Cố Đức Hạo cắn răng có chết cũng không chịu nói.
Cuối cùng ông ta bị đánh đến mức thừa sống thiếu chết.
“Hôm nay dừng lại ở đây thôi.”
Người đàn ông đứng ở trên cao liếc nhìn ông ta.
“Chờ ông hồi phục lại thì sẽ tiếp tục trò chơi tôi hỏi ông trả lời.”
Cố Đức Hạo suýt nữa ngất đi vì đau đớn.
Sau đó người đàn ông quay lưng bỏ đi.
Cánh cửa đóng lại một lần nữa.
Cố Đức Hạo nằm trên mặt đất và bắt đầu khóc thút thít.
Phải làm thế nào mới có thể trốn thoát đây?
Rốt cuộc thì Trương Ngọc Mai có đi tìm mình hay không?
Cứu mạng!
Cứu mạng với!
"Cậu chủ.”
Cung Dịch bước ra ngoài với vẻ mặt u ám.
Người đứng đợi bên ngoài nhìn thấy thanh sắt dính máu trong tay của anh.
"Gãy xương đùi trái, gãy xương cổ tay trái, gãy xương sườn..."
Cung Dịch vừa lau tay vừa đếm: “Ba chỗ…”
“Tìm một đội bác sĩ đến đây để chữa trị cho ông ta.”
“Rõ.”
"Mỗi ngày đều bắt ông ta ăn, không được thiếu một miếng, nhìn chằm chằm ông ta đến khi ông ta ăn bằng hết mới thôi.”
"Tôi hiểu.”
Sau đó Cung Dịch rời đi.
Cũng vào khoảng thời gian đó.
Cố Kiều Niệm đã nhận phòng ở khách sạn gần tổ phim.
Ban đầu, tổ phim đã sắp xếp một khách sạn khác, nhưng Chu Chu đã tìm hiểu trước, cô ấy cảm thấy không hài lòng với môi trường và hệ thống an ninh của khách sạn đó.
Vì vậy đã đổi sang một khách sạn tốt hơn bằng tiền của mình, tính riêng tư cũng tốt hơn nhiều.
Cố Kiều Niệm ngồi trên ghế sofa, nhìn chằm chằm vào điện thoại.
Nghiêm Trình Thành gửi cho cô một tin nhắn.
Đại khái là những điều mà Cung Dịch đã quyết định, thì dù trời có sập cũng quyết không thay đổi.
Cách đây không lâu.
Có người nào đó đã tung tin trên Internet.
Chính là tin tức Cung Dịch rời chương trình.
Bây giờ tin tức đó đã trở nên hot search.
"Đừng nhìn nữa."
Chu Chu đi tới, lấy điện thoại di động của cô.
"Sáng mai bắt đầu quay phim, chị đi ngủ ngay đi.”
Cố Kiều Niệm liếc nhìn Chu Chu.
Không có sức để phản kháng.
Bây giờ cô đã không còn tức giận nữa.
Mà cảm giác lúc này chính là bất lực và lo lắng.
Bất lực là bởi vì cô đành bó tay vì chuyện này.
Lo lắng là bởi vì không biết Cung Dịch sẽ làm gì tiếp theo.
Cô trở về phòng ngủ trước sự thúc giục của Chu Chu.
Tắt đèn rồi nằm xuống.
Chắc hôm nay quá mệt nhọc.
Vì thế cô đã thiếp đi ngay sau đó.
Chu Chu nhẹ nhàng đóng cửa phòng cho cô.
Quanh quẩn trong phòng khách một lúc.
Cô ấy quyết định gọi điện cho Nghiêm Trình Thành.
“Cô Chu, có phải Kiều Kiều xảy ra chuyện gì rồi không?” Nghiêm Trình Thành nhấc máy, lập tức lo lắng hỏi.
“Không có chuyện gì đâu, tôi gọi là muốn hỏi chuyện Cung Dịch rời chương trình, chuyện này còn có thể cứu vãn không?” Chu Chu trầm giọng hỏi.
Mặc dù cô ấy rất kiêng dè Cung Dịch.
Nhưng nhìn thấy Cung Dịch rời chương trình, lại nhìn Cố Kiều Niệm lo lắng như vậy.
