Chu Chu từ xa nhìn thấy Cung Dịch đi tìm Cố Kiều Niệm.
Cô ấy cấp tốc chạy tới.
Vừa vặn bắt gặp Cố Kiều Niệm đi ra.
"Cậu ta làm gì thế?"
"Em kệ cậu ta đi."
Cố Kiều Niệm vừa đi vừa tháo nhẫn và phụ kiến xuống đưa cho Chu Chu.
Chu Chu cau mày lại, vừa nhận lấy vừa nói: "Các người cũng quá trắng trợn rồi đó! Mới nãy trên sân khấu... Em nhìn không nỗi nữa luôn!"
"Đây là nghệ thuật sáng tác." Cố Kiều Niệm hợp tình hợp lý mà nói.
"Chị tốt nhất là như thế!"
Chu Chu nghiến răng kèn kẹt.
"Đại diện Chu à, chị là một diễn viên, phần kế tiếp của âm mưu phượng hoàng… Chị nhớ có cảnh hôn còn có cảnh giường chiếu, em xem một buổi buổi diễn thôi đã không chịu nỗi rồi, vậy những thứ đó thì phải làm sao đây?" Cố Kiều Niệm vừa cười vừa hỏi.
Chu Chu hạ giọng mà nói: "Thứ em để ý là cái này hay sao? Em để ý chính là Cung Dịch! Chị lại không cùng cậu ta diễn Âm mưu phượng hoàng!"
"Chuyện chị bảo em làm đến đâu rồi?" Cố Kiều Niệm đành chịu mà đổi đề tài nói chuyện.
Sắc mặt của Chu Chu lập tức trở nên nghiêm túc: "Đã xác nhận được xấp xỉ rồi, đến phòng trang điểm sẽ nói với chị."
Trước khi Cố Kiều Niệm tụ họp lại với đội của Cung Dịch.
Chu Chu đã lặng lẽ đi vào phòng biên đạo.
Có người tốn công tốn sức mua chuộc nhạc công Saxophone.
Chính là để phá hoại buổi biểu diễn của đội Cung Dịch.
Bây giờ trở thành công cốc cả rồi, Cố Kiều Niệm cảm thấy thấy, đối phương nhất định sẽ ngồi không yên, nên đi đến phòng biên đạo hỏi thăm tình hình.
Trở lại phòng trang điểm.
Chu Chu đưa tài liệu về một thực tập sinh đến trước mặt Cố Kiều Niệm.
"Người này... Lần trước không phải thuộc đội Cung Dịch hay sao?" Cố Kiều Niệm nhíu mày lại.
"Chị nhìn lại xem cậu ta thuộc công ty nào." Chu Chu gõ gõ lên màn hình, chỗ cột công ty mà thực tập sinh đó thuộc về.
Cố Kiều Niệm cười lạnh lẽo, hơi nhướng mày.
"Nghệ sĩ của Lý Hoa sao?"
"Đúng vậy đó, thật ghê tởm, sau chuyện lần trước, em còn tưởng cô ta muốn dừng lại rồi!" Chu Chu nghiến răng nghiến lợi mà nói.
Cố Kiều Niệm đưa máy tính bảng lại cho Chu Chu.
"Đi tìm Nghiệm Trình Thành, nói lại chuyện lần này với anh ấy"
"Vâng." Chu Chu gật đầu.
"Cái tên nhạc công kia cũng đừng bỏ qua." Cố Kiều Niệm nói tiếp: "Điều tra kỹ lưỡng một chút, nếu như anh ta bị ép, thì để Nghiêm Trình Thành xem rồi xử lý, nếu như anh ta vì tiền hay là trao đổi tài nguyên với Lý Hoa, cứ trực tiếp phong sát."
"Đã rõ."
Chu Chu dừng lại một lát.
"Vậy còn Lý Hoa thì sao?"
Cố Kiều Niệm cười rồi nói: "Để đấy cho chị."
Chu Chu từng thấy được kiểu cười này của Cố Kiều Niệm, nói như nào nhỉ?
Thấy nhiều lần rồi.
Chu Chu liền xem nụ cười này tự động chuyển hóa thành cảm giác an toàn.
