Sau một thời gian dài khi Cố Kiều Niệm nhớ đến chuyện này, cô cảm thấy thật nực cười. Hóa ra khi đó, cô thiên vị Cung Dịch đến mức mất trí rồi.
Quản gia nói Cung Dịch đã đánh cha mình.
Phản ứng của người bình thường nên là sao con trai có thể đánh cha mình được?
Theo bản năng, phản ứng của Cố Kiều Niệm là gia đình này chắc chắn đã làm chuyện gì đó quá đáng, ép con “con cún nhỏ” kia phải giãy nảy lên.
Sau khi tin nhắn được gửi đi, Cố Kiều Niệm liền đứng dậy, đi thẳng vào phòng thay đồ. Lúc này, Chu Chu vẫn đang rối như tơ vò trong đó.
Nhìn thấy Cố Kiều Niệm đi vào, cô ấy vẫn lẩm bẩm: "Tổ tông ơi, chị có biết em sốt ruột thế nào không?"
Cố Kiều Niệm không nói gì, cô không có kinh nghiệm gặp người lớn của bên nhà trai. Hơn nữa, ngày mai cô còn phải đi hỏi tội, cô thực sự không biết nên ăn mặc thế nào.
"Chu Chu, ngày mai trước khi tới Hoàn Ảnh, chị định đến gặp... một bà cụ, tuy quan hệ không được tốt lắm nhưng chị đoán ngày mai sẽ phải cãi nhau. Em thấy chị nên mặc kiểu gì?"
“Hả?” Chu Chu kinh ngạc nhìn Cố Kiều Niệm: “Chị định cãi nhau với một bà cụ sao? Cố Kiều Niệm, chị lại muốn làm gì nữa đây?”
Cố Kiều Niệm ho nhẹ.
"Do chị mà Cung Dịch xảy ra một vài mâu thuẫn với gia đình. Bà nội của cậu ta đã liên lạc và nói rằng muốn gặp chị."
"À! Bà nội của Cung Dịch..." Chu Chu gật đầu, một lúc mới bình tĩnh lại được: "Ai cơ?"
Bên kia, tại nhà họ Cung.
Cung Tư Dương hèn nhát, không muốn sắp xếp giúp bà cụ một cuộc gặp mặt với Cố Kiều Niệm nên bà cụ dứt khoát đến một mình. Bà ta muốn tìm cách liên lạc với Cố Kiều Niệm cũng rất đơn giản.
“Bà cụ Cung, tôi đồng ý.” Sau khi nhận được câu trả lời của Cố Kiều Niệm, quản gia lập tức nói với bà cụ.
Bà ta lạnh lùng cười, trên mặt lộ ra vẻ khinh bỉ: "Chắc cô ta đã dùng thủ đoạn nào đó để thông đồng với Cung Dịch. Cô ta là người thông minh, biết rõ mình không thể gả vào nhà họ Cung với thân phận như vậy."
“Đó là đương nhiên rồi ạ.” Quản gia đáp lại.
"Cho nên tôi biết cô ta nhất định sẽ đồng ý gặp tôi, nhân cơ hội này cô ta sẽ dùng “công phu sư tử ngoạm” đòi một khoản tiền, rồi lại đi gây tai họa cho gia đình khác."
“Cô ta có thủ đoạn như vậy cũng gọi là thông minh, nhưng không thể so sánh với bà chủ được.” Quản gia nói tiếp.
Bà ta thích nghe người khác khen mình, vì thế vui vẻ đứng dậy.
"Cậu chuẩn bị đi, ngày mai tôi sẽ cho cô ta tiền rồi đuổi đi.”
Một diễn viên hèn mọn mà muốn leo vào nhà họ Cung?
Mặc kệ Cung Dịch có là đứa cháu ngoài giá thú khiến bà ta ghét bỏ thế nào, thì đến cuối cùng Cung Dịch kết hôn với ai vẫn là do bà ta quyết định.
Vào lúc này, bà cụ Cung vẫn chưa biết ngày mai bà ta sẽ phải đối mặt với điều gì!
*
Sáng sớm hôm sau.
Chu Chu rầu rĩ nhìn Cố Kiều Niệm đang đeo bông tai sau khi trang điểm.
Cố Kiều Niệm đã suy nghĩ rất cẩn thận, dù sao cũng là bà nội của Cung Dịch, không thể ăn mặc quá lòe loẹt được, vì thế cô đã chọn một chiếc váy đen nhỏ để không gây ra sai sót nào, đồng thời phối cùng bộ trang sức ngọc trai, nhìn có vẻ dịu dàng hơn một chút.
"Em cứ ngồi trong xe đợi chị, không cần xuống đâu, để mất người Khôi Kiệt đi theo chị là được rồi." Cố Kiều Niệm cầm túi đứng lên.
Tối qua, Chu Chu đã phản đối kịch liệt. Kết quả đương nhiên là phản đối vô hiệu.
Cố Kiều Niệm chắc chắn rằng Cung Dịch đã bị bắt nạt. Chính là vì bị bắt nạt nên dù thế nào đi nữa, cô cũng phải làm rõ mọi chuyện, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi.
"Em biết rồi." Chu Chu yếu ớt đáp lại, sau đó cả hai người đã đi ra cửa.
Đến nhà hàng Hội Đức Hiên.
Chu Chu nhìn Cố Kiều Niệm đang chuẩn bị xuống xe: "Kiều Kiều..."
“Yên tâm, bà ta không thể ăn thịt chị đâu.” Cố Kiều Niệm vỗ vỗ lên mu bàn tay cô ấy.
Chu Chu im lặng không nói, nhìn Cố Kiều Niệm rời đi. Sau đó, cô ấy liếc nhìn điện thoại.
