Nhật Ký Báo Thù Của Nữ Tổng Tài Trùng Sinh

Chương 114






“Đỗ… Tử Hàm?”
Khương Chi Chi có chút không hiểu mở miệng nói, rất nhanh sau đó nhìn thấy một khuôn mặt đầy kiêu ngạo và quen thuộc từ trong đám người.

Rất tốt, mặc dù bây giờ có hơi xấu xí và sưng nhưng đây thật sự là em trai họ đang trong thời kỳ cuối của bệnh trẻ trâu.

Ánh mắt cô rơi vào khuôn mặt bầm dập tím xanh, ấn đường từ từ đông cứng lại: “Đánh nhau lại còn bị bắt vào đồn cảnh sát.


“Mẹ kiếp, như vậy mới có thể gặp được chị.


Đỗ Tử Hàm dùng sức quay mặt đi chỗ khác, ánh mắt mất tự nhiên nhìn xung quanh, đương nhiên là không muốn người khác thấy được dáng vẻ xấu hổ này của mình.

“Ôi, còn tìm được một người đẹp đến giúp đỡ cơ đấy.


Dẫn đầu là một tên côn đồ nhuộm tóc xanh cười thành tiếng, ánh mắt láo xược quan sát Khương Chi Chi: “Đến đây, để anh đây dạy em mấy chiêu…”
Những người ở bên cạnh cũng cười phá lên, tỏ rõ thái độ không coi người khác ra gì.

Đỗ Tử Hàm thấy hành động ngả ngớn của bọn họ, khuôn mặt lập tức tối sầm lại, miễn cưỡng đứng lên, đứng trước mặt Khương Chi Chi, nhẹ giọng nói: “Để tôi thu hút sự chú ý của bọn họ, chị nhân cơ hội này chạy nhanh đi…”
“Đến đứng còn không vững nữa rồi, em trai thối, đừng khoe mẽ nữa.


Khương Chi Chi trở tay nhét túi xách của mình vào trong tay Đỗ Tử Hàm, tiện thể hoạt động tay chân: “Cầm đồ giúp chị đi, một mình chị là được rồi.


Đỗ Tử Hàm lập tức sững người.

Có phải cậu ta bị đánh đến mức tai có vấn đề rồi không, sao lại có thể nghe nhầm như vậy được chứ?
Một giây sau, chỉ thấy có một ảo ảnh xuất hiện trước mặt, còn chưa kịp nhìn rõ cái gì, đã thấy tên tóc xanh kia nằm trên mặt đất ôm bụng đau đớn, đến mức nước mắt cũng trào ra!
Đây mới chỉ là bắt đầu, trong vòng chưa đầy hai phút, những tên côn đồ còn lại cũng đã nằm ngửa trên mặt đất, ôm chặt tay chân la hét thảm thiết.

Nhìn những “thi thể” ngổn ngang trên mặt đất, Đỗ Tử Hàm nuốt nước bọt, chỉ cảm thấy những vết thương trên người mình… Dường như còn đau hơn trước.

“Hoàn thành.


Khương Chi Chi vỗ tay, tùy ý cầm lấy một cây gậy gỗ ở ven đường chọc vào tên tóc xanh đang giả chết trên mặt đất: “Hôm nay tôi sẽ không gọi cảnh sát, cho các người một cơ hội, nếu như còn để tôi nhìn thấy các người bắt nạt người khác, thì sẽ không chỉ đánh một trận đơn giản như vậy thôi đâu.


“Roẹt…”
Cây gậy chọc vào vết thương của tên tóc xanh, anh ta nhe răng trợn mắt, tức giận nhìn người phụ nữ, ác ma, người này chính là ác ma!

Mấy tên nhóc con mười mấy tuổi như bọn họ mà lại không thể đánh lại một người phụ nữ yếu đuối.

Nếu chuyện này bị lộ ra thì sau này làm sao bọn họ có thể lăn lộn trong xã hội được nữa!
“Hừ, cô chờ đó, lần sau anh Diệp của tôi tới, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho mấy người đâu!”
Vừa nói xong thì tên côn đồ vừa rồi còn gào khóc kêu to đã chạy mất, còn nhanh hơn cả thỏ.

