Nhật Ký Báo Thù Của Nữ Tổng Tài Trùng Sinh

Chương 122






Ngày hôm nay, hội nghị của tập đoàn Nguyên Thị thuận lợi một cách kỳ lạ, kết thúc rất sớm.

Trên đường về biệt thự, bỗng nhiên Nguyên Cận Mặc nổi hứng thú, bảo Nguyên Nhất quay xe, đi đến đại học Ngọc Xuyên để “tiện đường” đón người.

Nhưng không ngờ vừa dừng xe lại, anh đã thấy Khương Chi Chi và một người đàn ông xa lạ lôi kéo nhau trên đường, còn uống loại trà sữa giống nhau!
Đôi mắt sâu thẳm tối sầm xuống một cách triệt để, nhanh chóng đóng thành băng.

“Cậu hai.


Đối với Khương Chi Chi mà nói có thể gặp được Nguyên Cận Mặc ở cổng trường thế này quả là ngoài ý muốn.

Phải biết rằng đại học Ngọc Xuyên ở vùng ngoại thành, bình thường có rất ít người qua lại.

“Lên xe.


Ánh mắt u ám xoẹt qua, giọng của người đàn ông ngồi bên ghế lái phụ trầm thấp khàn đặc, giọng điệu ấy lạnh nhạt hơn không ít so với trước.

Khương Chi Chi hơi nhíu mày lại, trực tiếp lên tiếng từ chối khéo léo: “Tôi có thể tự gọi xe về nhà, bây giờ vẫn đang có hẹn với người khác có chút chuyện, không làm phiền cậu hai.


Hôm nay cô đã thu xếp đặc biệt dạy bù cho Diệp Hề Hàn, cũng gặp nhau rồi, sao có thể đột nhiên cho leo cây được?
“Cô nói cậu ấy?”
Đôi mắt hơi híp lại, Nguyên Cận Mặc đanh mặt, ánh mắt không chứa chút xíu nhiệt độ nào lướt qua phía sau cô, nhìn vào gương mặt non choẹt đó rồi cười khẩy.

Diệp Hề Hàn bị ánh mắt lạnh như băng ấy bao phủ, vô thức lùi về phía sau một bước.

Ánh mắt Khương Chi Chi lạnh đi, cô không thích Nguyên Cận Mặc dùng biểu cảm lạnh lùng giễu cợt đó đánh giá thầy của cô.

Cô hơi nghiêng người qua, vỗ vai người bên cạnh nói: “Hề Hàn, cậu đến chỗ cũ chờ tôi, tôi sẽ tới tìm cậu ngay.


Chuyện của cô và Nguyên Cận Mặc không cần phải liên lụy đến thầy.

Chẳng thể ngờ, hai chữ “Hề Hàn” được nói ra một cách lành lạnh ung dung ấy lại khiến người đàn ông ngồi bên ghế lái phụ thay đổi sắc mặt!
Hề Hàn… Hề Hàn!
Nơi đáy mắt u ám lóe lên chút buồn bực, Nguyên Cận Mặc nhếch đôi môi mỏng lên, hơi thở lạnh lẽo buốt giá cuồn cuộn kịch liệt trong lồng ngực.

Hóa ra đã tìm thấy cái người quan trọng nhất theo lời cô nói rồi, còn là một người đàn ông tuổi tác xấp xỉ!
Ánh mắt nhìn lên khuôn mặt tươi trẻ hơi non nớt của Diệp Hề Hàn, lập tức lóe lên chút lạnh lẽo mà u ám.

Diệp Hề Hàn ngây ngốc chẳng hiểu gì.

Cho dù tằm mắt đã bị che mất hơn một nữa nhưng sự lạnh lùng kia áp lên người cậu ấy vấn vương mãi không tan, từ đầu đến cuối cứ quanh quẩn, không hề rời khỏi.


Đột nhiên thần kinh trở nên căng thẳng, hai tay buông xuống hai bên vô thức siết chặt lại.

Đó là ánh mắt thuộc về người bề trên, rõ ràng chỉ lạnh nhạt quét qua một cái lại hoàn toàn không đặt người khác vào mắt.

Trước đây cậu ấy đã thấy kiểu ánh mắt này rất nhiều.

Cậu thiếu niên rũ mắt, cánh môi dưới dã bị bản thân cậu ấy cắn thành vết mờ từ lâu.

Cậu ấy biết người đàn ông trong chiếc xe sang trọng đen kịt kia là ai.

Chỉ cần là người Thành Đô thì không ai không biết cậu hai nhà họ Nguyên.

“Hay là bỏ việc học bù hôm nay đi.


