Nhật Ký Báo Thù Của Nữ Tổng Tài Trùng Sinh

Chương 184: Liên hôn




Sau khi Cố Kiều Niệm rời đi, mấy tên cặn bã kia đang chuẩn bị thở phào một hơi, đột nhiên Khôi Kiệt đóng cửa lại, anh ta không rời đi cùng với Cố Kiều Niệm.



“Anh còn muốn gì? Cố… Cố Kiều Niệm đi rồi mà!”



Khôi Kiệt xoay cổ, chìa tay ra: “Mau giao những thứ các người ghi âm và quay trộm ra đây.”



Mọi người cực kỳ hoảng sợ.



Đạo diễn khó khăn nói: “Làm gì có mấy thứ đó!”



“Để tôi tìm được đồ tương tự, tôi sẽ cắt một ngón tay của ông!” Khôi Kiệt hung ác nói.



“Như vậy là phạm pháp!” Triệu Hưng hoảng loạn.



“Anh có thể báo cảnh sát bắt tôi.” Khôi Kiệt đáp lại.



Triệu Hưng: “...”



“Của anh đây! Của anh đây!”



Sau đó, một nam diễn viên bên cạnh Khôi Kiệt ném một cái bút ghi âm ra, và rồi những người khác cũng lần lượt lấy ra máy quay lén và máy ghi âm đặt trước mặt Khôi Kiệt.



Còn hơn những tên kia.



Khôi Kiệt xem xét chức năng của các loại máy, đều là các dòng máy chuyên nghiệp. Chẳng mấy chốc, anh ta xác nhận tất cả mọi người ngoại trừ đạo diễn đều không còn thiết bị trên người, sau đó lại dưới ánh mắt kháng cự nhưng không dám phản kháng của đám người Triệu Hưng khôi phục cài đặt gốc tất cả điện thoại của bọn họ.



“Của ông đâu?”



Khôi Kiệt nhìn về phía đạo diễn.



“Tôi đã như vậy rồi, sao anh cứ…”



Đạo diễn còn chưa nói xong, Khôi Kiệt duỗi tay về phía kính mắt của ông ta, lấy nó xuống, sắc mặt không đổi đập kính xuống mặt bàn còn dính máu, bên trong là một camera mini.



“Tôi còn chưa khởi động máy, thật đấy, tôi chưa khởi động máy đâu!” Đạo diễn sợ muốn chết, vội vàng giải thích.



Khôi Kiệt cũng xác nhận thật sự chưa hề khởi động máy. Sau đó, anh ta gỡ hết những camera mini có giá trị xa xỉ đó ra, cất trong túi của mình.



Đạo diễn không rảnh bận tâm, lúc này ông ta chỉ muốn làm sao để tên to con này rời đi sớm.



Đúng là Khôi Kiệt phải đi rồi, nhưng trước khi đi anh ta không quên cầm theo tấm khăn trải bàn dính máu. Sau đó, nhân lúc mọi người chưa hoàn hồn thì con dao cắm trên tay đạo diễn đã được rút ra.



Lúc này, đạo diễn không hét nổi nữa, ông ta hít một ngụm khí lạnh, mắt trợn lên, đau đến ngất đi. Mọi người ngồi ở vị trí của mình nhìn thấy vậy nhưng Khôi Kiệt vẫn còn ở đây không ai dám làm gì. Khôi Kiệt rút dao ra, không thèm để ý đến những người ở đây, mang theo dao mở cửa rời đi, lúc này đám người Triệu Hưng mới như ong vỡ tổ lao về phía đạo diễn.



*



Chu Chu mông lung trở về phòng. Hai ngày qua cô ấy cảm giác mình sống không chân thật, giống hệt như trong phim Hồng Kông những năm 1990 của thế kỷ trước.



“Kiều Kiều, chị…”



Chu Chu dần khôi phục lại hệ thống ngôn ngữ của mình.



“Để ông ta xin lỗi em là bởi vì ngày thứ hai hôm chính thức khai máy, ông ta đã động vào em.” Cố Kiều Niệm nói ra đáp án cho nỗi nghi vấn trong lòng của Chu Chu giống như có thể đọc suy nghĩ của người khác.



Chu Chu bừng tỉnh, lập tức nhớ tới đó là chuyện gì.



Hôm đó, cô ấy đang ngồi trong một góc tại trường quay nghe điện thoại của bên tổng sản xuất “Âm mưu phượng hoàng”, đang nói chuyện thì đột nhiên bị người ta đụng phải từ phía sau, cô ấy vừa quay đầu lại thấy đạo diễn. Trên mặt ông ta tràn đầy sự áy náy xin lỗi cô ấy, còn nói không cố ý. Lúc đó tất cả sự chú ý của Chu Chu đều đang đặt trên người của bên tổng sản xuất nên cũng không để trong lòng.



Nhớ lại, lúc đó tay của đạo diễn… hình như là chạm vào ngực của cô ấy. Chỉ là trong nháy mắt nhìn thấy sự áy náy trên mặt ông ta, Chu Chu căn bản không ngờ là ông ta cố ý. Giờ nghĩ lại, ở vị trí đó ông ta vốn không thể không nhìn thấy mình nhưng sau đó bỗng nhiên lại đụng vào cô…



“Rác rưởi! Để em đi chặt nốt bàn kia của ông ta!” Chu Chu vừa nói vừa đứng dậy, dường như muốn lao ra khỏi cửa. Cố Kiều Niệm túm áo, kéo cô ấy về.