Thật ra cô ấy không hề sợ bà cụ sẽ ăn thịt Cố Kiều Niệm. Có điều... điệu bộ của Cố Kiều Niệm hôm nay là cho rằng bạn nhỏ đáng thương nhà cô bị bắt nạt, nên nói toẹt ra cô đến đây là để hỏi tội đó. Điều Chu Chu lo lắng chính là Cố Kiều Niệm sẽ ăn thịt bà nội của Cung Dịch.1
Sao hôm nay thời gian trôi lâu vậy chứ.
Không có Cố Kiều Niệm ở đây, cô ấy cũng không dám làm gì, cho nên… cô ấy nhìn lướt qua giao diện trò chuyện của WeChat. .
Trước khi ra ngoài, Chu Chu bị sự liều lĩnh của Cố Kiều Niệm bóp chết nên cô ấy đã gửi cho Nghiêm Trình Thành một yêu cầu khẩn cấp để được giúp đỡ.
"Tổng giám đốc Nghiêm, Kiều Kiều đang đi uống trà sáng với bà nội của Cung Dịch!"
*
Khi Cố Kiều Niệm đến lối vào thang máy, quản gia đã đợi sẵn.
Một người đàn ông gầy gò, mặc một bộ lễ phục, ánh mắt lộ rõ vẻ khinh thường Cố Kiều Niệm. Anh ta liếc nhìn mấy người Khôi Kiệt, kiêu ngạo nói: "Cô Cố, cô lên một mình là được rồi."
Cố Kiều Niệm nhìn anh ta: "Tôi không thể lên cùng bọn họ sao?"
“Đúng vậy.” Quản gia vẫn không thèm để ý tới cô.
“Được rồi.” Cố Kiều Niệm gật đầu, sau đó xoay người chuẩn bị rời đi.
Quản gia: "?"
"Cô Cố, cô đi đâu vậy?"
“Không phải anh đã nói là không được đi cùng vệ sĩ của mình sao?” Cố Kiều Niệm hỏi ngược lại.
Quản gia: “...”
Tình huống này thật khó xử, không cho họ đi cùng, người phụ nữ này sẽ không đi lên, nếu cho họ lên không phải là tự vả vào mặt mình sao?
“Bà cụ đang ở trên kia đợi cô rồi! Nếu vì mấy vệ sĩ này mà không chịu gặp, cô không cảm thấy mình quá thất lễ sao?” Quản gia nghiến răng nói.
Cố Kiều Niệm mỉm cười: “Bà ấy đã để một người giúp việc là anh xuống gặp mặt khách là tôi, vậy mà còn nói lễ nghi phép tắc sao?”
Quản gia: “...”
Anh ta đã làm việc bên cạnh bà cụ nhiều năm rồi nhưng chưa có ai dám nói chuyện như vậy với anh ta.
Quản gia nghiến răng nghiến lợi, anh ta thầm nghĩ, sau này có cơ hội sẽ dạy cho cô một bài học.
"Khiến cô cảm thấy khó xử, tôi rất xin lỗi. Nếu cô nhất định phải dẫn vệ sĩ theo... Vậy thì cô cứ đưa lên đi."
Cố Kiều Niệm cũng không nhiều lời, cô đi vào thang máy rồi đến trước cửa phòng riêng đã hẹn trước đó.
Sau đó, quản gia mở cửa ra, nói: "Cô Cố, mời vào."
Cố Kiều Niệm liếc nhìn mấy người Khôi Kiệt: "Các anh đợi bên ngoài là được rồi."
"Vâng."
Sau đó, Cố Kiều Niệm bước vào.
Hội Đức Hiên là quán tửu lầu xa hoa nhất về món ăn Quảng Đông, phòng Phù Dung là phòng riêng sang trọng nhất ở đây, ngay cả người có tiền cũng không thể đặt trước được.
Ngay sau đó Cố Kiều Niệm gặp được bà cụ Cung. Khi bà ta nhìn thấy cô, gương mặt không có bất kỳ biểu hiện nào, đến mái tóc cũng đầy vẻ khinh thường.
"Đến rồi sao?"
“Chào bà ạ.” Cố Kiều Niệm đã duy trì phép lịch sự cơ bản nhất của mình.
“Trông đẹp hơn ở trên TV rất nhiều.” Bà cụ nói, mí mắt cụp xuống, nở nụ cười: “Thảo nào Cung Dịch lại bị cô mê hoặc như vậy.”
Cố Kiều Niệm không hề tức giận, thậm chí còn thấy vui vẻ không thể giải thích được.1
Cung Dịch có bị cô mê hoặc ư? Tại sao cô không phát hiện ra nhỉ?
“Mục đích cô tiếp cận Cung Dịch là gì, trong lòng chúng tôi đều rõ cả rồi. Tôi không muốn lãng phí thời gian, nói đi, cô muốn bao nhiêu tiền?” Bà cụ hoàn toàn không muốn để cho Cố Kiều Niệm ngồi xuống, mở miệng nói liền có cảm giác chiếm ưu thế hơn, bà ta muốn tống cổ cô đi.
Cố Kiều Niệm: "..."
Tiểu thuyết về gia đình giàu có quả nhiên không lừa cô!
Cô thực sự không ngờ chính mình cũng sẽ bị người khác ném tiền đuổi đi như vậy!
Cô cũng không vội lên tiếng, vươn tay kéo chiếc ghế ra ngồi xuống trong ánh mắt kinh hãi của bà cụ, sau đó còn tự rót cho mình một tách trà.
Vốn dĩ cô còn nghĩ dù sao đó cũng là bà nội của Cung Dịch, nếu bà ta khách khí một chút vậy chính cô cũng khách khí thêm chút nữa.
Đáng tiếc, bà ta lại không cho cô cơ hội để làm vậy.