Lúc lâu sau, bỗng nhiên Diệp Hề Hàn lên tiếng, nhẹ nhàng giật góc áo Khương Chi Chi, nói nhỏ: “Tôi về tự học cũng được.


Mặc dù người phụ nữ Khương Chi Chi này luôn bắt cậu ấy học tập, làm đề thi, còn rất phiền nữa… Nhưng cậu ấy không muốn khiến cô khó xử.

“Cậu nghĩ hay lắm.


Lời vừa nói ra, sau gáy đã bị người nào đó đánh một cái không nặng không nhẹ, quay đầu lại thì thấy vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép của Khương Chi Chi: “Tuần sau cậu có bài kiểm tra, bây giờ không nghĩ đến việc nâng cao thành tích học tập của mình sao?”
Mỗi khi nhìn thấy số điểm thấp đến đáng thương trên bảng thành tích, Khương Chi Chi lại cảm thấy mình già đi mười tuổi.

Ai ngờ được cô vất vả mãi mới tìm được thầy, cứ ngỡ rằng sẽ xây dựng lại tình nghĩa thầy trò tốt đẹp… Nhưng hiện thực đã đập cái kính lọc ảo tưởng của cô tan tành.

Rõ ràng cô mới là học trò, sao lại bắt cô đốc thúc thầy mình học tập như bà mẹ già vậy chứ!
Quả thật không đau mà cũng làm mẹ!
Oán giận cứ oán giận nhưng sự nghiệp học hành không thể bỏ được.

Khương Chi Chi đã lập ra kế hoạch học bù liên tục, tranh thủ trong một khoảng thời gian ngắn giúp thành tích học tập của Diệp Hề Hàn nâng lên hai bậc.

Nhất định cô phải tự tay đưa thầy mình vào một trường đại học tốt, không thể giẫm lên vết xe đổ kiếp trước!
Nhớ tới ngày hẹn ước ở kiếp trước chỉ có khung cảnh một mình cô, trong lòng cô lại dâng lên nỗi chua xót, ánh mắt càng ngày càng kiên định.

Dặn dò Diệp Hề Hàn xong, Khương Chi Chi mới nhận ra xe của Nguyên Cận Mặc vẫn đỗ bên cạnh cô.

Hơi nghiêng đầu, cửa xe hạ xuống một nửa, đôi mắt âm u nơi đó nhìn cô chằm chằm.

Dường như sự u ám nồng nặc quay cuồng mãi không tan được, nó tựa như phải nhấn chìm hết cả người ta vào.

Cơ thể Nguyên Cận Mặc căng cứng, sắp không ép ngọn lửa trong lòng xuống nổi.

Từ trước đến này chưa từng xảy ra… Anh và Khương Chi Chi ở với nhau đến tận bây giờ mà đây là lần đầu tiên cô chủ động quan tâm người khác.

Còn là một người hoàn toàn xa lạ, còn là người đàn ông mà dù cô “sốt cao” vẫn không quên lặp đi lặp lại tên người ấy.

Nghĩ đến đây, vẻ mặt anh càng trở nên độc ác.

Đúng vậy, người phụ nữ này từng nói, sau này cô muốn tìm “cún con” trẻ đẹp để bao nuôi.

Bây giờ đã bắt đầu lựa chọn thí sinh rồi sao?
Hay… Hay lắm!
Đối diện với ánh mắt tăm tối kia, trong lòng Khương Chi Chi lộp bộp: “Cậu hai, bây giờ tôi còn có chút chuyện, anh có việc gì thì để đến tối về biệt thự nói với tôi.


Cô nói xong nhẹ nhàng gật đầu với người trong xe một cái rồi đi thẳng.

Học bù ba, bốn lần, hai người đã rất quen thuộc với phòng 608.

Vừa bước vào cửa, không cần căn dặn nhiều, Diệp Hề Hàn tự giác chủ động lấy bài thi ra làm.

Trông thì vô cùng chăm chú nhưng qua mười phút, trên đề thi trống trơn, rõ ràng cậu ấy đang ngây người.

Khương Chi Chi thấy thế chỉ cảm thấy tức cười, ngón tay gõ nhẹ hai cái lên bàn: “Không tập trung nhìn đề đi, suy nghĩ linh tinh gì đó?”
Mất tập trung bị người ta bắt được, Diệp Hề Hàn có chút mất tự nhiên: “Chuyện vừa rồi sẽ không có ảnh hưởng gì tới cô chứ?”
Nghĩ lại ánh mắt hung ác vô tình kia, cậu ấy lại cúi đầu xuống.