Khiến lòng cô ấy cũng có chút rối rắm.
"Vấn đề này… ngay cả Kiều Kiều cũng không có cách, thế thì chúng ta càng không thể làm được.” Nghiêm Trình Thành bất lực nói: “Tin tức đã bùng nổ ra ngoài, nếu không có gì thay đổi, ngày mai tổ chương trình của chúng tôi sẽ tuyên bố Cung Dịch sẽ rời khỏi chương trình vì lý do sức khỏe. Chắc hẳn Kiều Kiều sẽ rất tức giận!”
Chu Chu thở dài.
"Cô nói với Kiều Kiều rằng Cung Dịch sẽ không bởi vì chuyện rời chương trình mà mất đi thứ gì đâu, cậu ấy… tóm lại là cậu ấy giỏi hơn nhiều so với những gì mà các cô tưởng tượng.”
“Tôi biết rồi.” Chu Chu bất lực đáp lại.
Sau đó lại trao đổi vài thứ với Nghiêm Trình Thành.
Cuộc gọi kết thúc.
Chu Chu liếc nhìn màn đêm ngoài cửa sổ.
Thầm cầu nguyện trong lòng.
Mong rằng chuyện này không mang lại quá nhiều cảm xúc tiêu cực đến Cố Kiều Niệm.
Sau này Cung Dịch sẽ ra sao.
Cô ấy không hề quan tâm.
Cô ấy chỉ muốn mọi điều tốt đẹp sẽ đến với Cố Kiều Niệm.1
Bên trong phòng ngủ.
Cố Kiều Niệm chìm vào giấc ngủ sâu.
Cô ngủ không yên giấc.
Cơn ác mộng lại ập đến.
Nhưng nó khác với hai lần trước.
Dường như cô lại trở về lòng biển một lần nữa.
Xung quanh im lặng đến đáng sợ.
Vực thẳm vô tận ngay dưới chân.
Cô lặng lẽ trôi trên biển.
Cũng không biết trôi qua bao lâu.
Cô lại nhìn thấy rừng trúc.
Và cũng nghe thấy tiếng khóc của một người.
Cố Kiều Niệm bước tới chỗ vang lên tiếng khóc đó.
Nhìn thấy một bóng người quen thuộc.
“Tại sao lại khóc?” Cố Kiều Niệm hỏi.
“Sao cô lại bắt nạt anh ấy?” Người phụ nữ kia không quay đầu, vẫn tiếp tục khóc lóc và hỏi.
“Tôi bắt nạt ai?” Cố Kiều Niệm nhíu mày hỏi.
Tại thời điểm này.
Người phụ nữ quay đầu lại.
Cố Kiều Niệm sợ hãi lùi lại phía sau một bước.
Không phải là bởi vì người phụ nữ đó đáng sợ, mà là người phụ nữ đó thực sự rất giống cô.
"Tại sao lại bắt nạt Cung Dịch!"
Người phụ nữ vừa khóc vừa hỏi.
Cố Kiều Niệm hít một ngụm khí lạnh.
Và tỉnh lại.
Căn phòng xa lạ khiến cô hơi chậm phản ứng.
Chu Chu nghe thấy tiếng động liền gõ cửa, sau đó đẩy cửa vào.
“Sao sắc mặt chị lại kém thế? Ngủ không ngon sao?”
Cố Kiều Niệm xoa lông mày: "Mấy giờ rồi?"
"Sắp đến giờ dậy đi studio rồi."
Cố Kiều Niệm đáp lại.
Sau đó rời khỏi giường, đi vào phòng tắm, trong lúc súc miệng.
Cô lại nghĩ đến chính mình đang rơi lệ trong mơ, cô ôm chặt vùng ngực của mình, hỏi cô tại sao lại bắt nạt Cung Dịch.
Thật quá vô lý.
Rõ ràng là Cung Dịch đang bắt nạt cô!
Cô bắt nạt Cung Dịch khi nào chứ?
Nhưng…
Nghĩ đến chính mình bật khóc trong giấc mơ, bộ dạng đó như thể là bị tan nát cõi lòng.
Trái tim của Cố Kiều Niệm cũng trở nên đập rộn ràng.
"Cái quái gì thế!"
