Nhật Ký Báo Thù Của Nữ Tổng Tài Trùng Sinh

Chương 171: Anh Cung ngơ ngẩn luôn rồi




Mặc dù chỉ là vài giây ngắn ngủi.



Nhưng mà toàn bộ người xem ở hiện trường đều như muốn nổ tung.



Những tiếng thét đinh tai nhức óc vang lên.



Dường như muốn lấn án tiếng nhạc.



Những tấm bảng đèn LED xếp ở bên phải trước sân khấu giống như được lắp mô tơ, tỏa ra ánh sáng một cách chói lóa.



Đương nhiên.



Dù sao thì lần này Cố Kiều Niệm đóng vai một đứa con gái cặn bã.



Tán tỉnh, trêu chọc, khi anh đẹp trai rung động rồi, cắn câu rồi, thì cô lại đẩy anh ra.



Sau khi cô đẩy Cung Dịch ra.



Giẫm trên giày cao gót, bước đi như bay đi.



Vừa ca hát, vừa đi về phía trước sân khấu.



Làn váy dài màu đen đung đưa sau lưng cô.



Chiếc váy dài với thiết kế xẻ tà ngang đùi, khiến mỗi khi cô sải bước liền khoe ra đôi chân dài thẳng tắp và thon thả.



Mới giây trước còn mê hoặc như muốn lấy mạng người.



Ngay giây sau đã là trạng thái bà đây không yêu ai cả.



Những tiếng la hét dưới khán đài như không thể ngừng lại được.



Lúc này màn biểu diễn đã gần tới hồi kết.



Các kỵ sĩ tới tấp đi đến quây quanh hoàng hậu đỏ lại.



Bọn họ đều đang giãy dụa, thống khổ, khóc lóc, khát cầu.



Hoàng hậu đỏ phóng khoáng vẫn như cũ, tôi tiếp nhận cùng hưởng thụ hết thảy sự yêu thương của các người, nhưng đừng hòng tôi ban phát cho chút sự đáp lại nào.



Có thể nói, Cố Kiều Niệm đem nét diễn vừa xinh đẹp vừa cặn bã này phát huy vô cùng thuần thục.



Cuối cùng là phần kết thúc, hoàng hậu khí phách ngồi trên vương tọa, các kỵ sĩ vẫn vây quanh bên người cô như cũ.



Tiếng nhạc cũng dừng lại.



Tiếng la hét ở hiện trường lại không có ý muốn dừng lại.



Trong chốc lát khí chất nữ vương trên người Cố Kiều Niệm liền thu lại.



Thậm chí cô còn ngại ngùng mà hơi che mặt.1



Như vậy so với hoàng hậu khí phách hồi nãy, tạo thành chênh lệch rõ ràng.



Chẳng biết tại sao tiếng la hét của người hâm mộ ở bên dưới lại vang lên.



Lúc này người chủ trì đi lên sân khấu.



Cố Kiều Niệm cũng đứng dậy.



Dẫn theo đội Cung Dịch, đi đến phía trước sân khấu.



"Ôi trời ạ!"



Người chủ trì đi lên, liền lắc đầu cảm thán.



"Trong lúc nhất thời, vậy mà tôi không biết nên ghen tị với các thiếu niên kia, hay là ghen tị với Kiều Kiều nữa."



Cố Kiều Niệm ấn tai nghe, vừa cười vừa nói: "Đương nhiên là ghen tị với tôi rồi, dù sao thì không phải ai cũng có cơ hội được bỡn cợt nhiều chàng trai đẹp như vậy đâu."



Bên dưới lại bắt đầu la hét.



Cố Kiều Niệm mờ mịt mà nhìn xuống dưới sân khấu.



Dù sao thì cô cũng chưa từng làm idol bao giờ.



Lúc trước cũng không được người ta theo đuổi sân khấu gì cả.



Cho nên cô cũng có chút không dám tin khi đối diện với việc khán giả la hét.



Sau đó là phần phỏng vấn.



Các đội khác đều đang kêu gọi phiếu bầu.



Đội Cung Dịch lại hơi không giống với mọi người.



Nói đơn giản hơn thì là mười người, tiến hành một cuộc thi khen PD quy mô lớn.



"Ngoài việc cảm ơn các thầy biên khúc và biên đạo ra, tôi cảm ơn nhất chính là PD, cô ấy đã cho tiếp sức mạnh rất lớn cho tôi."