Khương Chi Chi không ngờ Diệp Hề Hàn quan tâm mình mới bị mất tập trung, cô cong môi nói: “Chuyện của người lớn, trẻ con không cần bận tâm.


Vừa nãy cô chỉ uyển chuyển từ chối lời mời của Nguyên Cân Mặc, cũng không phải chuyện to tát nghiêm trọng gì.

Cùng lắm thì về nói rõ là được.

“Tôi chỉ nhỏ hơn cô hai tuổi!” Mặt Diệp Hề Hàn tối sầm xuống.

“Nhỏ hơn hai tuổi cũng là nhỏ, đây là sự thật.


Mỗi lần nhắc tới tuổi tác, Khương Chi Chi không thể tránh khỏi việc nhớ tới thân phận thầy trò của hai người, tâm trạng quả là vi diệu.

Nhìn gương mặt non nớt ửng đỏ trước mặt, trong lòng cô bỗng nổi lên ý định trêu đùa: “Đúng rồi, tôi giúp cậu học bù nhiều lần thế rồi, để cảm ơn, có phải cậu nên gọi tôi một tiếng “chị” không?”
Để thầy gọi người học trò là cô một tiếng “chị”, nghĩ thôi đã thấy kíƈɦ ŧɦíƈɦ rồi.

“Không thể, cô nghĩ hay nhỉ!”
“Xấu hổ gì chứ, ngoan chút nào.



“Hừ, nằm mơ đi, trong mơ cái gì cũng có!”
Diệp Hề Hàn lườm một cái, quả thực cậu ấy nhỏ tuổi hơn Khương Chi Chi, gọi một tiếng “chị” cũng không có gì đáng chê trách.

Nhưng chẳng biết tại sao cứ nghĩ tới chuyện này là trong lòng cậu ấy lại thấy không thoải mái.

Cậu ấy hừ lạnh một tiếng, quay lưng về phía người nào đó rồi bắt đầu lật quyển sách trong tay.

Đến khi nhiệm vụ học bù hôm nay hoàn thành thì trời đã tối.

Khương Chi Chi dặn dò Diệp Hề Hàn về nhà học bài chăm chỉ xong, hai người mới một trước một sau đi khỏi đó.

Về đề biệt thự thì đã là đêm khuya.

Khương Chi Chi xoa hai mắt nhức mỏi, lười biếng ngáp một cái, chưa kịp mở cửa ra là một cơn gió lạnh đã ập tới từ đằng sau!
Đợi cô phản ứng lại thì cả người đã bị ép lên tường!
Chậm rãi ngẩng đầu lên, ẩn giấu trong đôi mắt kia là biển sâu không ngừng gào thét cuồn cuộn, dường như muốn nuốt trọn cô vào trong.

Khoảng cách chưa từng gần sát thế này.

Gần đến mức Khương Chi Chi có thể cảm nhận được từng hơi thở ấm áp phả lên mặt cô, khiến cô ngứa ngáy.

Cô chống hai tay lên trước theo bản năng, bình tĩnh đối diện với đôi mắt u ám của người đàn ông: “Cậu hai, có chuyện gì thì nói đàng hoàng, anh đứng dậy trước đã.


Với quan hệ của hai người họ… Tư thế thân mật này không thích hợp chút nào.

“Cậu ấy chính là người mà cô luôn tìm sao?”
Giọng người đàn ông trầm thấp hơi khàn, để ý kỹ hơn còn thấy mấy phần hung ác âm thầm đè nén.

Khương Chi Chi sững sờ rồi lập tức phản ứng lại, người Nguyên Cận Mặc nói là Diệp Hề Hàn, cô thản nhiên thừa nhận: “Đúng vậy, cậu ấy là Diệp Hề Hàn.


Sau khi sống lại, cô luôn muốn tìm thấy thầy mình sớm hơn, hy vọng có thể ngăn cản bi kịch xảy ra ở kiếp trước.

May là cô đủ may mắn, sớm gặp được thầy.

Trong đôi mắt hoa đào long lanh trong veo ấy không hề che giấu niềm vui sướng, người đàn ông nhìn thẳng vào mắt cô, sự nôn nóng trong lòng chỉ tăng chứ không giảm: “Đối với cô mà nói, cậu ấy rất quan trọng sao?”
Ánh mắt tăm tối không rõ cứ ép xuống, hận không thể bao trùm người phụ nữ trước mặt, khiến cô không thoát ra được.

“Đúng.


Khương Chi Chi không chút do dự, không chần chờ ngập ngừng chút nào: “Đối với tôi mà nói, cậu ấy là người quan trọng nhất trên thế giới này.


Tất cả những thứ mà cô có đều từ thầy.