Lý hoa thảm rồi ~
Một lát sau.
Tiểu Cổ bước vào giúp Cố Kiều Niệm sửa sang trang điểm.
Thật sự thì cũng không có thay đổi nhiều lắm, đổi màu son thành vẻ dịu dàng, lấy kính sát tròng màu máu xuống mà thôi.
Cũng đổi quần áo thành một chiếc váy nhỏ mềm mại.
Trong nháy mắt Cố Kiều Niệm giống như biến thành một người khác.
Làm xong, Cố Kiều Niệm liền chuẩn bị trở lại hiện trường ghi hình một lần nữa.
Có điều.
Vừa bước ra cửa, cô đã bị chặn lại.
"Cố Kiều Niệm!"
Từ bên người truyền đến, giọng nói đã lâu không nghe được
Chu Chu trong nháy mắt trở nên cảnh giác, dùng thân thể chắn trước Cố Kiều Niệm.
"Sợ cái gì chứ."
Cố Kiều Niệm cười nói tự nhiên, nhìn về phía Trương Ngọc Mai đã gầy rộc đi, mặc trên người bộ đồ công nhân vệ sinh, vừa tiều tụy vừa chật vật.
"Bây giờ tôi nên xưng hô với bà thế nào mới tốt đây?"
"Dù sao thì, gọi mẹ là không thể nào rồi, bà không xứng."
Trương Ngọc Mai nghiến răng nghiến lợi.
"Cố Kiều Niệm, mày thế mà lại lợi dụng tình mẹ con của tao đối với mày, khiến tao lọt vào cạm bẫy của mày!"
Cố Kiều Niệm lập tức bật cười: "Yêu thương cái gì chứ? Tình thương của mẹ sao? Trương Ngọc Mai bà đang nói chuyện cười sao? Còn coi tôi là đứa ngu xuẩn như trước kia đấy à? Thật sự cho rằng một nhà ba người các người đối đãi thật tâm với tôi sao?
"Mày…" Trương Ngọc Mai nắm chặt nắm đấm: "Mày đã đưa cha và em gái của mày đến nơi nào rồi?"
Cố Kiều Niệm vòng qua Chu Chu, đi về phía Trương Ngọc Mai.
Trong lòng của Trương Ngọc Mai có chút rối rắm.
Chỉ có điều bà ta không bằng lòng trở nên yếu thế trước mặt Cố Kiều Niệm được.
Cơ thể cứng ngắc, thấy cô càng lúc càng đến gần mình, nhưng vẫn không động đậy.
"Ai biết được chứ?" Cố Kiều Niệm nói bên tai của Trương Ngọc Mai: "Cố Thiến Thiến không phải đã bị các người bán cho ông Kim rồi sao? Không bằng bà đi hỏi ông ta thử xem, có phải là ông ta đã tặng Thiến Thiến cho người khác chơi rồi hay không?"
Trương Ngọc Mai trợn to hai mắt.
"Còn về phần Cố Đức Hạo."
Cố Kiều Niệm cười khẽ.
Cười đến mức khiến toàn thân Trương Ngọc Mai nổi da gà.
Sau đó bà ta nghe được Cố Kiều Niệm khẽ nói: "Đi đến biển mà vớt, nói không chừng có thể vớt được đó."
"A!"
Trương Ngọc Mai vốn dĩ chỉ là căm hận Cố Kiều Niệm.
Cố Thiến Thiến và Cố Đức Hạo lần lượt mất tích, làm cho bà ta mang áp lực tâm lý cực lớn.
Lời vừa rồi của Cố Kiều Niệm.
Coi như đã hoàn toàn đâm trúng vào điểm phẫn nộ của bà ta.
Trương Ngọc Mai hét lên, nhào thẳng lên bóp cổ của Cố Kiều Niệm.
Thực chất bảo vệ của Cố Kiều Niệm đang ở đấy.
Trong nháy mắt.
Bảo tiêu liền xông ra ngoài, lôi Trương Ngọc Mai ra, ấn trên mặt đất.
Cố Kiều Niệm cau mày, sờ lên cổ, ho nhẹ khan.