Khương Chi Chi dở khóc dở cười nhìn theo những bóng người chật vật kia, quay đầu lại, liếc mắt thấy Đỗ Tử Hàm mặt mũi bầm dập: “Nói đi, lần này lại gây ra chuyện gì?”
Cơ thể Đỗ Tử Hàm cứng đờ, quay mặt sang một bên, không muốn trả lời.

Khương Chi Chi híp mắt lại nhìn.

Mỗi người đều có những bí mật nho nhỏ của riêng mình, cô cũng không phải là người thích hỏi đến cùng, nhưng mà…
Ngón tay thon dài trắng mịn, không hề khách khí chọc vào gò má xanh tím, thấy Đỗ Tử Hàm vì đau mà mắng nhỏ một câu, sau đó lập tức nhảy ra xa.

“Làm cái gì vậy! Nam nữ thụ thụ bất thân, chị không biết sao!”
Cậu ta nhanh nhẹn giống như một chú thỏ sợ hãi nhưng vẫn còn mạnh miệng.

Khóe môi Khương Chi Chi nhếch lên, nắm lấy tay Đỗ Tử Hàm đi về phía ven đường: “Chị đưa em tới bệnh viện.


“Không được!”
Cậu ta mạnh miệng nói: “Tôi không muốn tới bệnh viện.


Lúc đầu Khương Chi Chi sững người, sau đó thấy đối phương cứ kiên trì như vậy nên không ép: “Được, vậy cùng chị đi tới một nơi.


Giải trí Niệm Văn.

Khi Khương Chi Chi xuất hiện trong phòng làm việc, Lữ Nguyệt vẫn có chút kinh ngạc: “Sao cháu lại tới đây?”
Liếc mắt một cái, bà ấy mới chú ý tới Đỗ Tử Hàm ở phía sau: “Mặt mũi thế này… Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Thằng bé là em họ của cháu, cháu đưa nó tới để bôi thuốc.


Khương Chi Chi giải thích một câu đơn giản, Lữ Nguyệt cũng không hỏi nhiều, tìm hộp thuốc, đưa cho Khương Chi Chi.

Sau đó, trong tiếng kêu rên của Đỗ Tử Hàm, Khương Chi Chi xử lý vết thương thật gọn gàng.

Sau khi hoàn thành mọi chuyện, lúc này mới bắt đầu nói chuyện chính với Lữ Nguyệt.

Nhìn tờ giấy mỏng manh trong tay, Khương Chi Chi trợn mắt nhíu mày: “Những thứ này không được!”
Những thứ in trên tờ giấy là thứ mà mấy ngày qua Lữ Nguyệt thu thập được, là những thực tập sinh hứng thú muốn vào công ty của bọn họ.

Họ còn rất trẻ, dáng vẻ dường như còn chưa được hai mươi tuổi, nhưng khuôn mặt của ai nhìn cũng vô cùng cứng nhắc.

Động tới dao kéo rồi.

Lữ Nguyệt thở dài: “Hết cách rồi, hạt giống như vậy thực sự tốt, dì cảm thấy giải trí Niệm Văn mấy năm gần đây bị mất đi những người có năng lực, căn bản không có ai lọt được vào tầm mắt cả!”
“Không có ứng cử viên thích hợp thì cứ từ từ mà chọn, không thể nhất thời nóng vội được!”
Khương Chi Chi sắp xếp, đột nhiên bên tai truyền đến một âm thanh: “Các người ở trong này để chọn thực tập sinh sao?”
Đỗ Tử Hàm vốn đang tức giận nằm trên sô pha, không biết từ khi nào đã đứng bên cạnh bọn họ rồi.

Ánh mắt lướt qua những tấm ảnh trong tài liệu, không hề khách khí mở miệng mỉa mai: “Mắt to, lại thêm mũi cao, cộng thêm cái khuôn mặt như thế này… Cũng được sao?”
“Em cũng có hứng thú sao?”
Khương Chi Chi giờ tờ giấy trong tay lên, nhíu mày hỏi.

“Hừ, ai mà thèm quan tâm đến cái công ty nhỏ cũ nát của chị chứ.


Đỗ Tử Hàm nói khoác không biết ngượng nói: “Nếu tôi phát triển trong giới giải trí, tôi nhất định sẽ tìm được công ty quản lý tốt nhất, có nhiều tài nguyên nhất.


“Tỉnh lại đi, đừng nằm mơ nữa.