Nếu như không có công ơn dạy dỗ của thầy ở kiếp trước sẽ không có Khương Chi Chi lúc này.

Chỉ cần thầy muốn, cô có thể giao hết tất cả những gì cô có cho thầy.

Kiếp trước không thể đền đáp ơn thầy đàng hoàng luôn là tiếc nuối trong lòng cô.

Nghe thấy câu nói ấy, sự hung ác và tàn độc mà người đàn ông vẫn luôn đè nén không thể khống chế được nữa.

Người quan trọng nhất…
Hóa ra Khương Chi Chi đã có người mình thích từ lâu!
Vậy khoảng thời gian này anh cứ lo trước lo sau, tất cả đều là trò cười!
“Có phải cô đã quên bây giờ cô vẫn đang đứng ở vị trí mợ chủ nhà họ Nguyên rồi không?”
Giọng nói lạnh lẽo, hờ hững truyền vào tai trở thành châm biếm hà khắc, trong mắt Nguyên Cận Mặc ngập tràn sự lạnh lùng: “Mỗi một hành vi của cô đều gây ảnh hưởng đến Nguyên Thị, cô hiểu không?”
Sự u ám cuồn cuộn không ngừng tàn phá trên người anh, đó là dấu hiệu anh nổi giận.

Vì thế… Không được đứng quá gần đàn ông!
“Shh…”
Tay cô bị người đàn ông kia siết thấy đau, Khương Chi Chi dùng sức rút tay về, đáng tiếc đã muộn, trên làn da trắng nõn có một vệt đỏ nhàn nhạt.

Đối diện với đôi mắt đen nhánh ngập tràn nham hiểm đó, trái tim cô hoảng hốt.

Đang yên đang lành, người đàn ông này nổi điên gì chứ?
“Rốt cuộc anh muốn nói gì, nói rõ ràng ra một chút được không?”
Mệt mỏi suốt một ngày, Khương Chi Chi còn chưa ăn cơm tối nữa, trước mắt bắt đầu tối lại, chỉ có thể dựa người lên tường, miễn cưỡng chống đỡ.

Nguyên Thị gì chứ…
Lúc này cô thực sự không còn sức chơi chữ, nói thẳng ra không được sao?
Cô hơi nhíu mày lại, hai mắt mờ mịt chẳng hiểu gì cả, ánh mắt hững hờ trong veo, chỉ không có thứ mà anh muốn…
Sự nóng nảy trong lòng người đàn ông nảy sinh, tích tụ thành tức giận, không biết xả vào đâu.

Thừa nhận đi Nguyên Cận Mặc, trong lòng cô không có anh.

Người cô thích là người khác.

Bỗng dưng ánh sáng ập vào trước mặt, Khương Chi Chi ngẩng đầu lên, nhìn theo bóng lưng đột ngột rời đi, ngạc nhiên đến sững sờ.

Quanh người cô vẫn còn sự lạnh nhạt ban nãy.

Cứ thế đi mất.

Vì thế, rốt cuộc không hiểu sao anh chặn cô trước cửa vì điều gì?
Đóng cửa lại, hiện lên trước mắt cô vẫn là ánh mắt cuối cùng lạnh nhạt mà sắc bén đó.


Trái tim Khương Chi Chi run rẩy, trong lòng dâng lên nỗi bế tắc không thoải mái, cô hơi mím môi, vứt suy nghĩ đó ra sau đầu.

Dùng sức khóa trái cửa lớn lại.

Câu lạc bộ Cửu Trùng Thiên.

Tô Thần vẫn cứ thích tìm kiếm niềm vui vào đêm khuya, hôm nay cũng không ngoại lệ, ngựa quen đường cũ đi tới bên quầy bar, ngả ngớn vỗ cái độp: “Tam Nhi, cho tôi một ly Bloody Mary.


Chỉ nghe thấy một tiếng leng keng, ly rượu tỏa ra làn hơi mát lạnh nặng nề đặt lên mặt kính, đằng sau quầy bar, Nguyên Tam với mái tóc vuốt ngược hết về sau, mặt không cảm xúc nói: “Anh Tô, mong anh đừng gọi tôi như vậy.


Tô Thần lười biếng híp mắt lại, thuận miệng nói: “Dưới lòng đất có ai không, mở cho tôi một phòng bắn súng đi.


Bề ngoài Cửu Trùng Thiên là một nơi để tìm kiếm niềm vui ban đêm, thực tế thì không phải vậy.

Sòng bạc và phòng giao dịch lớn nhất ở Thành Đô được xây ở tầng thứ hai dưới lòng đất Cửu Trùng Thiên, nhưng số lượng người biết bí mật này không vượt quá mười người.