Cố Kiều Niệm che lồng ngực của mình.
Lẽ nào bị Cung Dịch chọc tức đến mức bị bệnh đó chứ?
Cô đi ra ngoài sau khi vệ sinh cá nhân xong.
Cố Kiều Niệm chủ động nói: "Lần trước tôi nằm viện, bác sĩ Trần có nói tim chị có vấn đề gì không?"
"Không có." Chu Chu lắc đầu: "Sao vậy? Chị thấy tim không thoải mái sao?”
Cố Kiều Niệm im lặng một lúc và lắc đầu.
"Lần trước em nói rằng em đã hẹn lịch với một bác sĩ tâm lý có phải không?”
Không phải Cố Kiều Niệm nghi ngờ kĩ thuật của bác sỹ Trần.
Trước nay cô chưa từng mắc bệnh tật gì liên quan đến tim.
Cho nên…
Rất có thể là bởi vì các vấn đề tâm lý.
Dù sao thì gần đây cô đều gặp phải ba cơn ác mộng liên tiếp, chuyện này quá kì lạ.
“Ừ.” Chu Chu gật đầu liên tục.
Trước đó, cô ấy từng nói sẽ đưa Cố Kiều Niệm đến gặp chuyên gia tâm lý, nhưng Cố Kiều Niệm đã từ chối.
"Sau khi chụp xong, thì em lập tức trở về sắp xếp hẹn cho chị.”
"Được ạ!”
Chu Chu rất vui.
Thu dọn một lát.
Cố Kiều Niệm đã sẵn sàng đến studio.
Khi mở cửa.
Một người đang đứng bên ngoài.
Đó là một người phụ nữ cao ráo, nước da trắng, trông thanh tú, khoảng hai đến ba mươi tuổi.
"Hà Kiều?"
Cố Kiều Niệm nhận ra người này trước Chu Chu.
Hà Kiều giật mình: "Cô… cô biết tôi?”
“Lần trước đọc kịch bản, không phải là đã gặp rồi sao?” Cố Kiều Niệm thân thiện đáp: “Cô cũng ở khách sạn này à?”
Hà Kiều vội vàng xua tay lắc đầu.
"Là bởi vì đạo diễn sợ cô không tìm được địa điểm studio, vừa hay thì tôi cũng có hẹn ăn sáng với một người bạn ở khách sạn này, vậy nên đạo diễn bảo tôi đến đón cô.”
Hà Kiều nói nhỏ.
Bộ dạng như thể cô ta là kiểu người rất dễ bị bắt nạt.
"Xin lỗi vì đã làm phiền.”
Mặc dù Cố Kiều Niệm không nghĩ rằng tài xế của cô sẽ không tìm được địa điểm studio.
Nhưng cô cũng không vạch trần Hà Kiều.
"Đi nào!"
Hà Kiều ngượng ngùng cười.
Sau đó đưa Cố Kiều Niệm xuống cầu thang.
Cố Kiều Niệm mang theo hai vệ sĩ và người đại diện là Chu Chu.
Không có gì giống như một ngôi sao lớn.
Hà Kiều bước vào xe của Cố Kiều Niệm với đôi má ửng hồng, nhẹ nhàng nói: "Tôi đã thích cô Cố đã lâu, lần này mới có thể hợp tác, tôi thật sự rất vui mừng.”
Cố Kiều Niệm khẽ cười, tỏ vẻ lịch sự với Hà Kiều.
Chẳng mấy chốc thì xe đã chạy tới studio.
Hà Kiều là nữ thứ ba, không cùng phòng thay đồ với Cố Kiều Niệm.
Cô ta chào cô rồi xoay người rời đi.
Chu Chu nhìn bóng lưng rời đi của cô ta với vẻ đăm chiêu.
Cố Kiều Niệm búng tay trước mặt cô ấy.
"Đã đi rồi.”
"À, Kiều Kiều, chị không thấy cô ta rất quen mắt sao? Em nói là… em cảm thấy hình như đã gặp cô ta ở đâu đó trước đấy, từ trước lần đọc kịch bản cơ!”
Cố Kiều Niệm cau mày.
Không tiếp lời Chu Chu.
Đi thẳng vào phòng thay đồ.