“Cô Cố, cô cũng quá không có phép tắc rồi đấy, bà chủ đã cho cô ngồi chưa?” Quản gia quá kinh ngạc, sa sầm mặt mày, giận dữ mắng Cố Kiều Niệm.
Cố Kiều Niệm không thèm nhìn anh ta.
“Bà cụ Cung không phải là bề trên của tôi, bà ta không lịch sự với tôi thì cũng đừng yêu cầu tôi coi trọng phép tắc?” Cố Kiều Niệm vừa nói, đầu ngón tay mảnh khảnh lướt qua miệng chén trà trắng muốt: “Bà Cung, tôi cũng đi thẳng vào vấn đề giống như bà, nói những lời không hay trước. Xuất phát từ sự tôn trọng đối với bà, tôi sẽ không bởi vì bà lớn tuổi mà nhường nhịn bà. Hơn nữa tôi cũng không có thiếu nợ bà cái gì, vì vậy lúc bà nói chuyện hãy chú ý chút.”
Bà cụ Cung khiếp sợ nhìn Cố Kiều Niệm, tròng mắt sắp trừng đến rơi ra ngoài rồi.
Bản thân bà cụ chính là đến từ nhà giàu có, lúc còn trẻ là mỹ nữ nổi tiếng. Bà ta ngậm chìa khóa vàng ra đời, cả đời đều có chỗ dựa, từ trước tới nay chưa có một ai dám nói chuyện với bà ta như Cố Kiều Niệm!
“Cô Cố thật là kiêu căng? Đây là ỷ vào Cung Dịch mà hoàn toàn không để tôi vào mắt đúng không?” Bà ta cười lạnh lùng rồi nói: “Tôi còn cho rằng cô là người thông minh, xem ra tôi vẫn là đánh giá cao cô rồi. Không ngờ cô tham lam như vậy, cô không hề muốn lừa một món tiền rồi đi, mà là muốn làm mợ chủ nhà họ Cung?” .
Cái lời thoại quen thuộc này, Cố Kiều Niệm cảm thấy ít nhất mình cũng gặp qua lời tương tự trong trên năm cái kịch bản mẹ chồng nhà giàu ác độc.
Cô đang chuẩn bị châm biếm ngược lại vài câu.
Bà cụ lại nói: “Cô gái à, bàn tính như ý của cô tính sai rồi, cô cho rằng quấn lấy Cung Dịch là cô có thể vào nhà giàu có, bước vào xã hội thượng lưu làm người trên người rồi hả? Đáng tiếc… Cung Dịch chỉ là một đứa con riêng thấp hèn mà thôi. Cho dù tập đoàn Vân Đỉnh như thế nào thì cũng không có khả năng giao vào trong tay nó đâu, đây là chuyện chúng tôi ước định sẵn với Cung Dịch từ đầu rồi.”
Bà ta vừa nói, vừa quan sát sắc mặt của Cố Kiều Niệm.
Quả nhiên, bà ta nói như vậy, sắc mặt Cố Kiều Niệm cũng dần dần thay đổi, lông mày của cô cũng nhíu lại.
“Hơn nữa, Cung Dịch đã có vị hôn thê rồi, đối phương là tài phiệt môn đăng hộ đối với Vân Đỉnh, hiện tại đang đi học ở MIT, trông cũng xinh đẹp... Là người mà cô hoàn toàn không thể so sánh được.” Bà cụ thừa thắng xông lên.
“Tập đoàn Vân Đỉnh.” Cố Kiều Niệm nhìn về phía bà ta: “Nhà các người là tập đoàn Vân Đỉnh?”
Bà cụ cười mỉa mai: “Không hổ là diễn viên, kỹ năng biểu diễn cũng không tệ đâu. Nhưng mà cô đừng có cho là tôi sẽ thật sự tin rằng cô không biết Cung Dịch đến từ dòng họ nào? Cô Cố, lời nói dối vụng về như vậy đúng là không xứng với kỹ năng diễn xuất của cô.”
