Nhật Ký Báo Thù Của Nữ Tổng Tài Trùng Sinh

Chương 166: Thưởng đâu?




Cố Kiều Niệm không có biểu hiện kinh ngạc gì.



Giống như lúc nghe thấy bất kỳ một thực tập sinh nào không ở trại huấn luyện vậy.



"Buổi tối đừng luyện tập đến quá muộn, cố gắng ngủ một giấc thật ngon, giữ tốt trạng thái ngày mai ở trên sân khấu."



Cố Kiều Niệm dặn dò mấy câu.



Là kết thúc một ngày quay phim.



Cô và Chu Chu rời khỏi trại huấn luyện.



Bên ngoài trại huấn luyện vẫn tụ tập rất nhiều người hâm mộ và người chụp ảnh.



Lúc rời đi.



Cố Kiều Niệm thấy không ít người hâm mộ của Cung Dịch kéo biểu ngữ.



Ra khỏi trại huấn luyện.



Xe Alphard phóng vùn vụt ở trên đường.



Bên trong xe.



Cố Kiều Niệm nhìn chằm chằm điện thoại di động đến thất thần.



Đối với việc Cung Dịch không trở về vào đêm trước buổi biểu diễn, cô không nhìn như không có vấn đề gì.



Sắp biểu diễn rồi.



Lúc này Cung Dịch chạy đi đâu vậy?



Về nhà sao?



Nhà có chuyện gì gấp à?



Có cần gọi điện thoại hỏi một chút không?



Nhưng cô lấy tư cách gì chứ?



Mấy ngày nay, cô dùng hết mọi cách để bỏ mặc Cung Dịch.



Vào lúc này đột nhiên quan tâm, thì không tốt lắm?



Cố Kiều Niệm phiền não.



Cô dứt khoát ném điện thoại di động vào trong túi xách.



Chu Chu liếc cô: "Sao vậy? Sợ Cung Dịch chạy ra ngoài tìm con gái đi chơi?"



Cố Kiều Niệm phiền não hơn.



Cô kéo mũ vành xuống, hoàn toàn che kín mặt.



"Em mô phỏng một đội ngũ nhân viên cho Cung Dịch, chị có muốn xem không?" Chu Chu hỏi.



Cố Kiều Niệm yên lặng trong chốc lát.



Cô chìa tay ra.



Chu Chu bất đắc dĩ lắc đầu, đưa ipad cho Cố Kiều Niệm.



Cố Kiều Niệm nhìn.



Từ người đại diện đến trợ lý đều không phải là nhóm xếp đầu.



Nhưng năng lực chắc chắn không có vấn đề gì.



"Ngày mai buổi biểu diễn kết thúc, em đi tìm Cung Dịch ký hợp đồng." Cố Kiều Niệm trả lại ipad cho Chu Chu.



"Vâng ạ."



*



Trở lại chung cư.



Cố Kiều Niệm tắm rửa, rót một ly rượu vang, nhẹ nhàng lắc rồi hóng gió ở trên ban công.



Gió thổi.



Ánh mắt cô đột nhiên phát hiện ở một tầng nào đó của tòa nhà đối diện còn sáng đèn.



Cố Kiều Niệm còn tưởng mình hoa mắt.



Vì vậy, cô kiên nhẫn đếm từ tầng một, từng tầng từng tầng đi lên.



Xác nhận mình không nhìn lầm tầng.



Tim cô đột nhiên đập mạnh.



Căn nhà kia... Là nơi Cung Dịch đã tới lần trước.



Lần trước sau khi anh đến, Cố Kiều Niệm vẫn không đổi mật mã.



Chẳng lẽ?



Cố Kiều Niệm chần chờ một chút, uống một hơi cạn ly rượu trong tay, xoay người trở về phòng, thay quần áo khác.



Cô nhanh chóng chạy về phía căn chung cư kia.



Cô thật sự là chạy đi.



Lúc lên tầng, cô còn thở hổn hển.



Cô nhập mật mã vào, mở cửa phòng.



Trong nháy mắt đó.



Trái tim của cô cũng nhảy đến cổ họng.



Lúc Cố Kiều Niệm mở cửa phòng.



Người ở bên trong đúng lúc cầm điện thoại di động đi ra ngoài.



Khi hai người thấy đối phương, họ đều sửng sốt một lúc.



"Sao..."



Vẻ mặt Cố Kiều Niệm đầy mờ mịt.



"Tại sao không nghe điện thoại?" Cung Dịch cau mày tiến lên, kéo cô vào cửa, thuận tay đóng cửa lại.



"Điện thoại?"



Cố Kiều Niệm nhìn hai tay của mình.



Cô ở trên xe tức giận mà ném điện thoại di động vào trong túi xách, sau đó không lấy ra nữa.



"Điện thoại di động của tôi ở trong túi xách."



Cố Kiều Niệm còn chưa dứt lời.



Cung Dịch đã hôn cô.



Đây là Cố Kiều Niệm nợ anh.



Ngày thứ nhất luyện tập đến lần diễn tập cuối cùng.



Lần nào cô cũng không chút kiêng kỵ mà khiêu khích, mỗi một lần chỉ thiếu một chút là có thể hôn tới môi.



Hơn nữa vì Cung Dịch nghĩ đến cảm nhận của cô.



Lần nào cũng phối hợp biểu diễn không quen với cô ở trước mặt mọi người.



Cô nợ anh.



Lại nữa?



Trong lòng Cố Kiều Niệm bất đắc dĩ nghĩ.



"Anh đừng hôn!"



Cô giơ tay lên, hai tay che môi Cung Dịch, hơi thở mạnh.



"Tại sao anh lại ở chỗ này?"



