Nhật Ký Báo Thù Của Nữ Tổng Tài Trùng Sinh

Chương 170: Có khác gì công khai đâu?




Chu Chu quay đầu lại nhìn Cố Kiều Niệm một cái.



Trò gì mà lộ liễu quá vậy.



Là có người sửa lại cả đội này rồi!



"Thực sự xin lỗi." Biên đạo liên tục nói xin lỗi.



Có thể thấy được rằng cô ấy rất sợ Cố Kiều Niệm không được vui.



"Bọn tôi không đổi đội."



Lúc này, Hách Tiểu Điềm đột nhiên giơ tay lên và nói.



"Nhưng nhạc công mới mà chúng tôi tìm được thật sự là không tới kịp, còn nửa tiếng thôi là bắt đầu khai mạc rồi."



Mặc dù sân bãi lần này lớn.



Nhưng mà địa điểm cũng chênh lệch vô cùng.



Mọi việc diễn ra cũng rất gấp gáp, nhất thời điều động người đến, giữ đúng cũng mất hai tiếng mới có thể đến nơi.



"Bọn tôi có!" Hách Tiểu Điềm nói.



"Hả?" Mặt của biên đạo đầy vẻ ngạc nhiên



"Không phải giỏi giang gì nhưng cũng học Saxophone được mười hai năm, loại chứng nhận nào cũng có, còn nhận được một số giải thưởng quốc tế lớn, thuộc trình độ chuyên nghiệp." Hách Tiểu Điềm ra vẻ vỗ vỗ ngực.



Cố Kiều Niệm lập tức bật cười.



Cho dù là ai bày ra một màn này.



Nhất định là tốn không ít tiền.



Chẳng qua số anh ta quả thật là không may mắn.



Ngàn tính vạn tính, cũng không ngờ được ở đây cô lại có một chuyên gia.



Đống tiền này thế nào cũng đành phải đổ sông đổ bể cả rồi ~



"Nhưng mà cô có quen thuộc với ca khúc không?" Biên đạo hỏi.



"Lúc Kiều Kiều luyện tập, tôi nghe muốn ngán luôn rồi, ổn cả thôi!"



"Như này được không? Chúng tôi có kèn Saxophone, cô có thể đi cùng với tôi qua bên kia thử xem sao?"



Đây chính là công diễn.



Mà đội Cố Kiều Niệm này, lại có hai tuyển thủ có độ nổi tiếng vượt vòng.



Hơn nữa còn có Cố Kiều Niệm ở đây.



Nếu như thất bại.



Thì coi như là sự cố diễn xuất to lớn!



"Được đấy!"



Hách Tiểu Điềm thả máy ảnh xuống, nháy mắt với Cố Kiều Niệm một cái: "Đừng lo lắng, Điềm Điềm sẽ bảo vệ chị."



Cố Kiều Niệm lại nở nụ cười: "Vậy vất vả cho chị Điềm rồi."



Hách Tiểu Điềm rời đi cùng với biên đạo.



Chu Chu nhìn về phía Cố Kiều Niệm: "Chị cảm thấy là ai?"



Son môi của Cố Kiều Niệm, là màu đỏ thẫm mà mẹ kế ác độc chuyên dùng.



Khóe môi cô giương lên, nhướng mày: "Quản người đó là ai, tìm ra tên đó, rồi chỉnh đốn lại."



Đây là lần đầu tiên, cũng có khả năng là sân khấu hợp tác duy nhất giữa cô và cậu bạn nhỏ của cô.



Muốn phá đám sao?



Vậy thì cứ thử xem.



*



Hách Tiểu Điềm bình thường thì trông giống như một đứa ngốc háo sắc.



Nhưng trong mảng chuyên môn thì Cố Kiều Niệm vô cùng an tâm.



Không bao lâu sau.



Biên đạo đã chạy trở về.



Vẻ mặt tràn đầy phấn khởi.



"Kiều Kiều, đoàn đội của cô quả thật là toàn nhân tài ẩn nấp nha! Trình độ của Điềm Điềm còn giỏi hơn so với nhạc công của bồ câu bọn tôi! Nhạc công đã quyết định được rồi, không cần phải xếp sau nữa!"



"Chị Điềm đỉnh quá!"



Chu Chu giơ ngón tay cái lên.



Lúc này.



Đội đầu tiên đã đứng phía sau khán đài.



Cố Kiều Niệm cũng đi đến phòng chờ, chờ đến lượt lên sân khấu.