Khương Chi Chi lạnh lùng nói: “Không còn sớm nữa, em nên về nhà đi.


Một đoạn văn khoa khoang nữa vẫn còn tắc lại trong cổ họng, Đỗ Tử Hàm nghẹn lại, bị liếc mắt một cái đầy ẩn ý, lập tức tắt lửa.

“Con về rồi.


Đỗ Tử Hàm mở cửa phòng, Khương Như Ngọc đang ngồi trong phòng khách xem ti vi, vừa quay đầu lại thì nhìn thấy dáng vẻ bầm dập của cậu ta, sắc mặt lập tức thay đổi: “Tử Hàm, là ai đã đánh con? Nói cho mẹ biết, mẹ sẽ lập tức đi đòi một lời giải thích về cho con.


Đỗ Tử Hàm không giải thích, quay lưng lại nói một câu với người ở sau lưng: “Chị muốn đi vào không?”
“Không, em đi vào là được rồi.


Đưa người về tới nhà an toàn, Khương Chi Chi định rời đi, nhưng không ngờ vẫn bị Khương Như Ngọc nhìn thấy: “A, không phải Chi Chi đó sao? Đến nhà cô thì phải nói một tiếng chứ, mau vào đi.


Giọng điệu của bà ta tha thiết hơn nhiều so với lúc trước.


Đỗ Tử Hàm quan sát, cắn môi cúi đầu.

“Cô à, Tử Hàm đi không cẩn thận té ngã nên mới bị thương.


Khương Chi Chi suy nghĩ một chút rồi nhẹ nhàng giải thích.

Có lẽ không nên nói ra chuyện tên côn đồ kia.

Nếu không, với tính cách của Khương Như Ngọc, chắc chắn sẽ làm ầm ĩ không chịu để yên.

Sau khi lên tiếng chào hỏi, Khương Chi Chi đang định rời đi, không ngờ Khương Như Ngọc lại ra sức giữ lấy tay cô lại: “Đừng khách sáo như vậy, hiếm khi đến đây một chuyến, để chú cháu bộc lộ tài năng cho cháu xem.


Chú của Khương Chi Chi, Đỗ Hải là một đầu bếp cao cấp điều hành một nhà hàng lớn với khả năng nấu nướng rất đỉnh trong những năm gần đây.

Không thể từ chối sự nhiệt tình của Khương Như Ngọc, Khương Chi Chi chỉ có thể đồng ý.

Ai ngờ, vừa thay xong dép còn chưa kịp bước vào phòng khách, đã nghe thấy giọng nói của Khương Như Ngọc: “Chi Chi à, hay là mời thêm cậu hai đến cùng ăn đi, đông người càng vui hơn.


“Anh ấy không có thời gian, cô à, hay là để hôm khác đi.


Khương Chi Chi lạnh lùng nói, mang theo những ý không thể nghi ngờ.

Khương Như Ngọc nở nụ cười cứng nhắc, không dám nói gì thêm.

Chỉ là trong lúc ăn cơm, luôn nói bóng gió để tìm hiểu chuyện nhà họ Nguyên: “Chi Chi, nhà họ Nguyên nhà lớn nghiệp lớn như vậy, thỉnh thoảng cháu cũng nên mời cậu hai đến nhà chơi một chút, mọi người đều là người thân, sau này còn phải giúp đỡ nhau nhiều thứ, tình cảm ấy mà, dù sao cũng phải thường xuyên ở cạnh mới có thể nảy sinh được…”
Trong câu nói hiện rõ ý muốn lôi kéo quan hệ.

Trên bàn ăn, Đỗ Hải thở dài một hơi, Đỗ Tử Hàm nâng bát cơm không dám ngẩng đầu, cau mày tức giận nói: “Mẹ, đang ăn cơm mà mẹ nói cái gì vậy!”
Ánh mắt cậu ta tối sầm lại, có chút không dám nhìn Khương Chi Chi ở bên cạnh, cảm thấy thật mất mặt.

Sau khi bị con trai mình phá đám, Khương Như Ngọc ngượng ngùng mỉm cười, không nói nhiều nữa, bữa tối vội vàng kết thúc, cuối cùng Đỗ Hải chủ động đề nghị đưa Khương Chi Chi đi ra ngoài.