“Cũng được.


Nguyên Tam vừa nghe vậy thì bỗng nhiên vẻ mặt trở nên hơi quái lạ: “Nhưng mà hôm nay cậu hai ở đây…”
“Phụt…”
Hớp rượu vừa uống xong chưa kịp nuốt đã thưởng hết cho cái bàn kính, Tô Thần nở nụ cười, không chút do dự lựa chọn bỏ chạy: “Vậy thì thôi, tôi vẫn nên thành thật về nhà ngủ thì hơn.


Nguyên Cận Mặc mà cầm súng thì y như Diêm La Vương, ai động vào là người đó xui xẻo!
Tầng thứ hai dưới lòng đất, trong sân bắn rộng hơn trăm mét vuông.

Cho dù cách mấy trăm mét vẫn có thể nghe thấy tiếng sung vang lên ầm ầm liên tục.

Nguyên Nhất đứng một góc, dù màng nhĩ bị chấn động phát đau cũng không dám thở mạnh.

Tầm mắt cậu ấy hướng về người đàn ông đứng giữa sân ở cách đó không xa, trong mắt ẩn giấu sự sợ hãi.

Bây giờ cậu hai… Tuyệt đối không thể trêu chọc!
Không biết qua bao lâu, bia ngắm được dựng sẵn trong sân đều bị bắn thủng, lúc này người đàn ông mới đặt cây súng nhỏ tinh xảo trong tay xuống.

Nhưng gương mặt lạnh lùng hung ác ngày xưa như ngưng đọng một tầng sương mù dày đặc, dường như xung quanh tản ra luồng khí đen u ám nồng nặc, không một ai đến gần được.

Anh cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm lòng bàn tay phải có vết hằn màu nâu nhạt, đôi mắt tối tăm không rõ.

Bắt suốt hai tiếng đồng hồ, cơ tay đã ê ẩm khó chịu, nhưng ngọn lửa giận trong lòng vẫn khó tiêu tan, cứ kẹt cứng trong lòng càng ngày càng đau đớn.

Khóe môi đè nén, sắc mặt càng không tốt.

Nguyên Nhất đứng ở xa do dự ba giây, cuối cùng vẫn nhắm mắt đi lên trước: “Cậu hai, đây là tài liệu mà lúc chiều anh dặn, các thông tin liên quan đều ở hết trên đó.


Trong mắt lóe lên một tia lạnh lùng, trên đó là toàn bộ thông tin chi tiết liên quan tới “Diệp Hề Hàn”.

“Diệp Hề Hàn, nam, mười tám tuổi, lớn lên ở trại trẻ mồ côi ở Thành Đô, không rõ bố mẹ là ai, mười lăm tuổi được người có lòng tốt nhận nuôi…”
Chỉ có một tờ giấy mỏng manh, ghi chép chi tiết rõ ràng toàn bộ quỹ đạo mười tám năm cuộc đời của Diệp Hề Hàn.

Đôi mắt lạnh lẽo quét qua một lượt, đôi môi mỏng băng giá hơi cong lên tỏa khí lạnh đến rùng mình.

Mới quen biết chưa được một tuần mà người đàn ông tên “Diệp Tề Hàn” này… Dựa vào đâu mà trở thành “người quan trọng nhất” chứ!
“Xoẹt xoẹt…”
Đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, tờ giấy trắng mỏng manh kia hóa thành mảnh vụn trong nháy mắt.

Mãi đến ngày hôm sau tỉnh lại ngồi ở nhà ăn, Khương Chi Chi mới mơ hồ nhận ra tối qua Nguyên Cận Mặc đi suốt một đêm không về.

Nhìn vị trí đối diện bàn ăn trống không, cô cúi đầu uống nốt ngụm cháo ngọt cuối cùng rồi vội vã đến trường.

Ban ngày có môn chuyên ngành, không thể đến muộn.

Cô vừa mới bước vào phòng học đã cảm nhận được bầu không khí ầm ĩ khác mọi hôm, hỏi ra mới biết tháng sau là lễ kỷ niệm thành lập trường.

Khương Chi Chi cũng không để chuyện này trong lòng, nhân lúc chưa bắt đầu vào học, cô lấy giấy trắng ra bắt đầu tô vẽ, bắt tay thiết kế sản phẩm chính cho quý sau của Phù Sinh.

Lúc cô đang tập trung suy ngẫm, bỗng nhiên ống tay áo bên trái bị ai đó kéo một cái, giọng nói của Nông Y vang lên ngay bên cạnh.

“Chi Chi, cậu được chọn trở thành người lên biểu diễn ở lễ kỷ niệm thành lập trường rồi!”.