điểm rung động lòng người này, ý nghĩ đầu tiên trong đầu Cố Kiều Niệm lại là: Tại sao cậu ta còn đẹp hơn so với lúc tách biệt lần trước nhỉ?
“Tại sao cậu lại tới đây?”
Sau khi cô lấy lại tinh thần, Cung Dịch đã đi đến trước mặt cô rồi.
Sắc mặt Cung Dịch từ trước đến nay chưa bao giờ âm trầm như vậy, như thể muốn ăn thịt người khác vậy.
Anh không nói chuyện, nhìn thoáng qua mảnh vỡ trên đất trước, rồi lại liếc nhìn tay Cố Kiều Niệm, sau đó lông mày anh nhíu chặt.
“Bà đã làm gì rồi?”
Những lời này của Cung Dịch là nói với bà cụ Cung.
“Bà chẳng làm gì cả, Cung Dịch... là cô ta...”
“Cái này là tự tôi làm.” Trước đó Cố Kiều Niệm cũng không để ý đến bên trong chén trà cô vừa đập còn có nước trà nóng hổi. Nước trà văng lên làm bỏng đỏ một ít mu bàn tay của cô.
Bà cụ không phải là chưa từng thấy Cung Dịch tức giận, nhưng mà sự cáu giận của Cung Dịch không hề lộ ra ngoài, giống như khi bạn cảm thấy anh tức giận thì cũng chỉ là khí thế ở xung quanh anh đột nhiên thay đổi.
Nhưng hôm nay...
Bà cụ nhìn thấy hô hấp của Cung Dịch dồn dập hơn so với bình thường, tất cả cơn giận dữ đều được thể hiện ở trên mặt.
Bà ta mơ hồ cảm thấy có chút không ổn.
“Cháu nói rồi, không cho phép các người đụng vào cô ấy.”
Cung Dịch nắm chặt tay Cố Kiều Niệm, giấu cô ở phía sau lưng mình, đối mặt với bà cụ rồi nói từng câu từng chữ.
“Cung Dịch, người phụ nữ này hoàn toàn không giống như cháu nghĩ, cháu không biết lúc nãy cô ta hung dữ như thế nào đâu, vừa quát bà mắng bà, lại còn đập chén nữa, dọa bà nội sợ rồi đấy!” Bà cụ nói xong, nước mắt cũng sắp chảy ra rồi.
Cố Kiều Niệm: “…”
Sao lại còn kể khổ thế này?
Rõ ràng là bà ta nói về chuyện của cô và Cung Dịch trước cơ mà!
“Đáng đời.”
Cố Kiều Niệm: “?”
Cô ngạc nhiên nhìn về phía Cung Dịch.
Đúng thế.
Sau khi Cung Dịch nghe xong bà cụ kể khổ đã đáp lại một câu đáng đời.
“Cung Dịch!”
Bà cụ vỗ bàn đứng lên.
“Mặc kệ quan hệ thường ngày của chúng ta như thế nào, nhưng đến cùng thì tôi cũng là bà nội của cậu, chúng ta là người một nhà nhưng cậu lại coi trọng người ngoài hơn ư? Cậu để cho người phụ nữ không có giáo dục này ăn hiếp tôi như vậy, còn nói tôi đáng đời? Cậu đúng là giống với mẹ cậu, là một con quái vật nuôi không mãi không thuần, không có cảm tình!”
“Bà nói cái gì, bà nói lại lần nữa xem!”
Không đợi Cung Dịch kịp phản ứng, Cố Kiều Niệm hất tay anh ra, trực tiếp nhào về phía bà cụ.
Cung Dịch nhanh tay nhanh mắt, dùng một tay ôm lấy eo Cố Kiều Niệm, ôm cô trở về.
“Trời ạ! Tạo phản rồi! Lật trời rồi!”
Bà cụ bị dọa đến thiếu chút nữa té ngã trên đất, sau đó bà ta bắt đầu kêu trời trách đất.
“Bà già không nên nết, những lời như thế là lời mà người làm bà nội như bà có thể nói được hay sao?” Cố Kiều Niệm vẫn còn mắng.
“Kiều Niệm, không việc gì cả, tôi không sao.”
Cung Dịch thấy cô còn muốn xông về phía trước, vội ôm thật chặt lấy cô.
“Không sao cái gì? Với tôi thì cậu có sao, thế nào mà với bọn họ lại nói không có gì! Nhóc con kia, thả tôi xuống!”
Câu kia của bà cụ: “Cậu đúng là giống với mẹ cậu, là một con quái vật nuôi mãi không thuần, không có cảm tình” đã hoàn toàn đâm trúng Cố Kiều Niệm.
Cơn tức giận lập tức tăng vọt.
Bà cụ Cung và quản gia đều kinh ngạc, Cố Kiều Niệm dám mắng Cung Dịch như vậy?
Nhóc con?
“Được được được, tôi sai rồi, quay về tôi sẽ lập tức xử lý bọn họ.” Cung Dịch có thể làm sao, anh còn có thể thật sự để cho Cố Kiều Niệm xông lên đánh bà cụ ư? Đương nhiên là chỉ có thể dỗ dành rồi: “Mặc kệ bà ta, chúng ta đi trước có được không?”
Bà cụ và quản gia càng bối rối.
Ai sai cơ?
Cung Dịch sai?