"Tôi tới nhận thưởng." Cung Dịch nhìn Cố Kiều Niệm, trong mắt tối om, tất cả đều là vẻ xâm chiếm. Cố Kiều Niệm chạm đến ánh mắt của anh, linh hồn và trái tim cô lại không kiềm chế nổi mà run rẩy.



Cô có cảm giác, khí thế kia của Cung Dịch giống như sẽ nuốt chửng cô trong một giây kế tiếp.



"Thưởng gì?" Cố Kiều Niệm cụp mắt xuống: “Lần trước không phải anh nói quà anh muốn là lên sân khấu với cố vấn sao... Còn có thưởng cái gì?"



"Chị nói sao?" Cung Dịch kéo tay Cố Kiều Niệm, cắn môi cô.



Anh không dùng lực.



Nhìn khí thế của anh rất lớn, nhưng cũng chỉ phô trương thanh thế một chút.



Nhưng Cố Kiều Niệm vẫn sợ hết hồn.



"Cung Dịch!"



Cố Kiều Niệm cảnh cáo nhìn anh.



Cung Dịch không có tiếp tục.



Nhưng anh vẫn có hơi oán mà nhìn Cố Kiều Niệm: "Một tuần này tôi phối hợp với chị không tốt sao? Không nên thưởng sao?"



Cố Kiều Niệm bừng tỉnh trong nháy mắt.



Ừ...



Thật sự là anh không gây rắc rối làm cô bất ngờ.



"Chuyện lừa gạt tôi còn chưa xong, anh còn muốn thưởng?" Cố Kiều Niệm trợn mắt nhìn Cung Dịch.



Cung Dịch nhìn Cố Kiều Niệm với vẻ mặt rất phức tạp.



Mặc dù thật bất ngờ.



Nhưng Cung Dịch không thể không thừa nhận.



Anh như thể hiểu Cố Kiều Niệm, lại giống như không suy đoán ra ý của cô.



Anh không ngờ Cố Kiều Niệm sẽ để ý đến sự giữ vững ý chí của anh như vậy.



Lo lắng hơn...



Ngày mai sau khi anh bỏ thi đấu.



Cố Kiều Niệm sẽ rất tức giận.



"Tôi biết lỗi rồi."



Cung Dịch đột nhiên cụp mắt xuống.



Cố Kiều Niệm ngẩn ra.



"Nếu tôi không phát hiện ra, anh định gạt tôi tới khi nào?" Cố Kiều Niệm hỏi.



Cung Dịch không trả lời.



Cố Kiều Niệm: "Không phải anh đang đợi tôi phát hiện chứ?"



"Ừ."



Cố Kiều Niệm: "..."



Trò đùa dai của thằng nhóc này làm người ta không cách nào hiểu được!



"Buông ra!"



Cung Dịch ôm chặt hơn nữa.



Cố Kiều Niệm không biết làm sao: "Tôi bận rộn một ngày nên rất mệt, muốn ngồi!"



Cô cất tiếng nói.



Cung Dịch buông lỏng cô.



Nhưng một giây kế tiếp, anh lại bế cô lên theo kiểu ôm công chúa.



"Cung Dịch!"



Cố Kiều Niệm kêu lên một tiếng.



Cung Dịch ôm Cố Kiều Niệm đến phòng khách, để cô ở trên ghế sa lon.



Cố Kiều Niệm nhìn anh với vẻ mặt không biết làm sao: "Ngày mai sẽ phải biểu diễn, anh còn chạy ra ngoài, không thể chờ biểu diễn kết thúc sao?"



"Không thể." Cung Dịch không chút do dự nói.



Cố Kiều Niệm: "..."



Ngay lúc cô chuẩn bị nói chút gì.



Đèn trong căn hộ đột nhiên bị tắt.



Cô hốt hoảng.



Cung Dịch nắm tay cô theo bản năng.



"Đừng sợ."



Cố Kiều Niệm đáp một tiếng: "Bị cúp điện à? Tôi hỏi quản lý."



Trước cửa căn hộ có hệ thống gọi điện kết nối trực tiếp với quản lý, hệ thống dùng pin sạc, bị cúp điện cũng có thể sử dụng.



Cố Kiều Niệm đứng dậy, Cung Dịch vẫn dắt tay cô.



"Tôi không sợ." Cố Kiều Niệm nhỏ giọng nói.



Nhưng Cung Dịch trấn tĩnh nói: "Tôi sợ."



Cố Kiều Niệm: "..."



Tôi tin anh có mà có ma.



Bóng tối luôn sẽ hơi tâm trạng.



Cố Kiều Niệm cảm nhận nhiệt độ từ lòng bàn tay Cung Dịch, tim lại bắt đầu đập loạn.



Đi tới trước hệ thống gọi điện.



Cố Kiều Niệm ấn chuông.



Bên kia nhanh chóng có hồi đáp.



"Cô Cố, vô cùng xin lỗi, bởi vì gần khu chung cư sửa chữa tuyến đường vào đêm khuya, nguồn điện sẽ bị cắt trong một giờ. Chúng tôi rất xin lỗi vì sự bất tiện đã gây ra cho cô."



"Đã biết."



Cố Kiều Niệm ậm ờ đôi câu, rồi cô cúp máy.



"Bị cúp điện." Cố Kiều Niệm nói với Cung Dịch.



Lúc này, Cung Dịch đã ôm lấy Cố Kiều Niệm từ phía sau.



"Nghe thấy rồi, chị." Cung Dịch nói ở bên tai cô.



"Vậy... Vậy anh về nhà hay trở về kí túc xá?" Cố Kiều Niệm hỏi.



"Không đi đâu." Cung Dịch hôn bên tai Cố Kiều Niệm, cả chóp mũi rồi gò má cô: “Tôi vẫn chưa có được phần thưởng như mong muốn."