Người đàn ông hơn bốn mươi tuổi đứng trước mặt, dù gương mặt có chút nhu nhược nhưng vì những câu nói không hay vừa rồi, ông ấy vẫn thật lòng xin lỗi Khương Chi Chi: “Chi Chi à, những câu nói trong bữa ăn đó cháu tuyệt đối không được coi là thật nhé, cô của cháu chỉ là… Haiz…”
Trước mặt đứa cháu nhỏ của mình mà lại nói chuyện này, Đỗ Hải cảm thấy khuôn mặt già nua đỏ bừng lên.

Khương Chi Chi thấy vậy, nhẹ nhàng lắc đầu: “Chú yên tâm, cháu biết tính của cô là như vậy chứ không hề có ý gì xấu.


Cô không cố ý an ủi Đỗ Hải, mà là bản thân cô cũng hiểu rõ tính cách của Khương Như Ngọc.

Có chút tham tài, luôn muốn trèo lên cành cao, cố gắng chen chân vào giới thượng lưu, nhưng đây chỉ là những thói xấu nhỏ thôi, còn tính cách tổng thể cũng không có vấn đề gì lớn.

Cô cũng sẽ không vì những câu nói đơn giản kia mà để trong lòng nhớ mãi không quên.

Vừa ra khỏi khu chung cư, đang chuẩn bị đón xe trở về biệt thự, thì phát hiện cách đó không xa có tiếng chiếc Koenigsegg quen thuộc.

Trùng hợp cửa sổ lái xe hạ xuống một nửa, ánh mắt người trong xe ung dung, nhìn vào sẽ cảm thấy bên trong ánh mắt đó vô cùng sâu sắc.

Sâu thẳm giống như không nhìn thấy đáy, có thể dễ dàng câu dẫn trái tim của người khác.

Khương Chi Chi thấy vậy, trong lòng không tự chủ được run lên một cái sau đó lập tức nhíu mày lại.

Không đúng.

Gần đây cô và Nguyên Cận Mặc ở bên nhau hình như có hơi hơn mức thường xuyên nhỉ?
Bước chân dừng lại, cô suy nghĩ lại một chút, phát hiện Nguyên Cận Mặc cũng không làm gì vi phạm cả.

Vì đã trợ giúp nên cô cũng phải báo đáp.

Nhưng cảm giác không đúng này là chuyện gì đây?
Trên đường về, bầu không khí trong xe luôn im lặng.

“Hình như tôi chưa từng nói chuyện tôi đến nhà cô cho anh.


Bỗng nhiên Khương Chi Chi mở miệng, đùa giỡn nói: “Không ngờ cậu hai lại tài giỏi đến thế, chỉ cần bấm tay một cái là có thể biết tôi đang ở đâu rồi.


“Không phải cô nói với Nguyên Tam rằng tối này không trở về ăn cơm sao?”
Nguyên Cận Mặc lạnh lùng trả lời một câu: “Hơn nữa, nếu tôi không ra ngoài tỏ vẻ một chút, người khác sẽ nghi ngờ chuyện chúng ta kết hôn giả.


Giải thích như vậy… Nhưng cũng có lý.

Khương Chi Chi nhíu mày, trong miệng luôn tràn ngập cảm giác khó chịu.

Khẽ liếc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, ánh mắt Nguyên Cận Mặc càng lúc càng sâu.

Trong khoảng thời gian kế tiếp, Khương Chi Chi cơ bản đều chạy đi chạy lại giữa công ty và trường đại học.

Khi vừa mới kết thúc bài chuyên ngành ở trường thì buổi trưa lại vội vã chạy tới Phù Sinh.


Những ngày gần đây, Giang Khinh Ca lại làm ra không ít chuyện mới lạ, giống như trở về quá khứ, là nhà nghiên cứu y học giỏi nhất ở Thành Đô.

Nhìn thấy nụ cười trên mặt Giang Khinh Ca, ánh mắt Khương Chi Chi cũng nhẹ nhõm hơn.

Nói không chừng, cô thực sự có thể giúp thay đổi kiếp trước, cái kết cục âm u kia…
“Chi Chi, cô mau tới đây.


Giang Khinh Ca nói một tiếng không ngừng thúc giục, khiến Khương Chi Chi hoàn hồn lại: “Tôi đã cải tiến đơn thuốc mà cô đưa cho tôi một chút, mặc dù vẫn đang trong giai đoạn thử nghiệm, nhưng không có gì ngạc nhiên khi nó có thể hoàn thành vào tháng sau cả.