"PD gần như mỗi ngày đều rất nghiêm túc luyện tập cùng chúng tôi, không có cô ấy thì tối nay đã không có màn biểu diễn tốt đẹp như vậy."



"PD của chúng tôi siêu cấp ấm áp, lúc luyện tập tôi luôn gây trở ngại, nhưng lần nào cô ấy cũng đều dịu dàng mà an ủi tôi, hu hu hu."



"PD đã mua rất nhiều đồ ăn ngon cho chúng tôi!"



"Đồ của chúng tôi đẹp đúng chứ? Là PD làm cho chúng tôi đó! Hihi!"



Cố Kiều Niệm thì khen ngợi đội nhóm.



Cuối cùng thì rơi đến Cung Dịch ở bên người Cố Kiều Niệm.



Cung Dịch đầu tiên liếc nhìn Cố Kiều Niệm một cái.



Trên màn hình lớn đang quay anh.



Trong nháy mắt lại dẫn đến một màn la hét bùng nổ.



Sau khi Cung Dịch thu lại tầm mắt, cũng không nói lời nào, vẫn bình tĩnh như trước.



Một lát sau.



Mọi người thấy Cung Dịch không nói lời nào, cũng dần dần an tĩnh lại.



Lúc này Cung Dịch mới lên tiếng.



"Cảm ơn cô Niệm đã chọn bài hát này và chọn đội chúng tôi."



Sau đó thì hết rồi.



Cố Kiều Niệm thở dài một hơi.



Trước lúc cô vừa nãy nghe được Cung Dịch nói chọn đội của chúng tôi.



Tim cũng muốn nhảy lên đến cổ họng luôn rồi.



Sợ Cung Dịch sẽ nói, cảm ơn vì đã chọn tôi.



"Xem ra, mọi người trong đội này ở chung với cố vấn vô cùng tốt nhỉ."



"Bọn họ đều là những thực tập sinh rất hiền lành rất giỏi giang rất chuyên nghiệp."



Nếu bọn họ đã không kêu gọi bỏ phiếu.



Vậy cũng chỉ có thể để Cố Kiều Niệm lên tiếng rồi.



Cô vô cùng chân thành nhìn vào khán giả: "Hi vọng mọi người có thể cho bọn họ có thêm cơ hội được biểu diễn, bầu phiếu cho bọn họ, cảm ơn sự ủng hộ đối với bọn họ của mọi người."



Nói xong, Cố Kiều Niệm cúi chào về phía dưới sân khấu.



Bên dưới lại vang lên tiếng trống chiêng sôi động náo nhiệt.



Những chàng trai trên sân khấu.



Thấy Cố Kiều Niệm vì bọn họ mà cúi người với khán giả.



Có chút biết được rằng, sân khấu lần này, sẽ là sân khấu cuối cùng của thực tập sinh bọn họ



Chốt lát bỗng lệ nóng doanh tròng.



Đợi đến lúc xuống sân khấu.



Mấy đứa lệ nóng doanh tròng này.



Đã cảm xúc kích động mà khóc lớn lên.



"Tôi thật sự rất vui, cuối cùng có thể hợp tác với PD và mọi người, lần này có như nào cũng đều đáng giá."



"Cứ coi như sau này không thể tiếp tục ở trong giới giải trí nữa, nhưng trải nghiệm này cũng đủ để tôi nhớ suốt đời."



Cố Kiều Niệm cảm thấy khó chịu.



Nhưng cũng rất bất đắc dĩ.



Trong cái giới giải trí này, tấc đất tấc vàng.



Mà nơi nào cũng sóng to gió lớn.



Cứ coi như trong số những thực tập này có người không muốn tiếp tục kiên trì nữa.



Cố Kiều Niệm cũng sẽ không cảm thấy bọn họ làm không đến nơi đến chốn, yếu đuối.



Cô hiểu rõ hơn ai hết con đường này khó khăn như thế nào.



Đi không nỗi nữa thì chính là đi không nỗi nữa thôi.



Không ai quy định nhất định phải đi trên một con đường đi đến tối.



Cô lần lượt gọi những thực tập sinh có cảm xúc kích động qua.



Một mình tiến hành trấn án.



Sau khi người học viên cuối cùng rời đi.



