Nhật Ký Báo Thù Của Nữ Tổng Tài Trùng Sinh

Chương 167: Tại sao lại là tôi?




Sự sợ hãi điên cuồng sinh ra ở trong bóng tối.



Sự mơ hồ bị đun nóng sôi trào trong im ắng.



Tim Cố Kiều Niệm đập như sấm.



Hô hấp của cô trở nên gấp gáp hơn.



Cô chạm vào vành tai và tóc mai của Cung Dịch, để lý trí trong đầu cô cứ lởn vởn trên bờ vực tan vỡ.



Sau khi sống lại.



Mỗi ngày Cố Kiều Niệm đều lý trí mà sống.



Mỗi một bước đều ở nằm trong tính toán của cô, trừ Cung Dịch.



Về vấn đề của Cung Dịch.



Cô không khống chế được anh.



Cũng không khống chế được mình.



Vừa rồi cô nhìn thấy ánh sáng trong phòng này.



Theo lý thuyết, dù Cung Dịch có ở đó hay không, cô cũng không nên tới.



Nhưng cô vẫn tới, hơn nữa còn chạy tới.



"Cung Dịch."



Cố Kiều Niệm giữ chút lý trí cuối cùng, nhẹ nhàng tránh khỏi Cung Dịch, hơn nữa định rời đi từ trong ngực anh.



Không tránh ra được cũng không ngăn lại được sự trêu chọc của anh.



Tối nay thật là sấm sét nổi lửa.



Có điều, Cung Dịch không có ý định buông cô ra, chỉ hơi cho cô ít không gian.



Cố Kiều Niệm không có biện pháp, duy trì tư thế ôm cô của anh, xoay người.



Bóng tối có thể che giấu rất nhiều chuyện.



Tỷ như lúc này cô bị ánh mắt ý loạn tình mê của Cung Dịch trêu trọc.



Tỷ như gò má cô đỏ và nóng lên.



"Tại sao lại là tôi?" Cố Kiều Niệm nhìn anh, rất chăm chú hỏi.



Đến nay Chu Chu vẫn không tra được.



Rốt cuộc Cung Dịch đến từ gia tộc nào.



Tập đoàn của dòng họ Cung tổng cộng có hai nhà, trong đó bao gồm cả Vân Đỉnh, thành viên của tập đoàn.



Nhưng, dù ở trong nhà nào thì cũng không có Cung Dịch, thậm chí ngay cả bé trai phù hợp tuổi của anh cũng không có.



Cô không biết gì về anh.



Nhưng dường như anh có thể biết rõ tất cả về cô.



Cung Dịch có thể không chút kiêng kỵ ở trước mặt cô như vậy là chắc chắn cô không kháng cự được anh.



"Tôi cũng rất muốn biết."



Chóp mũi Cung Dịch lại cà chóp mũi Cố Kiều Niệm.



"Có điều, lý do đã không quan trọng."



Cố Kiều Niệm nhìn Cung Dịch.



Sau khi tầm mắt dần dần thích ứng bóng tối, từ từ cô có thể thấy rõ ràng ánh mắt của anh.



"Tôi thích chị, không cần lý do."



Trong lòng Cố Kiều Niệm đập bình bịch.



Đây không phải là lần đầu tiên Cung Dịch nói thích cô.



Nhưng cảm giác của Cố Kiều Niệm hoàn toàn khác trước kia.



Cô cụp mắt xuống: "Cung Dịch, tôi không muốn làm chuyện không có kết quả, chúng ta... Định trước sẽ không có kết quả."



Cô vừa dứt lời.



Cung Dịch đột nhiên siết chặt cánh tay ôm cô vào trong ngực anh, ôm thật chặt.



Chân tay anh dài, eo Cố Kiều Niệm nhỏ.



Một tay của anh đủ để ôm trọn cô.



Cái tay còn lại của anh nhẹ nhàng vén tóc Cố Kiều Niệm ra sau tai.



"Chị, chúng ta sẽ có kết quả."



Đầu ngón tay Cung Dịch có hơi lạnh.



Lúc tay Cung Dịch xẹt qua gò má Cố Kiều Niệm, Cố Kiều Niệm không nhịn được mà hơi run một cái.



"Chuyện lo lắng chị sẽ không xảy ra, không phải sợ."



Cung Dịch nói tiếp.



Anh có thể có cảm giác Cố Kiều Niệm không có cách nào kháng cự nhưng vẫn cố gắng kháng cự anh.



Cô sợ anh.



Lỗ mũi Cố Kiều Niệm đau xót, lòng giống như bị cái gì bắt được.



"Ai sợ?"



Cố Kiều Niệm mạnh miệng.



Mặc dù đã trải qua quá khứ ngàn đau trăm khổ.



Nhưng sau khi Cố Kiều Niệm sống lại, cô vẫn khát vọng có thể gặp được một người tốt, sống cuộc đời tốt đẹp còn lại cùng anh.



Cô không nghĩ tới.



Mình gặp được người làm cho cô không có cách nào tự kiềm chế mà rung động sớm như vậy.



Hơn nữa, người này...



Cách cô đủ loại vực sâu.



Cho dù vượt qua vực thẳm, vượt qua vực sâu.



Điều chờ cô ở trước mặt không nhất định là cuộc đời còn lại cô mong muốn.



Cung Dịch nhẹ nhàng cười.



Anh lại hôn Cố Kiều Niệm.