Đội thứ hai và đội thứ ba cũng đang chờ đợi.



Cố Kiều Niệm gõ cửa.



Lúc đẩy cửa đi vào.



Các thanh thiếu niên đồng loạt quay đầu lại.



Sau đó bên trong phòng chờ, xuất hiện hai ba giây lặng im như tờ.



"Hi "



Cố Kiều Niệm còn khoác một chiếc áo khoác.



Giống như một chú mèo con vẫy tay với mọi người.



"A ——"



Lại là tiếng kêu thảm thiết quen thuộc.



Cố Kiều Niệm đưa tay ra ôm mặt.



Nói thật thì.



Tố chất tâm lý của cô bây giờ rất mạnh mẽ.



Nhưng đối diện với mấy thanh niên náo loạn hết lần này đến lần khác.



Cô vẫn sẽ rất ngượng ngùng.



"Hét cái mà hét! Đừng có hét nữa! Là người nhà chúng ta!"



Khương Tinh xông lên, ngăn trước mặt đám thực tập sinh của đội thứ hai.



Còn Cố Kiều Niệm thì đi về phía chỗ ngồi của đội ba.



Cung Dịch vẫn như cũ là người bình tĩnh nhất trong đám người.



Có điều ánh mắt của anh, từ đầu đến cuối vẫn luôn đặt trên người Cố Kiều Niệm.



Cố Kiều Niệm nhìn Cung Dịch một lát.



Rồi vội vàng rủ mắt xuống.



Cung Dịch làm gì giống kỵ sĩ chứ?



Nói cậu ta là hoàng tử hay quốc vương cũng có thể luôn ấy.



Cố Kiều Niệm ngồi xuống trước mặt anh.



"Đầu gối còn đau không?"



Lúc này, Cung Dịch đột nhiên hướng về phía trước một chút, nhẹ giọng hỏi.



Hô hấp của Cố Kiều Niệm cũng dừng lại một phen.



Trước mặt ống kính, cô biết rằng không thể trốn tránh được.



Phải nói chuyện với anh bằng trạng thái tự nhiên nhất.



"Không đau nữa rồi."



"Vậy thì tốt."



Cung Dịch hỏi thăm xong, lại ngồi đàng hoàng lại.



Bên trong phòng chờ, có một màn hình lớn.



Lúc này đang chiếu tình hình trên sân khấu.



Người chủ trì đã bắt đầu tương tác rồi.



Tiếng người bên dưới hò reo huyên náo.



Đám con trai đùa giỡn ầm ĩ, đến lúc đội thứ nhất lên sân khấu, thì trong nháy mắt bỗng yên tĩnh lại.



Đội thứ hai nhanh chóng rời khỏi, đi đến phía sau khán đài để chuẩn bị ra sân.



Ba đội còn lại ngồi thành hàng, ánh mắt không rời mà nhìn chằm chằm vào màn hình.



Đội này là đội của Bùi Hữu Hiền, hoàn toàn là ca hát, có điều bố trí theo kiểu sân khấu kịch.



Người chọn đội thanh nhạc, ca hát đương nhiên đều rất giỏi.



Mở màn công diễn lần này, cũng được xem như là lần mở màn hoàn mỹ.



Một bữa tiệc tuyệt vời dành cho thính giác.



"Đi thôi, đến lượt chúng ra đến hậu trường rồi."



Phỏng vấn của đội thứ nhất kết thúc, Cố Kiều Niệm cởi áo khoác ra, đứng dậy.



Khi đến hậu trường thì Nghiêm Trình Thành đã đến rồi.



Lần này trái lại không thấy Tư Bắc ở đâu.



"Cố lên nhé, đêm này kết thúc ghi hình, sắp xếp hoạt động thăm hỏi đó nha, khen thưởng lớn cho tất cả thành viên của đội quán quân!" Nghiêm Trình Thành cường điệu nói.



Tất cả mọi người đều đang đắm chìm trong tâm tình sắp phải lên sân khấu.



Cũng qua loa đáp lại hai tiếng.



Nghiêm Trình Thành bị mất mặt, hậm hực mà rời đi.



Bài biểu diễn của đội thứ hai rất nhanh kết thúc, tiến vào lúc phỏng vấn kêu gọi bỏ phiếu.



Đội Cố Kiều Niệm chuẩn bị ra sân.



Trước khi lên sân khấu.



Mọi người đều không trao đổi với nhau quá nhiều.



Đứng ổn định vào vị trí theo lúc diễn tập.