Cố Kiều Niệm thở ra một hơi thật dài, đang định trở về thay đồ trang điểm một chút, về ghế ngồi của cố vấn.



Thì Cung Dịch đi đến.



"Sao cậu lại tới đây?" Cố Kiều Niệm hỏi.



Nơi này cũng không phải là chỗ đặc biệt bí mật gì.



Chỉ cách một màn sân khấu.



Đằng sau màn sân khấu còn có những thực tập sinh và nhân viên công tác bận rộn chạy qua chạy lại.



"PD, tôi biểu hiện không tốt sao?"



Cung Dịch hỏi.



Hiện giờ Cố Kiều Niệm đã nhìn thấu anh rồi.



Không hề bị mắc lừa nữa.



"Cậu mau thu hồi lại đống tâm tư ấy của cậu đi, đi đến phòng quan sát đợi, chờ kết quả xếp hạng cuối cùng."



Cố Kiều Niệm nói xong liền muốn đi.



Nhưng vào lúc cô sượt qua người Cung Dịch thì anh bắt lấy cánh tay cô.



Rất tự nhiên và thành thục mà tóm lấy eo của cô, ôm cô vào trong ngực.



Cố Kiều Niệm giật mình.



Nơi này.



Thế nhưng là nơi mà người nào cũng có thể tùy tiện xốc màn lên là có thể tiến vào!



"Cung Dịch!"



Cố Kiều Niệm hung hăng mà trừng mắt nhìn anh, đồng thời có ý tránh thoát.



"Người khóc có thể được an ủi, biểu hiện tốt thì có phải là nên nhận được khen thưởng đúng không?" Cung Dịch chậm rãi nói.



Anh trái lại không có chút sợ hãi nào.



Thật lâu sau này Cố Kiều Niệm mới biết được.



Trên thực tế lúc kia.



Bên ngoài là có người canh chừng, người khác căn bản không thể tới gần được.



Cố Kiều Niệm: "..."



Cô đáng lẽ không nên để Cung Dịch biết.



Trên thế giới này còn có sự tồn tại của thứ đồ khen thưởng này.



Ừm...



Muốn vả miệng mình hai cái quá đi.



"Cậu muốn làm gì?" Cố Kiều Niệm hạ thấp giọng xuống hỏi.



"Son môi của chị hôm nay thật xinh đẹp." Cung Dịch vẫn ung dung thong thả, "Lát nữa là phải lau sạch sao? Thật đáng tiếc."



Cố Kiều Niệm nhắm mắt lại, khẽ thở ra một hơi tức giận nghẹn trong ngực.



Sau đó cô đưa tay.



Nắm lấy cằm của Cung Dịch, đôi môi đỏ thẫm dán lên môi Cung Dịch.



Anh Dịch luôn trêu chọc chị gái đến mức thành thạo điêu luyện của chúng ta trong chốc lát liền ngây ngẩn cả người.



Không đợi cho Cung Dịch phản ứng lại được.



Cố Kiều Niệm đã nhanh chóng kết thúc nụ hôn ngắn ngủi này rồi.



Sau đó đưa tay lên, xoa lung tung trên cánh môi của anh, màu son của cô là màu trầm, nhất định sẽ dính lên, không lau đi, chốc nữa cậu ta đi ra để người ta nhìn thấy, vậy còn không phải là nguy mất hay sao?



"Đã ban thưởng rồi đấy, không được quậy nữa, có được không?"



"Ừ."



Cung Dịch đáp lại.



Cố Kiều Niệm đẩy cánh tay của anh ra, trong chốc lát đã khôi phục lại vẻ trấn tĩnh của một ngôi sao lớn.



Xốc lên màn sân khấu mà đi ra.



Cung Dịch đứng tại chỗ.



Anh nhìn theo bóng lưng thẳng tắp bị màn sân khấu che đi.



Đưa tay nhẹ nhàng sờ lên bờ môi.



Người cô rất thơm



Son môi cũng rất thơm.



Không chỉ thơm.



Hình như còn ngọt nữa?



Cung Dịch lấy lại tinh thần.



Chạm vào khóe miệng, rũ mi mắt xuống, giữa mặt mày và khóe miệng của anh trong nháy mắt nở ra một nụ cười rạng rỡ



Anh thích phần thưởng này.