Cô ta đặt sản phẩm dùng thử vào tay Khương Chi Chi, đó là một hộp giống như thuốc mỡ: “Hiện tại các cô gái trẻ thích cơ thể trắng trẻo mềm mịn nên tôi muốn thử một sản phẩm có tác dụng xóa sẹo.


“Cô quyết định là được rồi.


Khương Chi Chi luôn tin tưởng Giang Khinh Ca, những việc như thế này cũng luôn hào phóng để cô ta tự làm.

Tiện tay bôi một ít thuốc lên tay mình, thuốc mỡ có mùi thơm thoang thoảng rất dễ chịu, cũng rất dễ tán ra.

“Có những lời này của cô, tôi yên tâm rồi.


Giang Khinh Ca mỉm cười, giữa hai lông mày có chút mừng rỡ.

Nhớ lại lúc trước, Giang Khinh Ca cực kỳ vui mừng vì chính mình lúc đó không do dự lập tức đồng ý lời mời của Khương Chi Chi.

Mặc dù cuộc sống hiện tại bận rộn nhưng so với cuộc sống của một bà chủ giàu có trước kia của cô ta còn thú vị hơn nhiều…
Khương Chi Chi cúi đầu nghịch thuốc mỡ, chợt nhớ ra điều gì đó, nói: “Khinh Ca, đợi đến khi sản xuất ra thị trường, nhớ chuẩn bị cho tôi một phần nhé.


Vết thương trong lòng bàn tay Nguyên Cận Mặc đã khỏi hẳn, nhưng vẫn còn để lại dấu vết mờ mờ, khiến cô có chút băn khoăn.

Đợi đến lúc những dấu vết đó hoàn toàn biến mất, vậy thì coi như cô có thể rút lui được rồi.

Vuốt vuốt cái hộp nhỏ trong tay, ánh mắt khẽ đảo qua.

Rời khỏi phòng thí nghiệm, Khương Chi Chi đi đến văn phòng, mấy ngày nay vì chuyện học hành, nhiều việc trong công ty chưa xử lý kịp, vẫn còn rất nhiều việc chờ cô giải quyết.

Chỉ là vừa mới ngồi xuống, điện thoại chợt vang lên, là một giọng nữ có phần xa lạ: “Bà chủ, báo cáo tài chính lúc trước cô đối chiếu xong, có vài dữ liệu chúng tôi không tìm được số liệu, cô có thể tới đây một chuyến được không?”
“Cô là…”
Khương Chi Chi hơi nhíu mày, mở miệng gọi cô là bà chủ thì chỉ có thể là người của Nguyên Thị.

Nghĩ như vậy, cô bỗng thấy đầu dây bên kia cẩn thận mở miệng: “Bà chủ, là tôi, người của bên thư ký, Tiểu Hà.


Khương Chi Chi vừa nghe xong lập tức hiểu ra.

Lúc trước khi cô giúp đỡ tập đoàn Nguyên Thị, cơ bản đều do Tiểu Hà từ ban thư ký làm việc cùng cô, cũng coi như là có chút ấn tượng.

“Vậy được, tôi sẽ lập tức đi ngay.


Chuyện liên quan đến Nguyên Thị, Khương Chi Chi luôn đồng ý.

Dù sao báo cáo tài chính đã nằm trong tay cô, dù lớn hay nhỏ, cô cũng nên chịu trách nhiệm đến cùng.

Tập đoàn Nguyên Thị, ban thư ký.

Sau khi tắt điện thoại, Tiểu Hà thở dài nhẹ nhõm một hơi, cẩn thận liếc nhìn người đàn ông bên cạnh: “Trợ lý Nguyên, bây giờ… Xem như tôi đã hoàn thành nhiệm vụ rồi chứ?”
“Cô làm rất tốt.


Nguyên Nhất gật đầu, vỗ vỗ vai cô ta, xoay người đi đến văn phòng tổng giám đốc, báo tin vui rằng bà chủ sắp tới rồi.

Khóe miệng cậu ấy khẽ nhếch lên nhưng khó ai có thể nhìn ra mình đang cười.

Tiền thưởng tháng này, tới tay rồi!.