Lúc Cố Kiều Niệm đi ngang qua chỗ của dàn nhạc công, còn thấy được Hách Tiểu Điềm.



Cô ấy trông không giống với lúc bình thường lắm.



Dáng vẻ ôm nhạc cụ, trông có vẻ cực kỳ trầm lắng.



Vào lúc đội bọn họ lên sân khấu.



Khán giả ở bên rìa vừa nhìn thấy được cũng bắt đầu hét lên.



Có tiếng hô Cố Kiều Niệm, cũng có tiếng hô Cung Dịch.



Sau khi Cố Kiều Niệm đứng ổn rồi, thậm chí còn thấy được một bảng đèn LED.



Cô liếc nhìn Cung Dịch một cái.



Vô cùng hoài nghi rằng đây là do chính cậu ta mang vào!



Cuộc phỏng vấn của đội thứ hai kết thúc.



Người chủ trì bắt đầu giới thiệu đội thứ ba.



Vừa mới mở đầu, bên dưới đã bắt đầu sôi trào.



Cảm giác như sân khấu cũng sắp bị tiếng thét chói tai lật lên luôn rồi.



Người chủ trì gian nan giới thiệu xong.



Đèn sân khấu liền tối xuống.



Sau đó, một khúc kèn Saxophone bất chợt vang lên



Bầu không khí của hội trường bỗng chốc được khuấy động lên.



Vài tiếng "phụt" vang lên, ánh đèn lần lượt được bật.



Chiếu sáng các kị sĩ trên sân khấu.



Phần mở đầu là một đoạn tốp ca bằng tiếng anh của các vị kị sĩ.



Phối hợp vô cùng tốt, khí thế hào hùng.



Lúc này trong nháy mắt được châm ngòi.



Đợi cho đoạn này qua đi.



Âm nhạc lại chuyển sang vút cao.



Hoàng hậu đỏ xuất hiện rồi.



Cô ấy bước trên đôi giày cao gót, và xuất hiện như một nữ hoàng, xoay quanh trên người của mỗi vị kỵ sĩ.



Bạn nhìn cô ấy giây cuối cùng mà vẫn trìu mến.



Bạn thấy trong giây trước cô còn đang tình cảm nồng nàn không ngớt.



Thì giây sau đã khiến người kỵ sĩ quỳ trên đất mà đau đớn đến tê tâm liệt phế.



Cứ như vậy cho đến bên Cung Dịch.



Khoảnh khắc Cung Dịch ôm lấy eo Cố Kiều Niệm, rồi kéo cô vào lòng.



Toàn cảnh trông giống như một trận động đất.



Những tiếng la hét đã hoàn toàn lấn át đi âm thanh của bản nhạc.



Nhưng mà Cung Dịch và Cố Kiều Niệm lại tựa như không hề nghe thấy gì cả.



Đôi mắt họ nhìn vào nhau, vành tai và tóc mai kề sát bên nhau, trong tiếng trống chiêng vang trời, họ không một chút kiêng dè mà xâm chiếm đối phương, tuyên bố chủ quyền với người kia.



Trong một vài giây ngắn ngủi,



Cả hai đã thể hiện hết sức chiến đấu đến mức cực hạn.



“Cái này…”



Nghiêm Trình Thành đang cầm điện thoại quay mà trợn mắt há mồm.



“Như này có khác gì là đang công khai đâu?”



Chu CHu vừa mới trở về sau khi làm xong việc.



Nghe được một câu này của Nghiêm Trình Thành bị dọa giật thót.



“Tổng giám đốc Nghiêm, ăn có thể ăn bậy, nhưng mà nói thì không thể nói bậy được, cái này…”



Chu Chu còn chưa nói xong câu.



Thì tầm mắt đã nhìn thấy được bên trên sân khấu trong ba cái màn hình cực lớn.



Cố Kiều Niệm thở hổn hển, khoảng cách giữa môi và Cung Dịch cần kề trong gang tấc, đầu ngón tay lướt trên mũi của anh.



Còn về phần Cung Dịch.



Ánh mắt trầm lắng, xâm lược một cách mãnh liệt, như thể giây tiếp theo có thể nuốt chửng Cố Kiều Niệm vào trong bụng.



Đoạn lời mà Chu Chu định nói.



Nói không nên lời luôn rồi!



Như này có khác gì công khai không hả?



Hả?



Có gì khác không!



Cái cặp đôi này chơi không lại nổi nữa!