Đây là mơ sao? Không phải chuyện thực sự đã xảy ra đâu nhỉ?
Cố Kiều Niệm cố nuốt trôi cái cục tức kia, nhìn bà cụ cảnh cáo: “Tôi chờ bà đến phong sát tôi.”
“Không dám, không ai dám đâu.” Cung Dịch vẫn còn dỗ dành.
Cố Kiều Niệm liếc nhìn anh.
Cái loại túi trút giận này! Vóc dáng đã lớn như vậy mà vẫn còn bị ức hiếp, phí hoài năm tháng trưởng thành mà!
Cô vùng vẫy thoát khỏi Cung Dịch, tức giận đi về phía cửa.
Cung Dịch cũng không thèm nhìn bà nội đang tức đến muốn lưng đi của anh, không thèm quan tâm lập tức đi theo Cố Kiều Niệm.
Bà cụ thấy vậy, lửa giận xấu hổ đốt tới đỉnh điểm. Trong nháy mắt lý trí của bà ta bị thiêu thành tro tàn.
“Cung Dịch, cậu thật sự coi mình là cái thứ gì!”
Bước chân của Cố Kiều Niệm ngừng lại.
“Cậu cho rằng Cung Xuyên Hành thật sự coi cậu là cháu à? Có biết tên của cậu là có ý gì không?”
Cung Dịch biết, nhưng anh không muốn Cố Kiều Niệm nghe.
Anh tiến lên cầm lấy tay cô: “Tôi không muốn nghe, chúng ta đi thôi.”
Bọn họ vừa đi tới cửa ra vào thì bà cụ lại càng khàn cả giọng gào lên.
“Dịch giả kỳ dã! Cậu chính là một quân cờ do Cung Xuyên Hành tìm về để trả thù tất cả chúng tôi mà thôi! Ông ta biết mẹ của cậu là Trương Họa Nguyệt, biết cậu di truyền bệnh điên của cô ta! Ông ta chỉ là muốn dùng cậu để tra tấn chúng tôi!”
“Không có ai yêu cậu! Người đàn bà này bên cạnh cậu cũng chỉ vì tiền của cậu thôi!”
“Cung Dịch!”
“Không có ai yêu cậu!”
Cung Dịch quay đầu lại nhìn về phía bà cụ, cặp mắt đẹp kia tựa như cất giấu cả một tảng băng mênh mông bát ngát.
“Tôi không cần người nào yêu tôi, tôi chỉ biết sự trả thù của ông nội đã thành công rồi.”
Cung Dịch nở nụ cười.
“Các người... Mỗi người đều đang ở dưới bóng râm của tôi, sống khổ cực lầm than, không phải vậy sao?”
Trái tim Cố Kiều Niệm giống như bị một đôi bàn tay lớn vô hình nắm lấy, nắm thật chặt. Máu tươi tràn ra từ trong khe hở của đôi bàn tay kia.
Lời của bà cụ, lời của Cung Dịch giống như những mũi tên đâm vào tim.
Cung Dịch là người, tại sao anh lại là quân cờ cơ chứ? Tiểu hồ ly tinh như anh đây, tại sao lại không có người yêu anh? Dựa vào cái gì?
“Đi thôi.” Cung Dịch dứt khoát dắt tay Cố Kiều Niệm, mở cửa đi ra khỏi phòng riêng.
“Cung Dịch!”
Lúc cửa phòng đóng lại, ý thù hận của bà cụ cuộn trào mãnh liệt mà hô lớn.
Một tiếng này đã kéo Cố Kiều Niệm về lại với thực tế. Cung Dịch nắm tay của cô không buông ra, cũng không nói chuyện.
Mãi cho tới lúc ra đến đại sảnh, Cố Kiều Niệm nhìn thấy Chu Chu và Nghiêm Trình Thành.
Không biết trong tay Nghiêm Trình Thành cầm một cái đĩa gì, đang cho Chu Chu ăn.
Chu Chu không tập trung mà từ chối.
Cô ấy nhìn thấy Cố Kiều Niệm và Cung Dịch đi ra.
Ngay từ đầu là Chu Chu muốn đi tới, nhưng sau đó lại nghĩ đến cái gì, yên lặng dịch chuyển ánh mắt khỏi đó, coi như là không thấy cô.
Nghiêm Trình Thành thì lại càng tức cười. Anh ấy đang ăn bánh bao nhân đậu sa trong đĩa, là cái loại mới lấy ra khỏi lồng hấp.
Lúc anh ấy nhìn thấy Cố Kiều Niệm, đột nhiên thất thần, lập tức bị đậu sa nóng hổi chảy ra làm cho bỏng miệng.
Sau đó, Chu Chu nhìn quanh khắp bốn phía, Nghiêm Trình Thành thì bị bỏng đến dậm chân tại chỗ.
Cố Kiều Niệm: “...”
Người đại diện vàng?
Cậu ấm con nhà giàu?
Bạn nói là hai kẻ đần cũng có người tin đó.
“Chị ngồi đi, tôi lấy hòm thuốc xử lý vết bị phỏng.” Cung Dịch nói.
Lúc này Cố Kiều Niệm mới phản ứng lại, cô rủ mí mắt xuống, rút bàn tay đang bị Cung Dịch nắm lấy: “Không cần, cậu đi về chung cư chờ tôi, làm xong việc tôi sẽ tới tìm cậu.”1