Cố Kiều Niệm không tiếp lời của bà ta.
Bà cụ này cằn nhằn vài câu, lượng tin tức thật sự là quá lớn.
Cô suy nghĩ một chút rồi nhìn bà cụ Cung, hỏi từng câu từng chữ: “Bà vừa mới nói Cung Dịch là cái gì?”
Bà cụ vẫn có bộ dáng đắc ý lại mang theo sự mỉa mai kia: “Con riêng, cô không biết chuyện này là rất bình thường...”
“Tôi biết chuyện con riêng, bà nói lại mấy chữ trước đó lần nữa xem nào.” Cố Kiều Niệm có chút không kiên nhẫn mà ngắt lời bà ta.
Bà ta nhíu mày nhưng vẫn nhắc lại theo bản năng: “Tôi nói nó là đứa con riêng đê hèn!”
“Bốp!”
Bà ta vừa nói dứt lời, Cố Kiều Niệm đã cầm chén trà trên bàn lên rồi đập nát bấy.
“Á!”
Mảnh vỡ chén sứ bay ra khắp nơi, khiến cho bà cụ giật mình.
“Cô làm gì vậy!”
Quản gia chưa từng gặp người nào dám ngang tàng ở trước mặt bà cụ Cung như vậy. Anh ta lập tức muốn đi gọi bảo an nhưng ở bên ngoài không có động tĩnh gì cả.
“Đừng ồn ào, người của tôi đang đứng canh ở bên ngoài, không có sự cho phép của tôi thì ai cũng không được vào đây!” Cố Kiều Niệm lạnh lùng nói.
“Cố Kiều Niệm, cô có biết bà chủ nhà tôi là ai không? Cô muốn làm gì? Bắt cóc sao?” Quản gia che chở bà cụ đang hoảng hốt lo sợ, khàn cả giọng hỏi.
“Không phải là muốn nói chuyện với tôi hay sao? Chúng ta trò chuyện cho đàng hoàng!”
Cố Kiều Niệm ôm cánh tay, tựa lưng vào ghế, nhìn chằm chằm bà cụ: “Bà Cung, từ lúc tôi đi vào đến lúc tôi đập chén, tôi đã nể mặt bà lắm rồi! Là chính bà không muốn đấy nhé!”
“Cô!” Bà cụ chỉ vào Cố Kiều Niệm, một tiếng “cô” này khiến cổ họng bà ta quát đến khàn cả giọng.
“Người phụ nữ kia, cô đúng là cái đồ không có giáo dục!” Quản gia cũng khiếp sợ trước lời nói của Cố Kiều Niệm.
“Trước khi gọi tôi đến, các người không điều tra tôi à? Tôi là được bọn buôn người nuôi lớn, còn trông chờ tôi có giáo dục ư? Không có đầu óc thì câm miệng đừng nói chuyện, sẽ lộ chỉ số thông minh đấy!”
Quản gia giận đến thái dương nổi gân xanh nhưng anh ta lại không có sức phản bác.
Cố Kiều Niệm nói xong thì nhìn về phía bà cụ: “Tôi vẫn đang nghĩ, làm như thế nào sinh ra cái tính cách kia của Cung Dịch, hôm nay coi như là tôi đã tìm được ngọn nguồn rồi. Con riêng thì đã làm sao? Con riêng không phải là do con trai của bà không quản được nửa thân dưới của mình tạo thành à? Bản thân Cung Dịch có thể lựa chọn sao? Ở trước mặt người ngoài như tôi đây, bà mở miệng là một tiếng đứa con riêng thấp hèn, trái lại lại gọi rất thuận miệng, cũng không ít lần gọi trước mặt cậu ta đúng không?”1
Cố Kiều Niệm đau lòng chết mất.
Cung Dịch mới mười chín tuổi, cho dù gia thế có tốt thì thế nào? Khi còn nhỏ bị mẹ ngược đãi, sau này lại mất mẹ, bà nội gọi anh là đứa con riêng đê tiện, cha thì ép khiến anh phải ra tay, còn không biết mẹ kế sẽ như thế nào đây...