"Nghĩ ra chưa? Thưởng gì cho tôi?"



"Anh hôn cũng hôn rồi, ôm cũng ôm rồi, còn chưa đủ sao?" Cố Kiều Niệm nghiêng đầu, ánh mắt coi thường Cung Dịch.



"Không đủ." Cung Dịch không chút do dự nói.



Cố Kiều Niệm: "..."



"Vậy anh muốn thế nào?" Cố Kiều Niệm nói xong, lại giấu đầu lòi đuôi mà nói: “Ngày mai có buổi biểu diễn quan trọng. Có một số việc, anh đừng nghĩ đến!"



Nói xong.



Cố Kiều Niệm hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình.



Quả nhiên.



Một giây kế tiếp, cô nghe thấy Cung Dịch cười nói: "Được, tôi nghe chị, buổi biểu diễn ngày mai hoàn thành lại..."



Cố Kiều Niệm che miệng của anh.



Ngăn lời hung bạo anh chưa nói xong.



"Buổi biểu diễn hoàn thành còn buổi biểu diễn tiếp theo, buổi biểu diễn tiếp theo hoàn thành buổi biểu diễn nữa. Dù trận chung kết kết thúc rồi, còn có một chuyến lưu diễn sau khi ra mắt với tư cách là một nhóm nhạc... Còn phát hành một album cá nhân.”



Cung Dịch rất ít khi thấy Cố Kiều Niệm hoảng hốt.



Lại đáng yêu nữa.



"Chị, hoảng hốt cái gì?"



Cố Kiều Niệm: "..."



"Tôi đã nghĩ xong muốn thưởng gì." Hai tay Cung Dịch ôm Cố Kiều Niệm: “Tôi muốn một cơ hội để chị tha thứ cho tôi vô điều kiện."



Cố Kiều Niệm: "?"



"Anh đang làm gì đó?" Cố Kiều Niệm muốn đẩy ra anh, hỏi.



Cung Dịch không buông tay: “Không có, nhưng tôi làm như vậy để đề vẫn tốt."



Cố Kiều Niệm giận mà cười.



"Anh còn biết mình làm?"



"Biết chứ." Cung Dịch trả lời rất là có lý chẳng lo sợ.



Ỷ lại sự cưng chiều mà kiêu ngạo cũng không gì hơn cái này.



"Không thể nào là tha thứ vô điều kiện." Cố Kiều Niệm suy nghĩ một chút, nói: “Chuyện lừa tôi mà xảy ra một lần nữa, anh cút xa chừng nào tốt chừng nấy."



Cung Dịch suy nghĩ một chút.



Chuyện bỏ thi đấu này không phải là gạt cô.



"Được."



"Còn nữa, nếu anh có người khác... Chúng ta không phải là quan hệ tình nhân, không tính là tôi không tha thứ. Nhưng tôi không thích nhiều quan hệ, cũng vậy, cút xa chừng nào tốt chừng nấy."



"Sẽ không có người khác." Cung Dịch trả lời.



"Anh bao nhiêu tuổi rồi, biết thế giới bên ngoài có bao nhiêu người xuất sắc không? Nhiều hơn chị gái tôi trêu chọc mấy em trai đấy." Cố Kiều Niệm lầm bầm: “Đừng nói quá vẹn toàn."



"Tôi sẽ không có người khác." Cung Dịch nói như đinh chém sắt.



Cố Kiều Niệm không trong vấn đề này, cô khác Cung Dịch quá nhiều.



"Đây là hai vấn đề về nguyên tắc, những thứ khác... Cho anh một cơ hội đi." Cố Kiều Niệm dừng lại, rồi bổ sung: “Nhưng anh đừng quá đáng!"



"Được."



Tâm trạng Cung Dịch rất tốt.



"Thưởng cho anh, buông tôi ra, trở về thôi." Cố Kiều Niệm bất đắc dĩ nói.



Rốt cuộc cô!



Tại sao! Lại bị Cung Dịch ăn sạch?



Bởi vì sắc đẹp sao?



Tính toán một chút.



Sắc đẹp của Cung Dịch đúng là tuyệt đỉnh.



Có hạt ngọc này ở phía trước, sau này cô chắc là sẽ không lại quỳ xuống trước sắc đẹp.



Mặc dù không ai biết con đường phía trước.



Nhưng bây giờ cô không bỏ rơi anh được.



Cứ dứt khoát kéo đi vậy.



"Không."



Cung Dịch lời vừa dứt.



Anh lại bế Cố Kiều Niệm lên.



"Cung Dịch!"



Cố Kiều Niệm bất đắc dĩ giãy người.



Cô vốn tưởng rằng Cung Dịch ôm cô lên ghế sa lon.



Nhưng cô không ngờ Cung Dịch ôm cô đi về phía phòng ngủ.



Cố Kiều Niệm hốt hoảng.



"Cung Dịch, anh dám!"



"Có cái gì không dám?"



Cửa phòng chỉ khép.



Cung Dịch nhấc chân đá cửa phòng.



"Tôi đã nói ngày mai có buổi biểu diễn... Anh..."



Cố Kiều Niệm còn chưa dứt lời.



Cung Dịch để cô lên giường.



Hai tay chống ở hai bên thân thể cô, nhìn cô với ánh mắt sáng quắc: "Chị, chị lộn xộn nữa, tôi không thể bảo đảm ngày mai còn có thể biểu diễn hay không đâu."