Cái tên con buôn đáng chết này, lực tay vẫn còn lớn như vậy.
"Kiều Kiều, không sao chứ?" Chu Chu vội vàng tiến lên, lo lắng mà kiểm tra.
"Không có việc gì."
Cố Kiều Niệm khoát khoát tay, cô lại đi đến trước mặt của Trương Ngọc Mai, ngồi xổm xuống.
"Trương Ngọc Mai, bây giờ bà có biết, nỗi thống khổ mất đi đứa con như nào chưa?"
Trương Ngọc Mai ngơ ngẩn, kinh ngạc mà nhìn vào Cố Kiều Niệm.
"Cha mẹ của tôi…" Cố Kiều Niệm dừng lại một chút, ngăn lại cảm xúc thiếu chút nữa đã không thể khắc chế được: "Bởi vì các người mà mất đi tôi, bà phải gánh chịu lấy quả báo này đi, bà phải gánh lấy thật dài thật lâu thụ đấy."
"Tôi sẽ luôn nhìn vào bà."
"Sẽ để cho bà sống lâu trăm tuổi, để bà phải nhận hết lấy cái báo ứng này!"
"Mày muốn làm gì?"
Trương Ngọc Mai tràn ngập hoảng sợ.
"Bà trăm phương ngàn kế trà trộn vào đây, nếu không phải là do bảo vệ của tôi nhanh tay lẹ mắt, suýt chút nữa là tôi đã bị bà bóp chết."
Sắc mặt của Cố Kiều Niệm vẫn thản nhiên như cũ, giọng điệu chậm rãi.
"Tôi cũng sắp bị dọa chết rồi."
Toàn thân của Trương Ngọc Mai cũng nổi da gà.
Sao lại có thể ngu như vậy.
Trương Ngọc Mai cũng nhận ra được mình đã mắc bẫy rồi.
"Đây cũng được coi là giết người không thành đấy nhỉ?"
Cố Kiều Niệm vừa nói vừa đứng dậy.
"Báo cảnh cát đi."
"Kiều Kiều à!" Trương Ngọc Mai lập tức sợ hãi: "Mẹ sai rồi, mẹ không dám nữa, con đừng báo cảnh sát… Chỉ là mẹ muốn tìm được cha và em gái của con thôi!"
"Câm miệng!"
Cố Kiều Niệm quay đầu lại, tức giận mắng bà ta.
"Bà còn nhắc tới từ cha và em gái này lần nữa, cứ thử xem."
Trương Ngọc Mai lập tức gật đầu: "Mẹ không dùng nữa không dùng đâu, chúng ta không xứng được chưa? Con cũng cầm tiền đi rồi, một nhà ba người bọn mẹ đều đã nhận trừng phạt rồi, con tha cho chúng ta đi!"
"Trừng phạt sao?"
Cố Kiều Niệm nở nụ cười.
"Còn chưa có bắt đầu đâu, như này thì nói cái gì mà trừng phạt chứ?"
Khuôn mặt Trương Ngọc Mai trở nên cứng ngắc.
"Nhưng mà, nếu như các người có thể nói rõ ra, bắt tôi ở đâu, cha mẹ của tôi lại ở nơi nào. Tôi có lẽ sẽ không… tàn nhẫn quá."
Trương Ngọc Mai né tránh ánh mắt của Cố Kiều Niệm.
"Con là do chúng ta nhặt được ở bên đường."
Sắc mặt của Cố Kiều Niệm càng lúc càng trở nên lạnh lẽo.
"Gọi cảnh sát."
Cô lạnh lùng bỏ lại ba chữ, liền xoay người đi về phía sân khấu.
Cô biết, lần này cũng không nhốt Trương Ngọc Mai được bao lâu.
Nhưng mà ~
Sợ rằng Trương Ngọc Mai sẽ không tiếp tục ngồi chờ chết.
Nhất định sẽ quyết đấu đến không chết không ngừng với cô.
Cố Kiều Niệm nhếch miệng lộ ra ý cười lạnh lùng.
Cô đang đợi những kẻ núp trong chỗ tối kia.
Từng người từng người một bị lửa giận của Trương Ngọc Mai lôi ra ngoài.