Đúng, bởi vì mười chín tuổi rồi, là người lớn rồi, cho nên có thể động tay động chân.
Thế lúc còn bé thì sao?
Trong nháy mắt Cố Kiều Niệm đã tưởng tượng ra một vở kịch tình cảm đau khổ lớn dài nghìn tập về cậu nhóc đáng thương nhỏ yếu bất lực bị bắt nạt.
“Nhà giàu cái khỉ gì chứ, ăn hiếp người khác quá rồi đấy!”
Bà cụ Cung và quản gia đều bối rối.
Ai gọi Cung Dịch là đứa con riêng thấp hèn ở ngay trước mặt anh chứ?
Ai đã từng bắt nạt anh?
Ai dám?
“Cô nói bậy!” Bà cụ giận đến có một đống lời muốn phản bác, nhưng lúc hô ra miệng thì cũng chỉ có ba chữ kia.
Khí thế của Cố Kiều Niệm rất hùng hổ dọa người, đến nỗi áp chế cả bà cụ Cung.
“Hôm nay tôi không phải tới xem bà biểu diễn rồi ra vẻ, tôi chỉ muốn hỏi, rốt cuộc các người đã làm gì Cung Dịch, khiến cho cậu ta ra tay đánh người?” Ánh mắt Cố Kiều Niệm hơi híp lại, sau đó hỏi ra từng câu từng chữ: “Có phải các người lấy tôi để uy hiếp cậu ta hay không?”
Nhà giàu mà, dù sao đi nữa cũng chỉ có những chiêu trò này.
Trong tin nhắn của quản gia cũng đã viết, anh vì cô nên mới cãi nhau đến ra tay với người nhà.
Cố Kiều Niệm suy nghĩ hết một buổi tối, điều duy nhất có thể nghĩ tới chính là người nhà họ Cung dùng sự an nguy của mình để uy hiếp Cung Dịch.
“Nói vớ vẩn, Tư Dương chỉ hỏi vụ tai tiếng tình dục giữa nó và cô mà thôi!” Hốc mắt của bà cụ đã đỏ hết lên.
Rốt cuộc Cung Dịch tìm đâu ra người đàn bà chanh chua như vậy!
“Bà cụ, bà cũng nhìn thấy đấy, tôi không phải là loại người cho chút tiền là có thể đuổi đi như bà nghĩ kia. Bà có biết tôi nổi tiếng như thế nào không?” Cố Kiều Niệm kiêu căng ngạo mạn hỏi.
Nói vừa rồi cô rất kiêu căng ư?
So với bây giờ thì còn kém xa.
“Mặc kệ cô nổi tiếng như thế nào, tôi chắc chắn sẽ phong sát cô!” Bà cụ giận dữ hét.
Cố Kiều Niệm nở nụ cười, cười đến mức khiến cả người bà ta nổi da gà.
“Thật đúng là bà không có lấy một chút khái niệm gì về chuyện nổi tiếng này, hay là bà so đấu với tôi một lần, xem tốc độ bà phong sát tôi nhanh hơn, hay là tốc độ tôi bôi xấu Vân Đỉnh các người nhanh hơn?” Cố Kiều Niệm cười, hỏi từng câu từng chữ.
Bà cụ giận đến mặt trắng bệch, bờ môi cũng hơi tím bầm.
Lúc này, đột nhiên bên ngoài truyền đến chút động tĩnh.
Quản gia mừng rỡ: “Có người đến rồi! Cố Kiều Niệm cô đợi đấy! Cô chờ đó cho tôi!”
Trong lúc nói chuyện, quản gia đang đứng sát góc tường đã chạy về hướng cửa chính.
Sau khi cửa mở ra, đầu tiên là yên tĩnh trong chốc lát, sau đó truyền đến giọng nói lắp bắp của quản gia: “Cậu... Cậu chủ, sao cậu lại tới đây?”
“Cút ra.”