“Sao chị không nói cho em biết sớm?” Chu Chu tức giận: “Vừa rồi em nên cho ông ta thêm hai cát tát, còn xin lỗi, xin lỗi ông ta chết chắc rồi!”



“Muốn đánh ông ta, ngày mai vẫn còn cơ hội.” Cố Kiều Niệm nói.



Chu Chu tức đến nỗi mặt đỏ bừng, sau đó cắn răng nói: “Em thật không cam lòng bỏ qua cho những tên rác rưởi như vậy!”



“Bỏ qua?” Cố Kiều Niệm cười: “Ai nói vậy?”



Chu Chu ngỡ ngàng nhìn cô: “Lúc nãy trong phòng bao, ý của chị không phải là sẽ tha cho bọn họ sao?”



“Chu Chu, chó bị dồn vào đường cùng còn biết cắn người, nói gì đến bọn họ còn không bằng chó.” Mặt Cố Kiều Niệm đầy vẻ khinh thường.



“Vậy ý của chị là…”



Cố Kiều Niệm nhíu mày: “Ý của chị là không cần đường hoàng với những kẻ thích chơi xấu đó.”



“Chị muốn âm thầm chơi bọn họ?” Chu Chu ngầm hiểu.



Cố Kiều Niệm gật đầu.



“Hay!” Chu Chu vỗ tay.



“Mấy tên khốn kiếp đó không biết đã làm hại bao nhiêu cô gái rồi, khiến cho mọi người có khổ mà không thể nói, cũng nên để cho bọn họ nếm thử cảm giác bị người ta hãm hại đi.” Cố Kiều Niệm đáp lại.



Hiện tại cô đã không còn cô độc nữa rồi. Chu Chu, Hách Tiểu Điềm và phần lớn người trong công ty đều phụ thuộc vào cô kiếm miếng ăn. Mà mấy tên đàn ông chết tiệt kia, đạo diễn hay Triệu Hưng ít nhiều đều là những người có chút lai lịch. Nếu đắc tội với bọn họ, bọn họ sẽ dùng phương thức nham hiểm đáp trả. Cố Kiều Niệm không sợ những cách thức nham hiểm đó, chỉ là không muốn lãng phí thời gian và tinh thần vào những kẻ hèn hạ này.



Lúc này, Khôi Kiệt đã trở lại.



“Anh còn mang cả dao về sao?” Cố Kiều Niệm hỏi.



“Hung khí, không thể để lại được.” Khôi Kiệt nói.



“Cẩn thận!” Chu Chu giơ ngón tay cái với anh ta.



*



Cùng buổi tối hôm đó, Cung Dịch cũng tiếp đón hai vị khách không mời mà đến. Sau khi dùng bữa ở nhà hàng của mình, đang chuẩn bị đi về thì lại đụng mặt hai người quen, là cha của anh Cung Tư Dương và vợ của ông ta Ngũ Dao.



“Cung Dịch, đã rất lâu con không về nhà rồi, gần đây Tư Dương luôn nhắc đến con đó.” Dáng người Ngũ Dao cao gầy nhưng lại không được xinh đẹp, miễn cưỡng được cho là đoan trang. Bà ta hạ thấp giọng nói.



Thang máy của Cung Dịch đến rồi, anh lập tức đi đến thang máy, giống như vốn dĩ không nhìn thấy vợ chồng Cung Tư Dương.



“Cung Dịch!” Cung Tư Dương lớn tiếng quát rồi bước lên phía trước chặn đường anh.



Cung Dịch lạnh lùng nhìn ông ta: “Tránh ra.”



“Cha con hai người đừng vừa gặp mặt đã cãi nhau có được không?” Ngũ Dao cũng vội vàng đi đến.



“Tránh ra.” Vẫn là hai chữ lạnh lùng đó.



Cung Tư Dương vốn không có tình cảm cha con với Cung Dịch. Ông ta chán ghét anh vì đã phá hỏng kế hoạch thừa kế tài sản của mình, đồng thời ông ta cũng sợ con người anh.



Bị Cung Dịch nhìn chằm chằm một lúc, tâm lý ông ta sụp đổ.



Cung Tư Dương tránh ra một chút, sau đó Cung Dịch lập tức đi thẳng về phía trước.



Trong Lòng Cung Tư Dương khó chịu, xông đến chỗ anh nói to: “Cha nghe nói con rút lui khỏi cuộc thi rồi đúng không? Xem ra đứa trẻ như con còn biết đúng sai, còn cô minh tinh kia tên là Cố Kiều Niệm đúng không?”



Bước chân đã sắp đến thang máy của Cung Dịch dừng lại trong nháy mắt, anh quay đầu nhìn cha mình.



Cả cuộc đời này Cung Tư Dương chưa từng gặp ánh mắt nào đáng sợ như vậy. Ngay cả lần trước… tên sâu rượu đó chết, Cung Dịch cũng không nhìn mình bằng ánh mắt đáng sợ như này.



Trong lòng Cung Tư Dương run lên nhưng ngoài mặt vẫn giữ được bình tĩnh.



“Con cũng không còn nhỏ nữa, bà nội đã tìm đối tượng kết hôn cho con rồi, qua một thời gian nữa con bé tốt nghiệp rồi về nước, lúc đó sẽ sắp xếp để hai đứa gặp mặt. Vì thế, con cần chú ý một chút, chơi bời với nữ minh tinh cha không phản đối, nhưng đừng có cả ngày lên hot search khiến cho tất cả mọi người đều biết!”